Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 34: 234 : Đoạn Hành Vân Là Ngọn Cỏ Siêu Non!



Mặc dù sợ hãi Đoạn Hành Vân, nhưng Kỳ lão thái bị Kỳ Huy Nguyệt chọc nãy giờ làm cho tức giận đến ngu người. Bà ta thấy y mềm cứng không ăn, mà bà ta cho đến bây giờ cơm thịt còn chưa được ăn, của hồi môn trâm vàng vòng bạc trên người y có khi cũng không chiếm được một phần thì bà ta lập tức ngồi xuống ghế gỗ, vỗ đùi bắt đầu kêu gào. “Cái đồ mất dạy, bất hiếu nhà ngươi! Ngươi nên gặp sét đánh, ta dù sao cũng là nãi nãi ngươi, ngươi là tiểu bối vậy mà đối xử với trưởng bối như vậy? Ngươi muốn từ mặt gia gia nãi nãi, một nhà Đại bá và Đại bá nương của ngươi thì thôi đi, ngươi còn muốn kiện chúng ta lên quan huyện lão gia? Ngươi muốn lão bà tử ta tức chết đấy à—— có phải không?”.

“Rầm”. Chiếc bàn gỗ bị một lực lớn tác động lên, đập đến vỡ làm thành mấy mảnh, có mảnh gỗ còn văng trúng cánh tay Kỳ lão thái, Dương thị và Tần thị ngồi bên.

Làm cả ba người họ rú lên như heo chọc tiết!

Kỳ lão thái trợn mắt lên, miệng há há thở ra thì ít mà hít vào thì khó khăn, lập tức im lặng không dám kêu gào nữa.

Bà ta không biết tại sao Đoạn Hành Vân xuất hiện ở trước mặt bà ta như thế nào, từ bao giờ?

Nhìn sắc mặt đối phương hiện tại cực kỳ khó coi, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.

Bà ta trong yếu ngoài mềm thét to. “Làm sao? Ngươi thân là tôn tế của ta, còn muốn hôm nay đánh chết ta ở đây đấy phỏng?”.

Đoạn Hành Vân âm u mở miệng. “Bà thử nguyền rủa tiểu tức phụ ta lần nữa xem, đừng nói hôm nay đánh chết bà ở đây mà Kỳ gia một nhà bà ta cũng không tha một người! Một mũi tên giơ lên, ta đảm bảo nó có thể ghim thẳng lên xuyên qua trán bà, bà chưa cảm nhận được đau đớn thì đã mất mạng rồi!”.

Kỳ Huy Nguyệt hớn hở nhìn anh chồng nhà mình, cảm thấy đối phương lúc này đặc biệt khốc soái!

Rất muốn tiến lên sờ cơ ngực và cơ bụng để bày tỏ sự ngưỡng mộ!

Lời Đoạn Hành Vân nói quá chân thật còn kèm theo sắc mặt hắn, ánh mắt hắn đen kịt lúc này. Kỳ lão thái bọ dọa sợ đến mức hét thất thanh chói tai. “A– giết người rồi!”.

Kỳ Huy Nguyệt 囧.

Lão quái bà này thật đúng là càng già càng ham sống sợ chết!

“Kỳ Hà thị! Ngươi náo loạn đủ chưa?”. Lý chính nhìn mấy người Kỳ lão thái, chán ghét mở miệng. “Đại hôn của Tiểu Thất, các ngươi thân là người nhà không lo được nửa phần thì thôi đi, còn đến tận đây gây sự? Các ngươi rốt cuộc có biết lý lẽ không?”.

Kỳ lão thái há há miệng, mặt mày tái mét.

“Biết lý lẽ thì đã không vác mặt đến đòi chiếm tiện nghi rồi! Kỳ lão thái, bà không sợ lão Tứ và tức phụ hắn biết được, nửa đêm đến tìm bà và một nhà các người sao?”. Dương thẩm khinh bỉ nhìn Kỳ lão thái đã tè ra quần nãy giờ.

“Nương, — chúng ta trở về thôi!”. Dương thị và Tần thị thật sự sợ Đoạn Hành Vân lấy cung tên ra bắn mấy người bọn họ, sau đó đến Kỳ gia diệt sạch mạng già trẻ lớn bé một nhà.

Đoạn Hành Vân lạnh lùng nhìn Kỳ lão thái, lại nhìn ra bên ngoài một vòng người. “Tiểu tức phụ ta trước kia là người Kỳ gia, các ngươi còn có thể vung tay múa chân. Hiện tại, em ấy vào cửa nhà ta, làm thê ta, cũng chính là người nhà của ta. Ai chọc vào em ấy, ai dám tổn thương em ấy, ta — không ngại đại khai sát giới đâu! Ta nói được làm được! Đặc biệt là Kỳ lão thái bà ngươi và một nhà Kỳ gia các ngươi, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của ta”.

Mấy người Kỳ lão thái rụt cổ lại, lủi nhanh hơn trạch, dìu nhau đi nhanh ra ngoài cổng trong cái nhìn đầy khinh thường của thôn dân, và tân khách trong sân.

Ba người lúc đến thì vội vàng lại không kém phần uy phong, lúc rời đi thì chật vật không chịu nổi.

Thôn dân thấy ánh mắt Đoạn Hành Vân lia đến thì cũng ráo rác giải tán.

Kỳ Huy Nguyệt nhìn theo mấy người Kỳ lão thái, y bĩu môi xem thường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 23: Xử Lý Hoàng Đế (23)

Một đám người giống y như đám thỏ bông, vậy mà còn muốn đến chiếm tiện nghi nhà y, lại còn học đòi nhận kịch bản của vai phản diện?

Chỉ tiếc —— hôm nay là ngày đại hôn, nếu không y đã có thể nhân cơ hội đoạn tuyệt quan hệ với mấy con hàng Kỳ gia cực phẩm này!

Y vừa nãy chính là muốn thôn dân chứng kiến cảnh y và Kỳ gia bất hòa, từ nay không qua lại với nhau nữa.

Bây giờ y và Đoạn Hành Vân chưa phát tài, chưa có của cải, chưa có năng lực chiếm núi xưng vương nhưng y tin tưởng tương lai sẽ sớm thôi, y chưa bao giờ là người cam chịu sống —— nghèo khổ!

Đến khi một nhà hai người y có được tất cả thì đám người Kỳ gia này thể nào cũng như mấy con đỉa hút máu, lao đến dùng hiếu đạo gì đó áp lên trên đầu y, tốt nhất hôm nay vạch rõ quan hệ, sau này tìm cơ hội tốt rồi đoạn thân với mấy con hàng này.

Xử lý xong mấy con hàng cực phẩm kia đi rồi, Kỳ Huy Nguyệt đưa mắt đảo một vòng.

Thôn dân vây xem đã bị vẻ đẹp choau của nam nhân nhà y hù cho chạy mất dạng, nhưng lý chính và các đại thúc đại thẩm là khách mời ngày hôm nay thì vẫn còn ở đây. Hiện tại, ai cũng đã dừng lại việc ăn uống vui vẻ náo nhiệt đã một hồi lâu, hơn mười người đều mang vẻ mặt ngại ngùng không biết nên nói gì.

Này là những người đã chứng kiến giây phút lịch sử sau trăm năm y mới được thành thân a!

Y chớp chớp đôi mắt to hai cái.

Ngay lập tức, không chút chần chờ hay khó khăn mà tiến vào trạng thái nhập vai, thành công biến mình thành một tiểu nhân nhi đáng thương, có gia cảnh cơ nhỡ, bản thân lại vừa gây chuyện lớn tày trời.

“Phu quân! Có phải, có phải —— ta làm chàng mất mặt rồi không? Chỉ trách ta không nhịn nổi, lẽ ra ta không nên nói mấy lời đau lòng như thế ra bên ngoài, hôm nay còn là ngày vui của chúng ta. Ta… ta thật không phải cố ý!… Ta phải nên nhẫn nhịn như mấy tháng qua mới đúng, dù sao ta cũng quen rồi, vậy mà vừa nãy ta còn không hiểu chuyện như vậy?”. Kỳ Huy Nguyệt hai mắt đỏ hồng, cãi mũi cũng đỏ lên, muốn rơi lệ mà như sợ hãi không dám rơi, nhìn chằm chằm Đoạn Hành Vân bên cạnh.

Hai mắt y như phóng ra ánh sáng: mau phối hợp a!

Đoạn Hành Vân vừa nhìn thấy tiểu tức phụ nhà hắn, đối phương đưa tay nhỏ tự nhéo vào eo bản thân hai cái, hắn nhíu mày lại.

Nhéo như vậy không phải bầm hết lên rồi sao?

Mấy người Dương thẩm nhìn thấy y như vậy thì sốt sắng, lại nhìn Đoạn Hành Vân cau mày sắc mặt khó coi. Ai lấy đều nghĩ Vân tiểu tử đây là không cao hứng?

“Tiểu Thất, ngày đại hôn sao lại khóc lóc?”. Dương Đào hai mắt đầy lo lắng tiến đến an ủi y.

Dương thẩm vỗ vai Đoạn Hành Vân một cái. “Còn không mau khuyên nhủ tân tiểu tức phụ của ngươi a ——!”.

Đoạn Hành Vân:  “….”.

Kỳ Huy Nguyệt được mọi người lại đặc biệt có nam thần Đoạn Hành Vân dỗ dành một hồi lâu.

Y thấy đủ thì thu tay, cười tít mắt sảng khoái nâng ly rượu lên, cùng Đoạn Hành Vân kính mọi người có mặt một chung rượu để bồi tội. “Để các vị đại thúc đại thẩm hôm nay chê cười! Chung rượu này là hai người chúng ta bồi tội cùng các ngài, uống xong ly này mời mọi người cùng nhau tiếp tục ăn uống vui vẻ!”.

“Tốt, tốt!”. Nhìn nụ cười của tân nương tử nhỏ tuổi nhà Đoạn gia tươi sáng như ánh mặt trời, làm cho mọi người muốn hoa cả mắt. Ai lấy đều vui vẻ cầm chén lên uống cạn, còn try kỉ an ủi y thêm vài câu.

Dương thẩm cười như một đóa cúc nhìn Kỳ Huy Nguyệt, thẩm cười đến nếp nhăn trên đuôi mắt cũng híp lại với nhau.

Có tiểu tức phụ hoạt bát như vậy, Vân tiểu tử chính là có phúc, sinh hoạt của hai người sau này ở Đoạn gia sẽ phong phú sinh động lên không ít đâu.

Chẳng mấy chốc không khí lại náo nhiệt như lúc đầu, Hồng thẩm và Dương thẩm xuống bếp xào lại chiên thêm vài đĩa đồ ăn mặn lên, Dương thúc cũng đi vào nhà chính bê hết bình rượu còn lại ra ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: Chương 3

“Nào, tới tới! Hôm nay ngày vui của đôi trẻ, chúng ta phải thả bụng mà uống đến no say!”. Lý chính cười ha hả vuốt râu nói.

“Vậy để ta xuống bếp làm thêm vài đĩa đồ nhắm, để các đại thúc đại thẩm hôm nay uống cho đã bụng! Vân ca ca ngày thường hay khen tay nghề ta không tệ đâu nha!”. Kỳ Huy Nguyệt cười cong mặt mày rời đi.

“Vậy chúng ta thật ngại ngùng rồi!”. Các đại thúc hán tử cười lên nói theo.

“Thử nhìn mà xem, tiểu tức phụ của ngươi a —— diện mạo xinh đẹp, miệng lại ngọt, đúng là làm người ghen tị nha!”. Tuyền thẩm chậc chậc lưỡi nói với Đoạn Hành Vân.

Đoạn Hành Vân gật đầu, khóe môi cong lên. “Đúng là rất ngọt!”.

Bữa cơm tiệc tân hôn kéo dài đến tận giờ Mùi canh hai, các đại thẩm đều ở lại giúp đỡ dọn dẹp chén bát, phòng bếp mọi thứ đến tinh tươm sạch sẽ.

Kỳ Huy Nguyệt đeo tạp dề lau dọn trong phòng bếp, Đoạn Hành Vân và Dương thúc thì lau dọn bàn ghế bên ngoài mang vào thôn đi trả.

Cho đến khi tiễn mọi người ra về, sắc trời cũng đã chạng vạng, hoàng hôn buông xuống Mặt trời như quả cầu lửa chiếu xuống sân đất nhỏ.

Kỳ Huy Nguyệt mệt như tó, thở phì phì hồi lâu.

Thật may a, mỗi người trong đời chỉ cần thành thân một lần!

Nếu không sẽ bị mệt chết!

Đoạn Hành Vân đã nấu xong nước tắm, lại đổ vào thùng, hắn đi ra muốn gọi người vào tắm rửa thì thấy tiểu tức phụ nhà hắn đang nằm phơi bụng như cá khô. Hắn bật cười, cúi người xuống, đưa hai tay ra. “Ta ôm em đi tắm!”.

Kỳ Huy Nguyệt nghe thấy ôm đi tắm gì đó, y thẹn thùng đến mức tim đập thình thịch, hai tai trắng nõn đỏ bừng lên, mặt cũng nóng đến lợi hại như nhỏ máu ư?

Không đâu! —— y còn đang thích muốn chết!

Đang mệt mỏi mà không cần đi đường, y có ngốc đâu!

Mừng đến tít mắt!

Kỳ Huy Nguyệt nhào đến vòng tay “nóng bỏng” của anh chồng vừa thành thân xong của mình, cười đến híp tịt mắt vào. “Ta trước vào phòng lấy quần áo sạch đã!”.

“Được!”. Đoạn đẹp choai dịu dàng chu đáo lại ga lăng giống y như “bạch mã hoàng tử” ——  theo đúng nghĩa đen là “mã”—— ôm người vào phòng ngủ lấy quần áo, rồi lại ôm người quay ra, đi đến phòng tắm.

Trong phòng bếp rào rào tiếng nước, quấy đến tâm thần Đoạn Hành Vân không tập trung nổi, hai con ngươi đen thẳm khó khăn rời đi cánh cửa gỗ cũ kĩ.

Thực ra, hắn rất muốn vào tắm chung kìa, nhưng —— sợ dọa người chạy mất!

Đêm tân hôn, động phòng hoa chúc mà người chạy mất thì quả thực thảm đến không lỡ nhìn thẳng!

Tự nhủ với chính mình không thể không nhịn xuống, nhẫn nại một lát nữa thôi!

Chờ người tắm xong, hắn lại đi vào ôm người ra —— rất hạnh phúc cam chịu!

Đoạn Hành Vân tắm xong, trở lại phòng ngủ, vừa đưa mắt nhìn thì thấy vật nhỏ nhà hắn đang nằm ngang trên giường đất, mái tóc dài được rũ ra xuống bên ngoài mép giường. Vừa thấy hắn, đối phương cười cong mặt mày. “Chàng xong rồi? Mau lại đây, đi ngủ thôi!”.

Hắn đi đến vuốt mái tóc còn ướt của Kỳ Huy Nguyệt. “Cứ ngủ như vậy sáng mai dậy sẽ bị cảm lạnh, ta lau khô tóc giúp em!”.

Kỳ sâu lười hớn hở đồng ý, còn đang cảm thấy anh chồng mình thật đúng là người tốt không chịu nổi!

Hắn kéo ghế gỗ ngồi xuống, lấy ra khăn bằng vải bông, tỉ mỉ bắt đầu lau tóc cho đối phương, khóe môi vẫn cong lên một độ cung vừa phải.

Dựa vào phương hướng ngồi, hai mắt phượng va chạm thẳng vào phần xương quai xanh vừa gầy vừa đẹp đẽ, di chuyển ánh mắt lên một chút là cần cổ thon dài trắng đến phát sáng sau lớp trung y rộng thùng thình của đối phương.

Vừa rồi tắm bằng nước ấm, hơi nước trên người vẫn đang bốc hơi mang theo chút nhiệt lượng, hiện tại lại thấy cảnh xuân trước mắt, Đoạn Hành Vân nhất thời cảm thấy nhiệt lượng cũng truyền tới trong lòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1114: Trước nghiệt kính đài không có người tốt (2)

Kỳ Huy Nguyệt lắc lư hai chân trên ô cửa sổ bằng gỗ, miệng nhỏ bi bô đang nói tới chuyện ngày hôm nay, dặn dò Đoạn Hành Vân từ nay nên tránh xa mấy con hàng cực phẩm bên Kỳ gia.

Y sợ tình đầu kiêm người tốt của mình bị bọn họ —— lừa!

Tiếc là tình đầu của y chỉ ậm ừ mà trả lời, còn đâu không nghe lọt đến một câu.

Vì hắn đang bận —— nhìn cảnh xuân trước mắt làm cho máu xông thẳng lên não, lại xông xuống toàn thân, cuối cùng tập trung xuống vùng thắt lưng nơi bụng dưới.

Chờ rồi chờ đến khi mái tóc dài của Kỳ Huy Nguyệt được lau tới gần khô, Đoạn Hành Vân tiện tay ném khăn lông qua một bên, nhanh chóng hung hăng biến hình từ người tốt thành —— sói đói!

Nhào tới —— trực tiếp đè lại cơ thể mềm mại bên dưới.

Kỳ Huy Nguyệt bất ngờ bị tập kích 囧.

Ối mạ ơi ——!!!

Hai mắt chạm nhau ở một khoảng cách rất gần, dưới ánh mắt ngạc nhiên đến trợn to của người bên dưới, hắn ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn kia, tay cũng không dừng lại, chính xác bắt được phần eo mỏng manh bên dưới lớp trung y trắng thuần kia, nhẹ nhàng vuốt ve, vừa mềm vừa trơn, xúc cảm thật tốt.

Kỳ Huy Nguyệt giống như bị sét đánh ngang tai, hai mắt hoa đào trợn đến hết cỡ.

Chuyện gì?

Thấy người phía dưới thở dốc, Đoạn Hành Vân khẽ cười, thì thầm bên tai đối phương. “Chúng ta hôm nay đại hôn, nếu không động phòng thì sẽ không may mắn!”.

Kỳ Huy Nguyệt ngẩng phắt đầu nhìn 囧 lên hắn.

Huynh lừa quỷ à?

Mặc dù ngày thường tỏ ra bản thân mình rất “Sắc”, luôn ham mê khao khát khuôn mặt và body của người ta nhưng lúc này Kỳ tu sĩ mê trai đẹp bị đối phương nhào đến thì biến về nguyên hình, thành —— Kỳ ngây thơ!

Y chỉ cảm thấy có một luồng điện chạy dọc lên trên, không ngừng khuếch tán, tê tê dại dại khiến ngón chân cũng phải cong lại.

Ối mạ ơi, không được đâu!

“Ngừng, dừng lại!”. Kỳ Huy Nguyệt vươn tay đẩy lồng ngực rắn chắc của đối phương.

Xúc cảm trên tay rất chắc chắn, dù miệng nói ngừng, tay đang đẩy người nhưng Kỳ Huy Nguyệt vẫn cố nhân cơ hội sờ mó hai cái, hai mắt nheo lại rất phê pha!

“Quá muộn rồi!”. Đoạn Hành Vân bắt được cái tay nhỏ lộn xộn của y, cúi xuống từng chút hôn lên, dần dần đi xuống.

Hắn sống bao năm qua trên đời tự nhận mình không phải người lỗ mãng, luôn có tính tự chủ và sự nhẫn nại mà người thường không thể đạt tới được, nhưng chỉ cần ở cạnh Kỳ Huy Nguyệt, hắn cũng không biết cái tự chủ đáng kiêu ngạo của bản thân bị mình ném đi đến đâu rồi? Ánh mắt đầu tiên khi lần đầu chạm vào vật nhỏ này, hắn đã biết người này hắn phải có được!

Kỳ Huy Nguyệt bên kia còn đang thở hổn hển, thở đến phì phì —— không một chút tình thú!

Y không biết đối phương bị cái gì kích thích, sao bỗng nhiên nhào tới như vậy?

Trong lúc vừa hôn vừa sờ, y phục mỏng manh trên người hai người đã bị Đoạn Hành Vân lột sạch sẽ, vật che chắn cuối cùng bên dưới của Kỳ Huy Nguyệt lặng lẽ rời khỏi cơ thể. Dưới ánh đèn dầu yếu ớt, hắn một tấc lại một tấc hôn xuống dưới, lặng lẽ ném quần lót qua một bên.

Hai cơ thể trẻ tuổi tràn đầy tinh lực chính thức “thẳng thắn giao lưu”.

Vẫn còn tiếp tục hôn, dần dần hướng lên trên lồng ngực gầy trắng nõn, hai điểm nho nhỏ nhạt màu kia. “Tiểu tức phụ, sẽ hơi đau, cố nhịn một chút được không?”.

Kỳ Huy Nguyệt hai mắt mờ mịt, mặt già nóng đến lợi hại, y vừa nghĩ ra một chuyện trong tình huống “nước sôi lửa bỏng” hiện tại.

Đối phương kém y rất nhiều tuổi a!

Dù Đoạn Hành Vân đã hai mươi ba tuổi nhưng y còn lớn hơn hắn gần gấp năm lần nha!

Này —— y có khác gì giống như “trâu gặm mẫu đơn”, à không đúng, phải là “trâu già gặm cỏ non”!

Ngọn cỏ —— Đoạn Hành Vân này không chỉ non bình thường đâu, so với y thì là siêu non đấy!

Miệng nhỏ nhắn không nhịn được mà ngâm nga.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.