Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 27: 227 : Ta Có Nhiều Tài Lẻ Để Kiếm Tiền Lắm!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chưa đợi Kỳ Huy Nguyệt phát ra uy phong vạn trượng, gõ gõ cho tỉnh đám con dâu cực phẩm của Kỳ gia dám cả gan “trèo lên bàn thờ tổ nhà chồng tương lai của y”, thì người hiện tại có uy phong nhất trong thôn bọn họ đã “giúp” y rồi.

“Đều giải tán hết đi! Các ngươi nguyên buổi sáng dậy sớm lên trấn trên, mệt nhọc đến tận bây giờ còn không mau trở về nấu cơm, hán tử và hài tử trong nhà không biết chừng còn đang chờ các ngươi đâu!”. Lý chính lên tiếng với tất cả những phụ nhân, dường như ông nãy giờ cũng đang đứng chờ xem đám người Kỳ gia kia bị làm cho mất mặt vậy.

Uy danh của lý chính trong thôn vẫn rất lớn, vì thế sau một tiếng nhắc nhở của ông thì đa số thôn dân đều nhanh chân rời đi.

Đoạn Hành Vân, Kỳ Huy Nguyệt và Dương thẩm cũng trở về nhà.

Dương thúc đã đợi sẵn ngoài đường lớn, nhìn thấy ba người trở về, thúc liền đi tới. “Về rồi?”.

Dương thẩm thở phì phì, đưa giỏ trúc trong tay mình cho tướng công. “Cơm đã nấu xong chưa? Ba người chúng ta cũng còn chưa có ăn đâu! Vân tiểu tử, Tiểu Thất cùng qua nhà chúng ta ăn cơm luôn thôi. Hai ngươi trở về mới chuẩn bị nấu nướng, chờ ăn xong rồi dọn dẹp cũng phải đến buổi chiều mất!”.

“Đúng vậy, này là —— Tiểu Thất?”. Dương thúc là một hán tử trung niên hơi mập mạp nhìn khuôn mặt rất thật thà hàm hậu, ông nhìn Kỳ Huy Nguyệt đứng bên, liền cười rộ lên. “Vân tiểu tử ánh mắt thật tốt!”.

“Thúc thúc hảo!”. Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt chào hỏi Dương thúc.

Vừa nhìn đã biết —— là người đặc biệt dễ ở chung, người gặp người thích, hoa gặp hoa khai (nở)!

Đúng là như vậy! Dương thúc lần đầu tiên gặp mà đã rất có hảo cảm với y, thúc nhìn sang Đoạn Hành Vân. “Mau vào nhà cất đồ vật, thúc với thẩm ngươi chờ hai người các ngươi qua nhà ăn cơm. Đào muội muội ngươi đã sớm nấu nướng xong hết rồi!”.

Đoạn Hành Vân cúi xuống nhìn Kỳ Huy Nguyệt, nhìn y như muốn hỏi y có muốn đi không?

Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt.

Đoạn Hành Vân biết y đây là đồng ý rồi, hắn liền gật đầu với Dương thúc và Dương thẩm. “Vậy hai người chúng ta đành làm phiền một nhà thúc thẩm!”.

“Có gì mà phiền, mau vào trong nhà cất đồ vật đi!”. Dương thẩm thúc giục.

Dương gia cũng như các nhà trong thôn, đều là nhà đất ba gian lợp cỏ khô. Sân vườn nhà Dương thúc Dương thẩm khá rộng, trồng đầy rau cỏ xung quanh, trước sân nhà còn có trồng hai cây hồng rất lớn.

Dương Đào thấy cha nương về, nàng liền từ nhà chính đi ra. “A, Vân đại ca, Tiểu —— Tiểu Thất muội muội!”. Khi thấy người đến còn có hai người, nàng mỉm cười thẹn thùng lên tiếng chào hỏi về phía Kỳ Huy Nguyệt.

Kỳ Huy Nguyệt nội tâm buồn bực, sao lại là muội muội?

Cho dù gọi y là đại thúc hay tiểu thúc cũng tốt hơn a!

Ngoài mặt, y lại cười đến cong mặt mày. “Dương tỷ tỷ, ta và Vân ca ca qua cọ cơm nhà mọi người, chúng ta làm phiền rồi!”.

Dương Đào ngạc nhiên, nàng mỉm cười đáp lại. “Không phiền!”.

Bữa cơm nhà nông gia đều tiết kiệm và đơn giản như nhau, chỉ có lương thực phụ, hai ba đĩa rau xào và luộc cùng một nồi rau cải xuông.

Vì có Kỳ Huy Nguyệt qua, cho nên Dương thẩm liền vào bếp chiên thêm mấy trái trứng gà mang lên. “Mau ăn! Xem ngươi gầy thành cái dạng gì? Chờ đại hôn rồi phải để Vân tiểu tử tẩm bổ thêm cho ngươi!”.

Đoạn Hành Vân ngồi bên cạnh gật đầu.

Kỳ Huy Nguyệt đón lấy miếng trứng chiên vàng óng ánh, y cười tít mắt nói cảm ơn thẩm.

Ăn xong bữa cơm, Đoạn Hành Vân về qua nhà, hắn lấy sang một cây vải màu lam cùng hai cây vải đỏ làm hỉ phục và giá y, xách thêm vài bọc điểm tâm quay lại trở lại nhà Dương gia.

“Ngươi đây là muốn làm hỷ phục?”. Dương thúc nhìn thấy hắn đi vào thì cười hỏi, tay nghề may vá của tức phụ ông không tệ lại còn là giúp Vân tiểu tử thì không thể tốt hơn được nữa.

Đoạn Hành Vân vẫn tích chữ như vàng. “Làm phiền Dương thẩm rồi!”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 119: Mãi không hối hận về khoảnh khắc này

Dương Đào còn đang kéo tay Tiểu Thất “muội muội” ngồi một bên nhỏ giọng trò chuyện, cho dù là lần đầu gặp mặt Kỳ Huy Nguyệt nhưng nàng cảm thấy bản thân thật thích vị “muội muội” xinh đẹp này.

Chưa kể phần lớn lý do còn là vì —— “vị muội muội” này đã rất dũng cảm mà gả cho Vân đại ca của nàng!

Hàng ế bao năm rốt cuộc nay tìm được người chịu tiêu thụ —— thật khiến người nhịn không được mà xúc động!

Dương thẩm sau khi biết Đoạn Hành Vân mua hai cuộn vải lam là vì hắn muốn tặng cho con gái Dương Đào của thẩm một cuộn, thì thẩm tức thì —— rút ghế ra muốn ném hắn!

Đoạn Hành Vân: “….”.

Dương thúc và Dương Đào sau khi biết giá cả của cuộn vải là mười hai lượng, thúc há miệng không biết nói gì, cuối cùng là nhất quyết không nhận.

Kỳ Huy Nguyệt cười thích thú nhìn “cảnh đẹp ý vui” trước mắt.

Một nhà Dương thúc, Dương thẩm đều là người rất dễ ở chung, sau này hai người y và Đoạn Hành Vân nên qua lại nhiều một chút.

Ở nhà còn có “Thần dược giúp nam nhân Kim Thương Không Ngã” chờ đợi, cho nên hai người Kỳ Huy Nguyệt không ngồi ở Dương gia lâu hơn nữa, vừa về đến nhà, y đã vội vàng mang rỏ trúc lớn ra xem tỉ mỉ lại “thần dược” trên tay.

Cây “nấm” đỏ rực trên tay y lúc này cũng chính là Tỏa Dương* thảo, vì ngoại hình đặc biệt giống cây nấm cho nên cũng có nơi gọi nó là nấm Tỏa Dương, từ thân đến rễ của dược liệu này đều tỏa mùi hương rất đặc trưng. May mắn là cả “bụi nấm” lúc này dù có chút khô héo, nhưng y còn có linh tuyền trong không gian có thể cứu trở về.

(*Tỏa Dương, khi phơi khô sẽ chuyển sang màu đen).

Tỏa Dương thuộc loài thảo, chuyên ký sinh trên thân rễ của những gốc cây cổ thụ lớn, lại mọc trong rừng núi sâu ít ánh sáng và ẩm ướt. Vì thế, ở thời hiện đại nó không hề rẻ và được săn lùng khá nhiều. Với vị ngọt, tính ấm, không có độc, tác dụng của cây Tỏa Dương chủ yếu dùng trong điều trị thận hư yếu, đau lưng mỏi gối do XXX quá độ và quan trọng là XXX gì kia —— yếu!

Nếu chăm tốt rồi nhân giống ra sẽ là một bút bạc lớn đó nha!

Đối với năng lực XXX của nam nhân thì ở thời nào mà không phải là chuyện rất mất mặt, ai cũng không muốn bị mang ra bàn luận hay chê cười a!

Nghĩ thôi cũng biết, nếu có thần dược nào đó vừa dùng tốt lại có thể giúp họ trở lên “mạnh mẽ”, thì bọn họ cũng không tiếc móc túi lấy ra vài lượng bạc để mua thần dược này về đâu ha!

Và khi ấy y sẽ kiếm được xèng, rất nhiều xèng đóa!

Đoạn Hành Vân nhìn vật nhỏ sắp thành tiểu tức phụ nhà mình, trên tay đang cầm “thần dược Kim Thương Không Ngã” ngồi xổm trong sân, miệng nhỏ cười đến không khép được lại, hai mắt lòe lòe tỏ sáng, hắn cũng không biết đối phương đang nghĩ gì.

“Em —— đang nghĩ gì?”. Hắn há há miệng hỏi một câu.

“Nghĩ đến năng lực XXX của nam nhân a!”. Kỳ Huy Nguyệt nhếch môi cười.

Đoạn Hành Vân: “….”.

“Cái này nè ——!”. Y giơ bụi nấm Tỏa Dương lên, hai mắt híp lại. “Chúng ta có thể dùng nó điều chế thuốc tăng lực cho sinh lý XXX của nam nhân, rất có hiệu nghiệm luôn!”.

Đoạn Hành Vân khó khăn nuốt nuốt nước miếng. “Ta —— không cần!”.

Nếu hắn còn tăng chắc vật nhỏ không chịu nổi đâu!

Kỳ Huy Nguyệt: “….”.

Y quay phắt đầu nhìn lên hắn, biều tình囧. “Huynh… huynh nói gì cơ ——?”.

Đoạn Hành Vân khó hiểu. “Không phải em chuẩn bị cho ta sao?”.

Kỳ Huy Nguyệt 囧

Chúng ta còn chưa có yêu đương đâu, nói gì đến chuyện XXX, ta không đâu bỗng dưng chuẩn bị thần dược bổ thận tráng dương cho huynh làm cái gì?

Ế, điều này có nghĩa là gì?

Nghĩ đến đây, Kỳ Huy Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy rất có nguy cơ!

“Huynh thành thật nói cho ta biết, huynh rốt cuộc —— có đang quen nhân tình nhỏ gì ngoài kia hay không?”.

Huynh có đối tượng rồi phải không?

Đoạn Hành Vân muốn cùng y thành hôn là do hắn là người tốt, thấy y không có nơi nào có thể đi, cho nên có lòng muốn giúp đỡ y, cho y nhập hộ tịch lại để y ở lại nhà của hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2396

Hiện tại y mới nghĩ ra, có khi nào đối phương đã sớm có người mình thích rồi không?

Nếu vậy ——!! Nghĩ thôi cũng muốn khóc!

Chắc không đâu ha!

Người cổ đại không phải đều rất coi trọng việc hôn nhân đại sự đó sao? Nếu hắn đã có đối tượng thì sao có thể đồng ý cùng y thành hôn được?

Nhưng cũng không phải thành hôn rồi thì không thể ly hôn a, mấy chuyện hòa ly gì đó cũng có thể xảy ra! 

Không muốn a  >_<!

Hiện tại, hai người bọn họ chưa có tình cảm thì thành hôn xong, ngày ngày ở chung cũng có thể nuôi dưỡng ra tình cảm mà và y cũng có thể chủ động “câu dẫn” hắn từ từ!

Nhưng —— nếu trong lòng hắn đã có đối tượng gì đó rồi thì y câu không nổi dẫn nữa đâu!

Hưc! Uất ức ——!!!

Đoạn Hành Vân bỗng dưng không hiểu gì, hắn cong khóe môi cười. “Ta không có tình nhân nhỏ hay đối tượng nào khác”. Ngoài em!

Ừm, cách gọi “tình nhân nhỏ” gì đó không tệ!

“Thiệt à?”. Kỳ Huy Nguyệt lập tức vứt bỏ trạng thái muốn nhảy sông xuyên trở về vừa rồi, hớn hở cười.

“Thật!”. Đoạn Hành Vân xoa đâu y. “Em muốn làm gì với “thần dược” trên tay này?”.

“A!”. Kỳ Huy Nguyệt còn đang muốn “dụ dỗ” đối phương.

Dụ hắn nói thêm vài câu như “bây giờ ta không có thì sau này ta cũng không có tình nhân nhỏ nào ở bên ngoài” hay “sẽ không lấy người khác” gì gì kia, hoặc lừa hắn để hắn đảm bảo với y sẽ không có chuyện hòa ly gì xảy ra với hai người cũng tốt a!

Nhưng thấy đối phương hỏi y chuyện nấm Tỏa dương thì y cười híp mắt lại. “Ta chế thần dược bằng thứ này, mang đi bán kiếm bạc về cho nhà chúng ta a! Thần dược ta chế ra rất lợi hại đó, có thể bán với giá tốt nha!”.

Nhìn đối phương hất cằm đầy kiêu ngạo thực rất đáng yêu, Đoạn Hành Vân nhịn xuống cảm giác muốn đưa tay mình lên xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn. “Em thật lợi hại!”.

Kỳ Huy Nguyệt càng hí hửng. “Đúng vậy, đúng vậy! Ta có rất nhiều tài lẻ để kiếm tiền! Chúng ta sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn! “.

Kiếm tiền thật nhiều để cho sinh hoạt của chúng ta sau này tốt lên!

Còn có thể mua cả ngọn núi để xưng vương cũng không thành vấn đề!

Đoạn Hành Vân gật đầu, mắt phượng đen nhánh nhu hòa mà ấm áp. “Ta đã biết, cần ta giúp gì em?”.

“Ta trước trồng nó xuống đã, sau này nếu cần đến huynh giúp đỡ, ta sẽ nói với huynh!”. Kỳ Huy Nguyệt rất hài lòng với thái độ của đối phương.

Người tốt không chịu nổi!

Nam nhân này phải là của y!

Cho dù có dùng thủ đoạn thì y cũng phải nắm cho chắc trong tay!

Đồ đạc mua về quá nhiều, cần phải sắp xếp cho gọn gàng.

Vải vóc, y phục, đồ trang sức thì Đoạn Hành Vân mang vào phòng cất trong tủ quần áo.

Kỳ Huy Nguyệt trước hết lén lút vào phòng bếp lấy nước linh tuyền trong không gian ra, để bụi nấm Tỏa hương vào chậu gỗ nhỏ, ngâm vào đó.

Gia vị vừa mua về thì mang vào trong bếp, thứ cần đựng vào bình thì đựng, thứ không cần thì cất kĩ vào tủ bếp.

Sau lại phải xử lý nấm dại, còn có trái cây dại mới mua về nữa.

Đoạn Hành Vân ngồi trên đôn gỗ cầm dao giúp y cắt chân nấm, làm sạch bùn đất.

Kỳ Huy Nguyệt thì xử lý mớ táo dại, y muốn làm giấm táo.

Cách làm giấm táo rất đơn giản, nguyên liệu cũng có sẵn cho nên y phải chế ra giấm táo.

Giấm nơi này quá đắt, những gần hai trăm văn một cân, vì thế thôn dân xào rau cũng không dám cho nhiều, chỉ cho một đến hai giọt thì sao có thể tạo ra hương vị thơm ngon của thức ăn cho được.

Nếu y làm ra giấm thì không phải muốn cho bao nhiêu thì cho à?

Làm ra giấm vừa có thể dùng trong nhà để nấu ăn, biết đâu lại còn có thể bán ra ngoài kiếm xèng về!

Táo sau khi rửa sạch, để ráo nước. Sau đó, dùng dao sắc cắt bỏ hai đầu, lại cắt đôi trái táo ra, mang ngâm với nước muối và thả thêm nước linh tuyền trong không gian, ngâm chừng mười năm phút là có thể loại bỏ gần hết chất bẩn, vi khuẩn. Thời này không có thuốc trừ sâu, chưa kể táo này mọc tự nhiên trên núi, cũng không phải loại táo được trồng ra, cho nên không hề lo lắng táo dại không sạch sẽ hay sẽ gây ảnh hưởng gì cho sức khỏe. Chờ táo dại ngâm tốt, Kỳ Huy Nguyệt vào phòng bếp ôm ra hai bình đất cỡ lớn, xếp hết táo dại vào trong hai bình, lại cắt lát một trái chuối rừng chín tương ứng với một bình táo mèo vào cùng, đổ nước giếng đã pha linh tuyền ngập mặt táo và chuối. Xong xuôi, y lấy ra hai mảnh vải thô sạch, che kín miệng bình để giúp quá trình lên men trao đổi khí dễ dàng, giúp giấm không bị hỏng, cuối cùng là dùng dây cỏ khô bện thành buộc kín miệng bình lại, dời hết hai bình táo dại ngâm vào góc bếp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1478

Trong quá trình ngâm, giấm sẽ xuất hiện lớp màng trắng phía trên, khi đó y chỉ cần chú ý một chút và chịu khó hớt bọt trắng đi là được.

Cần một tháng thời gian sau, giấm mới có thể cho ra được vị chua tự nhiên thường thấy và còn mang theo mùi rượu phảng phất.

Khi đó mới chính thức có thể mang ra tiến hành việc lọc giấm, rồi sử dụng.

Có thêm linh tuyền hỗ trợ, mùi vị của giấm y làm ra có khi còn ngon hơn giấm táo thời hiện đại nữa kìa!

Nghĩ đến không gian là Kỳ Huy Nguyệt lại bĩu môi, cái gì trong đó cũng không còn chỉ có những cánh rừng lớn đến bất tận, cây nào cây ấy to như cột đá quảng trường, chẳng có lấy một tác dụng gì.

Cũng chẳng có nhiều thời gian cho Kỳ Huy Nguyệt oán trách không gian hay Đại thần xuyên việt nữa, vì Đoạn Hành Vân đã ngâm muối nấm rồi rửa sạch nấm mang ra cho y rồi.

“Tiểu Thất, nấm này em muốn làm gì? Ta hỗ trợ em!”.

Kỳ Huy Nguyệt nghe được tiếng thiên thần của đời mình, y liền ném chuyện không gian đi ngay lập tức, cười tít mắt. “Rất nhiều món ngon nha! Nấm xào tỏi, nấm chiên giòn, nấm nấu canh và đặc biệt là dầu nấm cay! Làm nhiều một chút, có thể mang tặng Dương thẩm Dương thúc bên kia một lọ nhỏ!”.

Đoạn Hành Vân không hề biết là nấm còn có thể làm nhiều món như vậy, hắn gật gật đầu. “Được, ta cùng em!”.

“Hảo”. Kỳ Huy Nguyệt tí tởn nhào đến —— rổ nấm!

Thực ra, y muốn nhào lên người nam thần của mình kìa, nhưng câu dẫn nam nhân ấy mà ——  là một việc cần đến kỹ thuật và thời gian, không thể vồn vã hay vội vàng được!

Nếu Đoạn Hành Vân mà biết y nghĩ gì thì có lẽ hắn không ngại vội một chút cũng được đâu!

Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân ngồi dưới mái hiên, chia tất cả mười cân nấm thành hai phần, thân nấm và mũ nấm lần lượt để riêng sang hai sàng tre, rồi tước cả thân lẫn mũ nấm thành sợi, muốn làm dầu nấm dại ngoài nấm thì còn cần đến một lượng lớn ớt khô nữa và cũng phải cắt thành khúc nhỏ.

Việc nhóm bếp lò Đoạn Hành Vân thao tác dễ dàng hơn Kỳ Huy Nguyệt rất nhiều, lửa bén vào gỗ khô cháy lên bùng bùng.

Kỳ Huy Nguyệt lấy bình đựng dầu ra, đổ vào lưng chảo sắt lớn dầu hoa cải.

Nếu để Dương thẩm hay thôn dân thấy cảnh y dùng dầu thực vật kiểu này, tránh không khỏi sẽ bị mắng một câu “hoang phí”!

Vậy mà, Đoạn Hành Vân mắt chớp cũng không chớp một cái, hắn ngồi trước bếp lò canh củi lửa đến là nghiêm túc.

Dầu trong chảo sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút, Kỳ Huy Nguyệt đổ hết chậu gỗ ớt khô vào chảo dầu.

Mùi cay nồng sộc lên tận mũi, làm y phải quay đầu hắt hơi hai cái.

Đoạn Hành Vân không nhíu mày lấy một cái, chứng minh hắn rất thích ăn cay. “Ta giúp em!”.

“Không cần, ta phải xào nấm rồi!”. Y lấy ống tay áo dụi dụi mũi vài cái, tiếp tục bê sàng tre đựng mũ nấm lên, đổ vào chảo dầu ớt khô, dùng sản gỗ đảo đều tay đến khi nấm ngập vào dầu.

Ước chừng qua thời gian nửa chung trà nhỏ (2-3 phút), lại đổ hết sàng tre đựng thân nấm vào cùng, thêm vào chảo một thìa muối, đảo đều. Kế tiếp thời gian và bước này mới chính là dằn vặt cánh tay người ta nhất, y phải dùng sản gỗ đảo liên tục, cứ nửa phút một lần, đảo đến khi tất cả số nấm trong chảo được chiên đến vàng khô thì thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.