Sau khi chứng kiến Bích Mặc tiên sinh tự bêu xấu, cô bé vẫn không bỏ cuộc, lại kéo gã đi đến một chỗ tổ chức phá cờ có thưởng. Ngặt một nỗi, Nguyễn Đông Thanh đến cờ tướng, cờ vây còn chỉ chơi ở mức hiểu luật, nữa là cái loại đấu pháp kỳ của Huyền Hoàng giới này. Thành ra nhìn mấy bàn cờ trước mặt mà hắn ong cả thủ, có thử vài lần song thậm chí còn đi sai cả luật cơ bản. Cô bé nọ thấy vậy, đành bỏ cuộc.
Cuối cùng, quá túng quẫn, cô bé đề xuất Bích Mặc tiên sinh của chúng ta thay vị trí của cha cô nàng, ra phố gảy đàn để cô bé múa.
Kỳ thực, thời sinh viên, Nguyễn Đông Thanh cũng có tiếp xúc qua với nhạc cụ cổ truyền. Thế nhưng, dù gì nhạc lý thời hiện đại cũng có khác biệt. Thành thử, khi bị bắt ép, hắn đành cầm đàn tỳ bà lên rồi thử đánh như đánh đàn guitar. Đã thế lại còn vừa đánh vừa lần sờ tìm nốt. Chứng kiến một màn này, cô bé nọ đau đớn đi đến kết luận, cầm kỹ của gã còn không bằng cha mình.
Thất vọng chồng chất thất vọng, cô bé đành tiu nghỉu ra về. Nguyễn Đông Thanh thương tình, móc một ít tiền lẻ trên người ra đưa cho cô nàng. Tiền này là của riêng hắn, chứ số vàng mà Vũ Tùng Lâm đưa, hắn coi là tiền công, không thể dùng vào việc riêng, nên không dám động tới.
Đợi cô bé kia đi xa, Nguyễn Đông Thanh cũng lên phòng, Trương Mặc Sênh mới thở ra một hơi, nói:
“Cô bé này cũng thật đáng thương!”
Hồng Đô ôm Cải Thảo đứng cạnh liền cười khẩy:
“Khôn ranh như cậu mà cũng bị lừa sao?”
oOo
Phủ đệ của Trương gia, một trong tứ đại gia tộc thành Cổ Long.
Trương gia gia chủ đang ngồi tại phòng khách, trong phòng còn có ba người khác đang ngồi ở ghế của khách, lần lượt là Đinh gia gia chủ, Hồ gia gia chủ, Lý gia đại trưởng lão.
Lý gia có Võ Hoàng, thành ra Lý Huyền Thiên có muốn hay không cũng phải làm gia chủ. Thế nhưng sự vụ chính trị, đối nội đối ngoại của tộc trưởng chủ yếu là do vị Lý gia đại trưởng lão này xử lý. Kỳ thực, lão ta là con trưởng dòng chính, từ nhỏ đã được nuôi dạy để trở thành trưởng tộc. Nếu không phải Lý Huyền Thiên là con dòng thứ mà lại thức tỉnh cả hai huyết mạch truyền thừa, thì chức gia chủ của Lý gia vốn đã nằm trong tay vị đại trưởng lão này. Thế nên, uy vọng của lão ta trong tộc cũng rất cao, cơ hồ không hề kém Võ Hoàng.
Quỳ phía dưới là một thiếu nữ. Nếu mấy người Nguyễn Đông Thanh ở đây thì sẽ nhận ra chính là cô bé khóc cha ban nãy.
Lúc này, nàng ta đang nói:
“Thưa ông nội, cháu đã y kế của người mà làm để thử tài của vị Bích Mặc tiên sinh kia. Thế nhưng trình độ cầm kỳ thi họa của người này đều rất tầm thường, nếu không muốn nói là dở tệ. Cháu thiết nghĩ, liệu y có phải là hạng lừa đảo mua danh bán tiếng hay không?”
Trương gia gia chủ nghe vậy thì cau mày, đoạn nói:
“Mau kể rõ mọi việc một lần!”
Cô bé này bèn thuật lại rõ ràng những chuyện đã xảy ra, từ màn vẽ tranh, viết đối đến chuyện Nguyễn Đông Thanh đi sai luật đấu pháp kỳ, cả việc y cầm đàn theo một cách rất cổ quái cũng đem ra kể lại một lượt.
Tứ đại gia chủ càng nghe thì mặt mày càng nhăn nhó, không biết nghĩ sao cho phải. Cuối cùng, Đinh gia gia chủ lên tiếng:
“Chẳng nhẽ y thật sự là thùng rỗng kêu to, không có thực học gì?”
Đại trưởng lão của Lý gia nghe vậy thì cười khẩy, đoạn nói:
“Suy nghĩ đơn giản như ngươi, sao Đinh gia chưa sạt nghiệp?”
Tứ đại gia tộc ở Đế Đô, đương nhiên có sự tranh đấu lẫn nhau chứ chẳng hòa thuận gì. Nếu không phải lần này sợ hành động riêng lẻ sẽ gây động tĩnh quá lớn, bứt dây động rừng, thì bốn nhà này cũng chẳng hội họp lại một chỗ cùng tính kế. Thế nên, có cơ hội thóa mạ đối thủ, thì đại trưởng lão của họ Lý cũng sẽ không bỏ qua.
“Lão già kia, đừng tưởng nhà lão có Lý Huyền Thiên thì có thể lên mặt ở đây. Có gì thì nói thẳng ra!”
Lý gia đại trưởng lão lúc này mới đủng đỉnh nói:
“Các vị chẳng lẽ quên chuyện hồi tháng trước, tại nước Sở, tam đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh dùng đấu pháp kỳ đánh thắng Thanh Hà Tử của núi Long Hổ?”
Tứ đại gia tộc của kinh đô Đại Việt đương nhiên đủ tài lực để thu mua những tình báo dạng này.
“Ý của Lý huynh là, y cố tình giả vờ không biết luật?”
Hồ gia gia chủ nghe vậy thì cũng gật gù, hỏi.
“Không thể nào! Cháu đóng kịch không có sai sót, y hoàn toàn tin tưởng… Không thể bị phát hiện được!”
Cô bé họ Trương lên tiếng.
Trương gia gia chủ đập bàn một cái, quát:
“Ông chiều cháu quá nên cháu không coi tôn ti trật tự cái nhà này ra gì nữa rồi hả? Người lớn đang nói chuyện, đâu đến lượt trẻ con chen mồm vào?”
“Ông nội bớt giận, cháu gái biết mình sai rồi!”
Tộc trưởng họ Trương lúc này mới quay qua nói với đại trưởng lão của Lý gia:
“Lý huynh, tài diễn của Uyên nhi ta là người rõ nhất. Nếu con bé tự tin không bị lộ, lão già này nguyện tin nó.”
Lý gia đại trưởng lão vẫn bình tĩnh, lại nói:
“Muốn biết có bị lộ hay không, chả phải giở cuốn tranh chữ của Bích Mặc tiên sinh ra thì liền rõ sao?”
Cô bé tên Uyên nhi kia nghe vậy thì cũng kính cẩn dâng cuốn tranh lên.
Bốn vị gia chủ sau cơn sốc về tài năng hội họa cũng như thư pháp của Bích Mặc tiên sinh thì cũng bắt tay vào nghiên cứu.
Đọc hai câu đối xong thì tộc trưởng của Hồ gia và Trương gia giật mình. Đây đích thị là một câu đối chúc đám cưới, mà hai người họ, đúng là vừa mới thành thông gia. Lễ cưới tổ chức bảy ngày bảy đêm, đến nay tiệc còn chưa tàn… Hai vị tộc trưởng nhìn nhau, tám chín phần đã tin Bích Mặc tiên sinh đang gõ đầu bọn họ.
Mà lúc này, gia chủ hai nhà Lý, Đinh lại đang tái mặt vì bức vẽ của Nguyễn Đông Thanh.
Đinh gia gia chủ nuốt nước bọt, hỏi đại trưởng lão họ Lý:
“Lão Lý, hai con… gà đứng hai bên cái hình vuông này, sẽ không phải là Bích Mặc tiên sinh đang ám chỉ khởi nguyên của ân oán giữa hai nhà chúng ta đó chứ?”
Lý gia và Đinh gia có thù lâu đời, ai ở Đế Đô cũng biết. Thế nhưng mối thù hận này bắt đầu ra sao, cũng chỉ còn gia chủ hai nhà là nhớ. Kỳ thực, xa xưa, hai nhà Đinh, Lý vốn đều làm nông, lại là hàng xóm láng giềng, chung nhau thửa ruộng nằm giữa. Cũng chỉ vì gia chủ hai nhà đời đầu tranh cãi xem ruộng ông tới đâu, ruộng tôi chỗ nào mà không nhìn mặt nhau nữa. Về sau hai nhà cùng phất, vì các lý do khác nhau, nhưng ân oán năm xưa vẫn không dứt hẳn.
Thế nhưng chuyện này hai đại gia tộc bọn họ đều giấu kín như bưng, người ngoài tuyệt nhiên không biết. Nên khi thấy bức vẽ này của Bích Mặc tiên sinh, họ mới túa mồ hôi lưng. Không ngờ tiên sinh không chỉ đã sớm nhìn thấu họ là ai, lại còn biết rõ ân oán từ không biết bao nhiêu đời trước giữa hai nhà bọn họ. Cũng không rõ nếu Bích Mặc tiên sinh của chúng ta biết tấm bình phong hắn vẽ xấu đến nỗi bị người ta nhìn thành thửa ruộng thì sẽ có cảm nhận ra sao?!
oOo
Bốn vị tộc trưởng ngao ngán ngồi lại xuống ghế. Từ sau khi nhận ra “bốn con gà” tiên sinh vẽ là ngụ ý chỉ bọn họ, bốn người đã chắc chắn kế hoạch của mình bị nhìn thấu. Thành thử, lúc này họ đang vô cùng lo lắng.
Hồ gia gia chủ dán mắt vào đôi câu đối, nhìn đến thất thần, bỗng mặt biến sắc.
Ba tộc trưởng còn lại thấy thế thì vội hỏi lão ta nhìn ra được thứ gì mới. Nhưng lão lắc đầu, nói:
“Hai câu đối này, dường như đọc ngược còn có ý nghĩa khác… Thế nhưng ta mãi vẫn không nhìn ra ám chỉ của tiên sinh ở đây là gì.”
Hóa ra, Hồ gia giàu có được như bây giờ phần nào cũng là nhờ buôn bán có chút gian dối. Mà buôn gian bán dối, muốn giữ sổ sách thì phải dùng nhiều đến mật mã. Thành ra, mấy chuyện viết xuôi viết ngược, giấu chữ trong chữ người của Hồ gia làm nhiều thành quen. Hiện tại, Hồ gia gia chủ liếc mắt cái đã nhận ra có điều đặc biệt ở đây, chỉ là chưa hiểu rõ cụ thể là gì thôi.
Tộc trưởng nhà họ Hồ nghĩ mãi không ra, cuối cùng bèn quyết định gọi thằng con trai lão đến xem cùng. Thiếu chủ Hồ gia kỳ thực chính là chú rể trong hôn lễ giữa hai nhà Hồ – Trương, nếu không phải vì tình thế cấp bách, lão cũng không muốn ảnh hưởng ngày vui của con trai.
Chú rể đang uống rượu mừng, đã ngà ngà say thì bị triệu đến phòng khách nhà nhạc phụ, chưa hiểu mô tê gì thì lại bị cha mình bảo đọc ngược một câu đối chúc cưới. Gã bèn lèm nhèm đọc:
“Bình gấm phất phơ loan… mó nhạn
Trướng xuân nghiêng ngửa phượng… đè oanh”
Nghe hai câu này mà bốn vị gia chủ như nghe chuông đồng vang vọng bên tai. Hồ gia gia chủ túm cổ áo thằng con, nói:
“Đọc… Mày đọc lại lần nữa!”
“Bình gấm phất phơ loan mó nhạn
Trướng xuân nghiêng ngửa phượng đè oanh”
Chú rể đọc xong thì lại gãi đầu gãi tai:
“Cha, là vị nào chúc vậy? Cũng cao tay thật, xuôi cũng là chúc đám cưới vui vẻ, ngược thì lại là chúc con đàn cháu đống! Người ta có ý tốt thế này, cũng nên có lễ tạ.”
Gia chủ nhà họ Hồ không nói gì, chỉ ậm ừ cho qua chuyện, rồi bảo con trai quay lại tiệc. Bốn vị tộc trưởng lúc này nhìn nhau, đều nhận thấy sự nể sợ trong mắt những người còn lại.
Quả không hổ danh là Bích Mặc tiên sinh, gõ đầu bọn họ mà cũng không quên viết ra đôi câu đối thượng thừa, chúc mừng hỉ sự. Còn về cái tên Nguyễn Khuyến đề ở dưới? Không thấy tiên sinh cũng họ Nguyễn sao? Khẳng định đây là bút danh của tiên sinh không sai đi đâu được!
Nếu Nguyễn Đông Thanh mà biết suy nghĩ của đám người này, khẳng định sẽ thanh minh:
“Không, đừng so sánh ta với cụ Tam Nguyên Yên Đổ, có cho ta tu mấy kiếp cũng không giỏi được bằng cụ Khuyến đâu!!!”
Còn về việc tại sao Nguyễn Đông Thanh tự dưng lại đi chọn hai câu đối này và vẽ minh họa lại? Đương nhiên là vì mấy hôm trước gã được nhận phong bao hỷ sự khi mới đến Cổ Long thành rồi! Thành ra, quả đúng là Bích Mặc tiên sinh của chúng ta có ý chúc cưới hai nhà Trương – Hồ, nhưng thậm chí gã còn chả biết họ là ai…
oOo
Lại nói chuyện ở quán trọ.
Trương Mặc Sênh sau khi nghe Hồng Đô phân tích, mới hiểu hóa ra cô gái ban nãy là tiểu thư con nhà giàu, chỉ cố tình giả nghèo khổ để đến thử tài tiên sinh nhà mình mà thôi. Cậu chàng chặc lưỡi, đoạn hỏi:
“Vậy có nghĩa là, tiên sinh đã sớm nhìn thấu âm mưu của đối phương, nên mới cố tình giả kém cỏi để người ta không thăm dò được gì?”
Kỳ thực, sau màn “trổ tài” cầm kỳ thi họa của Bích Mặc tiên sinh, cả Tiểu Thực Thần lẫn Hồng Đô đều có chút vỡ mộng, bị đả kích không nhỏ, tưởng như hình tượng Bích Mặc tiên sinh cao thâm mạt trắc trong lòng họ bị chính gã đập cho sụp đổ hoàn toàn…
Hồng Đô đang định đồng tình thì Đại Bạch đã truyền âm cho hai người:
“Không, chủ nhân kém cỏi là thật đấy!”
Hai người há hốc mồm, nhưng chưa kịp ú ớ gì thì lại nghe y tiếp tục:
“Các ngươi nghĩ thử xem, chủ nhân là đang thể ngộ hồng trần! Mà phàm nhân thì có mấy ai cái gì cũng giỏi? Nhân vô thập toàn, làm phàm nhân mà cái gì cũng hơn người thì chả phải cũng chẳng còn là phàm nhân nữa rồi hay sao?”
Trương Mặc Sênh nghe vậy thì liền hồi tưởng lại… dường như lần đầu gặp gỡ, chính cậu chàng cũng chẳng để trù nghệ của Bích Mặc tiên sinh vào mắt!
14/3 này là Valentine trắng, đáng lí chỉ định đăng 3 chương ngoại truyện phát cơm chó thôi, do mới nổ 11 chương ngày 8/3 rồi mà dạo này bọn mình bận hơn nên tiến độ cày bản thảo cũng hơi chậm lại. Cơ mà xét thấy truyện dạo gần đây cũng khá được bà con ủng hộ nên nhóm tác quyết định bonus thêm 5 chương (1+4) chính truyện nữa, thành tổng cộng 8 chương.