Sau khi hai người Đoạn Hành Vân và Dương thẩm cùng quay trở lại Đoạn gia.
Dương thẩm dù rất muốn lôi kéo Kỳ Huy Nguyệt trò chuyện kỹ càng thân mật thêm một hồi, nhưng thẩm còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, thẩm lên tiếng cùng Đoạn Hành Vân. “Ta trước hết qua nhà bà mối Dư đánh tiếng, hẹn người nhanh chóng đến Kỳ gia bàn chuyện hôn sự. Ngươi không có việc gì thì thu xếp một chút cho Tiểu Thất, rồi nhanh chóng sang núi bên săn thêm chút thịt thú rừng gì đó mang lên trấn trên đổi sang bạc, dùng bạc mua chút thịt chuẩn bị mở tiệc cưới sắp tới. Sính lễ hiện tại có phần gấp gáp nhưng của hồi môn thì bên ta đã có sẵn đa phần đã đầy đủ, trước dùng tạm đó, nhưng quan trọng bây giờ là phải định ra ngày tốt gần nhất tổ chức hôn sự và xử lý vụ hộ tịch, tránh cho đêm dài lắm mộng”.
Tránh cho Tiểu cô nương Kỳ gia chạy mất hay không muốn gả cho ngươi!
Dương thẩm rất xoắn xuýt.
Thẩm thật hận, hôm nay không thể tổ chức hôn lễ luôn và ngay cho Đoạn Hành Vân.
Đoạn Hành Vân nhìn bà lão tuổi chừng hơn sáu mươi đang lôi lôi kéo kéo cánh tay hắn, một tia sáng nháy mắt lóe lên trong con ngươi đen thẳm tĩnh mịch của hắn, hắn ôn hòa cười. “Dương thẩm?”.
“Hả?”. Dương thẩm nhìn thấy nụ cười như gió xuân của hắn thì ngạc nhiên đến sững sờ, đã năm năm có hơn rồi bà còn chưa thấy lại Đoạn Hành Vân cười như vậy qua.
Nhất thời, Dương thẩm quên mất mình đang muốn hỏi lại hắn chuyện gì, chỉ cảm thấy có phải Đoạn Hành Vinh và tức phụ hắn cuối cùng đã hiển linh rồi không? Cho nên Vân tiểu tử mới có thể bình phục lại như xưa, trở lên hòa ái gần gũi như trước kia đấy.
Đừng tưởng Dương thẩm không nói nhưng thực ra năm năm có hơn này, một nhà Dương gia của thẩm tuy rằng vẫn qua lại thường xuyên cùng Đoạn Hành Vân nhưng cũng có đôi lúc bọn họ vẫn cảm thấy sợ hãi một thân huyết tinh trên người hắn tỏa ra.
Nay lại thấy được nụ cười ấm áp của hắn làm một thân huyết tinh âm trầm cũng không còn lại bao nhiêu thì Dương thẩm mừng đến cuống quýt.
Đây là chuyện tốt!
Người cũng sắp thành hôn rồi, nếu còn như trước thì sẽ dọa chạy mất Tiểu cô nương Kỳ gia kia!
Dương thẩm ôn hòa nói. “Có chuyện gì sao?”.
Đoạn Hành Vân suy nghĩ trong một chốc. “Của hồi môn mà thẩm chuẩn bị kia là để dành cho Dương.. Đào đi? Thực ra ta không cần đến ——!!!”.
“Cái gì mà không cần!”. Dương thẩm vỗ lên cánh tay Đoạn Hành Vân một cái, mặt thoáng chốc xụ xuống. “Ngươi có biết nữ nhi gia từ khi bàn chuyện hôn sự đến ngày đại hôn, phải mất thời gian hơn một năm để chuẩn bị mới chuẩn bị xong đầy đủ được đồ cưới không? Ngươi đây là thú thê chứ không phải đi mua vợ về nhà, đã muốn thú người ta thì phải chuẩn bị cho đầy đủ, làm Tiểu cô nương của nhà Kỳ gia kia nở mày nở mặt mà xuất giá. Chưa kể cũng không phải là ta cho không ngươi, sau này đại hôn xong rồi, ngươi phải chịu khó kiếm tiền bù lại cho Dương Đào muội muội của ngươi đấy! Cứ vậy đi ——!”.
Quan trọng là chuẩn bị đầy đủ một chút, mới làm Tiểu Thất của Kỳ gia kia muốn ở lại làm tức phụ ngươi!
Đoạn Hành Vân: “….”.
Ba ngày vừa qua, hắn kiếm được không ít bạc, chưa kể hắn thú tức phụ lại là vật nhỏ kia cho nên hắn càng là muốn dụng tâm hơn, chuyện này hắn có thể lo được đến tốt nhất so với thôn dân nơi này.
Dương thẩm thấy hắn không nói gì, thẩm còn nghĩ hắn nghe vào tai rồi. “Vậy đi! Ta còn phải trở về thay quần áo đi sang thôn bên cạnh, ngươi —— Đúng rồi! Khi trò chuyện với Tiểu cô nương nhà người ta thì thu lại khí thế trên người ngươi, cười nhiều hơn chút như vừa nãy là tốt nhất, đừng có trưng ra bộ mặt mỗi người nợ ngươi vạn lượng bạc trắng nữa, kẻo hù đến cô nương nhà Kỳ gia. Ta đi đây! “.
Thật không thể không bớt lo được!
Dương thẩm vừa nói xong thì hai chân đã đi đến cổng Đoạn gia, vẫn còn đang cố gắng dặn dò thêm vài câu.
Hôn sự này có được, cũng không mấy vẻ vang hay có mặt mũi gì nhưng tính ra cũng là chuyện tốt với Đoạn Hành Vân, thẩm phải dụng tâm hơn mới được.
Đoạn Hành Vân vuốt cằm: “….”.
Kỳ —— lạc quan—— Huy Nguyệt lúc này ở trong nhà còn đang mải mê nhìn ngược nhìn xuôi.
Y sống hơn trăm năm qua, chính là kiểu người luôn lạc quan lại hoạt bát nhiệt tình ấm áp như Mặt trời nhỏ, có thể dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, từ sâu trong nội tâm, y thực yêu thích cuộc sống bình dị, không cần tranh giành, không cần cẩu huyết, không cần những chuyện lông gà vỏ tỏi chen chân và đặc biệt y rất không hề sợ cực khổ. Tuy bây giờ không thể trở về hay bắt đầu tiến hành tu luyện thành Tiên nhưng đổi lại được một khởi đầu tốt, sau hơn trăm năm làm cẩu FA, y rốt cuộc cũng tìm được “chân mệnh thiên tử” của đời mình, mặc dù tình đầu này còn chưa biết y có ý với hắn nhưng thứ y có hiện tại là rất nhiều thời gian, y không lo lắng chuyện Đoạn lão Đại không bị y “bẻ cong”. Hắn là người tốt như thế, có thể giơ tay ra tương trợ lại giúp đỡ y lúc khó khăn như hiện tại thì chứng minh hắn là người rất không tệ! Có một người để y có thể cùng hắn dựa dẫm vào nhau, cùng nhau cố gắng trải qua sinh hoạt, như vậy là tốt nhất!
Và quan trọng sau ngàn vạn cái tốt của Đoạn Hành Vân thì cũng là do gương mặt “nam thần quốc dân” và body vạn nhân mê của hắn —— đả động y!
Rất tốt!
Kỳ lạc quan chính là kẻ háo sắc như thế!
Kỳ Huy Nguyệt sau một hồi ngó hết Đông lại qua Tây thì đưa ra kết luận: nhà chồng của y hiện tại quá nghèo!
Nhưng —— không sao!
Y có thể tìm kiếm ra phương pháp làm giàu, Đoạn Hành Vân biết làm ruộng biết săn thú thì y cũng không thể nào kém hơn được, một tay y thuật, một suối linh tuyền đầy ắp trong không gian và quan trọng là một đầu đầy tri thức đúc kết từ những tinh hoa sau hơn năm ngàn năm lịch sử nhân loại trong đầu y mới là trân bảo!
Sau này—— hai người bọn họ sẽ kiếm tiền đếm tới tay rút gân, có khi còn chiếm được một ngọn núi trù phú ở thời không này rồi tự xưng Vương cũng không chừng!
“Tiểu Thất!”. Đoạn Hành Vân đã đứng ở bên ngoài cửa chính của căn nhà, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của ai kia thay đổi trăm vạn biểu tình chỉ trong một chốc, cuối cùng vẫn là không nhịn được lên tiếng.
“Nha ——”. Kỳ Huy Nguyệt thoát khỏi ảo cảnh bản thân đang đứng trên đỉnh một ngọn núi xưng Vương, bận rộn đến chân không chạm đất để thu nhận một đám đàn em.
Đoạn Hành Vân mỉm cười dịu dàng. “Trước ủy khuất em ở nhà một mình, ta phải sang núi bên săn thú. Em biết nấu cơm chứ? Nguyên liệu ta đã chuẩn bị sẵn ở dưới phòng bếp, trưa nay em tự nấu một mình được không, không cần chờ ta. Nếu em không biết nấu, cũng không sao, ta có thể nhờ Dương thẩm qua hỗ trợ ——!!!”.
“Ta biết nấu a!”. Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt.
Ta còn nấu siêu ngon luôn!
Chỉ cần có đầy đủ dụng cụ và gia vị thì ta cũng có thể đeo mũ bếp trưởng lên ra trận, cho dù có đứng bếp cho khách sạn bốn sao cũng không thành vấn đề!
Với lại ta không thấy ủy khuất chút nào!
Người tốt như huynh đã giúp đỡ ta, lại cho ta ăn ở không mấy ngày sắp tới mới là người ủy khuất biết không?
Nhìn vẻ mặt tự tin mười phần của đối phương, Đoạn lão Đại gật đầu.
“Huynh đi núi bên đi săn?”. Kỳ Huy Nguyệt bây giờ mới nắm được trọng tâm.
Núi bên mới có thú để săn à?
Cũng đúng thôi! Ở mấy ngọn núi quanh Đoạn Gia thôn nơi này ngoài núi đá trơ trọi ra thì làm gì có thú gì để săn!
Nhưng quan trọng là —— nếu có thú rừng sinh sống thì có phải sẽ có rừng cây cối sum suê gì đó không?
“Ừ”. Đoạn Hành Vân gật đầu mặt tỉnh như cờ hó nói. “Đi kiếm nai bào trả nợ sính lễ cho đám người Kỳ gia bên kia!”.
Kỳ Huy Nguyệt: “….”.
“Thế cho nên có lẽ đến tối muộn ta mới có thể trở lại, chiều tối có lẽ Dương thẩm sẽ ghé qua, em chỉ cần ở một mình buổi trưa và chiều được không? Đừng sợ hãi!”. Đoạn lão Đại còn ân cần try kỉ dặn dò thêm, quan trọng là phải nhân cơ hội soát độ hảo cảm với đối phương.
Quả nhiên Kỳ Huy Nguyệt cảm động đến rối tinh rối mù, tình đầu của y dịu dàng try kỉ muốn chết luôn!
Làm trái tim nhỏ bé của y rất muốn hát vang ca khúc may mắn nhỏ bé*!
(*May mắn nhỏ bé: là một bài hát nói về tình đầu rất nổi tiếng của Tầu Khựa, lời bài hát có câu “Hóa ra cậu chính là hạnh phúc tớ luôn muốn giữ lại”.)
Càng nhìn tình đầu y càng thấy ưng ý.
Tên Đại thần xuyên việt không chút đáng tin cuối cùng cũng làm được một việc tốt!
“Núi bên rất xa sao?”. Kỳ Huy Nguyệt chưa quên chuyện núi bên có nhiều rừng cây, tương đương bên trong có rất nhiều tài bảo.
“Không xa lắm! Khoảng chừng hơn canh giờ đi bộ”. Đoạn Hành Vân đáp lời y.
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Hơn canh giờ tương đương ba tiếng!
Thời gian này cũng đủ để ta bay từ Khu Một nước C đến sang quốc gia láng giềng rồi đấy!
Dù rất muốn đi khai quật tài bảo núi bên nhưng với cơ thể gầy yếu hiện tại của bản thân, Kỳ Huy Nguyệt vẫn phải tiếc nuối chờ đợi vào lần sau. Cho nên hiện tại y như “cô vợ nhỏ” lẽo đẽo bám theo sau Đoạn Hành Vân, tiễn hắn ra cổng đi “kiếm tiền về nuôi gia đình”.
“Huynh cẩn thận một chút nha!”. Kỳ Huy Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
“Ừ, ta quen rồi!”. Đoạn Hành Vân gật đầu mỉm cười đáp ứng.
“Nếu thấy thú lớn thì huynh phải tránh xa ra nha, chưa kể phải chú ý đến dưới chân nữa”.
Vì trong rừng sẽ có không ít rắn độc đâu!
Nếu huynh mà xảy ra chuyện gì thì ta phải làm “góa phụ” mất!
Đoạn Hành Vân trong lòng một mảnh ấm áp, tất nhiên là hắn gật đầu đồng ý.
“Huynh đi mau về mau nha!”. Cuối cùng Kỳ Huy Nguyệt vẫy vẫy tay nhỏ lên tạm biệt hắn.
“Được!”.
Lẽ ra với người xa lạ sẽ chỉ là sự dè chừng và đề phòng nhưng đối với hai người bọn họ lại giao tiếp và ở cạnh nhau một cách rất tự nhiên, với vấn đề này Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt dường như không có ai chú ý đến lý do tại sao?
Tiễn chân Đoạn Hành Vân đi săn thú rồi, Kỳ Huy Nguyệt bắt đầu quan sát kĩ căn nhà sắp tới và tương lai y sẽ ở lại và trải qua sinh hoạt.
Đây là một căn nhà đá ba gian, các bức tường đều được dựng bằng đá thô tương đối lớn và trát bùn, bên trên lợp cỏ tranh thật dày. Gian phòng chính giữa cũng chính là nhà chính, dùng để đãi khách và ăn cơm cho nên rộng rãi hơn cả, bên trái phải mỗi bên lần lượt có một gian sương phòng, một gian là nơi y tỉnh lại sáng nay là phòng riêng của Đoạn Hành Vân, còn gian kia có lẽ là phòng ở trước đây của phu thê Đoạn gia khi còn sống. Bên cạnh hai gian sương phòng lại có hai gian phòng nhỏ hơn được dựng cách đó vài mét, đều là tường trát bùn, phía trên lợp cỏ, một là phòng bếp và cái còn lại để chứa đồ gia cụ linh tinh.
Phía trước nhà nơi y đang đứng là sân chính, diện tích sân cũng không nhỏ cho lắm, sân chính được ba mảnh đất nhỏ vây quanh, lần lượt là phía trước chính diện sân và hai bên trái phải ngay cạnh phòng bếp và gian chứa đồ, có lẽ trước kia được xới lên làm thành vườn rau và trồng vài cây gì đó bên trên, nhưng hiện tại vì bị bỏ hoang mấy năm mà đã mọc những đầy cỏ dại thay thế.
Còn phía sau nhà, có một mảnh đất không lớn nằm thành một trục ngang thẳng nhau, ở phía trên trục đất dựng lên ba gian nhà đất đơn giản làm nhà xí, chuồng gà và chuồng heo.
Tường rào vây quanh cả khu nhà cũng là hàng rào trúc thường thấy ở các hộ trong thôn, tường trúc cao đến eo người trưởng thành, bên ngoài và trong tường rào cũng mọc đầy cỏ và cây dại.
Dù nghèo túng và đơn sơ nhưng từ trong nhà ra đến ngoài sân đều đã được Đoạn Hành Vân dọn dẹp đến “gọn gàng”, chăn gối trong phòng dù cũ và có mảnh vá nhưng không có mùi lạ, điều này nói rõ hắn là người rất thích sạch sẽ.
Về vấn đề này Kỳ Huy Nguyệt càng tăng thêm độ hảo cảm dành cho tình đầu của y!
Vì y cũng là người yêu thích sạch sẽ a!
Còn “gọn gàng” ở trên thì chính xác là gọn gàng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng!
Nhà chồng y nghèo đến trống huơ trống hoác thì làm gì có nhiều đồ vật hay gia cụ mà không gọn gàng cho nổi!
Có khi —— lúc cần có việc đi ra ngoài chắc cũng không cần đóng cửa đâu nhở!
Vì —— trộm cũng không thèm vào!
Không sao!
Sau này sẽ từ từ tốt lên thôi!
Kỳ Huy Nguyệt tự tin mười phần mà siết tay nhỏ lại hạ mục tiêu cho mình.
Dù nhà cửa tương đối sạch sẽ nhưng cỏ dại mọc ở ba mảnh đất trước sân chính quá nhiều, Kỳ Huy Nguyệt bắt đầu muốn tiến hành dọn dẹp từ trong ra ngoài thật sạch sẽ thêm một lượt.
Cơm sáng đã ăn đầy bụng thịt nướng, tạm thời không cần nấu cơm trưa.
Đoạn Hành Vân đã ra ngoài kiếm tiền rồi thì y ở nhà cũng không nên lười biếng a, lao động thôi!
Nhìn lên mặt trời bắt đầu đã mọc đến trên cao, y chạy bành bạch vào nhà mang vỏ chăn và gối đầu ra ngoài phơi nắng.
Xong xuôi thì đi kiếm vải rách trong nhà, lấy chậu nước ở lu nước bên cạnh phòng bếp, tiến hành lau đồ đạc bên trong nhà chính và phòng ngủ một lượt, cho đến khi không còn hạt bụi thì mới hài lòng.
Sau đó là quét nhà quét sân thật kĩ.
Ba mảnh đất trước sân rất là gai mắt, cho nên y liền mở cửa phòng chứa đồ, lấy ra vài dụng cụ làm ruộng cần thiết như liềm và cuốc, xẻng rồi dùng vải rách quấn lên hai lòng bàn tay mình, để tránh cho việc gai của cỏ dại sẽ cắm vào khiến bản thân bị thương.
Y cong mông bắt đầu cắm cúi vào việc nhổ và dọn cỏ.
Kỳ Huy Nguyệt như một con ong chăm chỉ chạy ra chạy vào.
Mệt mỏi thì nhanh trí dùng nước linh tuyền có trong không gian bổ sung thể lực rồi lại tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Giữa buổi trưa, Dương thẩm vội vàng bưng giỏ trúc đựng đồ ăn sang tìm Kỳ Huy Nguyệt.
Thấy y lúi húi bận rộn nhổ cỏ trong sân đến mặt mũi đỏ bừng đầy mồ hôi thì thẩm vừa mừng vừa sợ.
Vui vì Tiểu Thất nhà Kỳ gia này có vẻ là một tiểu cô nương rất chăm chỉ nhưng thẩm chính là lại sợ lỡ đâu tiểu cô nương vừa xinh đẹp lại chăm chỉ như thế chê Đoạn Hành Vân, chê hắn không xứng với nàng thì phải làm sao?
Đúng là đủ để xoắn xuýt vài hồi.
Kỳ Huy Nguyệt ném cỏ dại vào rổ tre, khi vô tình nhìn lên thì thấy Dương thẩm với vẻ mặt đang nhăn nhó đứng ở cổng nhà không có ý định tiến vào, y sửng sốt hô nhỏ. “A! Dương thẩm —— ngài đến tìm Đoạn đại ca sao? Hắn đã đi săn thú có lẽ rất muộn mới trở về!”.
Đối với vị đại thẩm sáng nay đã đứng ra bảo vệ mình và Đoạn Hành Vân thì Kỳ Huy Nguyệt thấy rất thích thẩm, y cười cong mặt mày đứng lên đi ra đón thẩm vào trong.
“Thẩm đến tìm ngươi! Đây là đồ ăn bữa trưa, thẩm đã nấu tốt, ngươi mau cầm lấy!”. Dương thẩm mỉm cười đưa giỏ trúc trong tay cho Kỳ Huy Nguyệt.
“Ta sao có thể không biết ngượng ngùng mà nhận đồ ăn của thẩm được, chưa kể Đoạn đại ca cũng đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu bữa trưa cho ta ở dưới bếp rồi, lát nữa đói bụng ta sẽ tự nấu nướng là được! Thẩm mang về nhà tăng lượng cơm cho cả nhà đi! “. Kỳ Huy Nguyệt dù đã được Đoạn Hành Vân dặn dò có việc có thể tìm Dương thẩm, điều đó nói lên quan hệ của Đoạn gia và Dương gia bên cạnh không tệ nhưng y không cho rằng việc để Dương thẩm làm cả cơm trưa rồi mang sang tận nhà cho y là lẽ đương nhiên được.
“Có gì mà ngại ngùng! Quan hệ giữa Vân tiểu tử và nhà ta không coi trọng mấy việc vặt vãnh này, chưa kể ngày thường cứ vài hôm hắn đi săn thú về lại mang thịt qua tặng cho một nhà chúng ta.” Dương thẩm một tay xách giỏ tre, một tay cầm lấy bàn tay quấn đầy vải rách của Kỳ Huy Nguyệt kéo y vào hiên nhà chính Đoạn gia. “Tiểu Thất! Ngươi trước đừng bận rộn, mau nghỉ ngơi một lát, thẩm có chuyện này muốn nói với ngươi!”.