Trong lúc Kỳ Huy Nguyệt và Đoạn Hành Vân bận rộn làm bánh hồng, Trác Túc Triệt tìm đến Đoạn gia một chuyến, hắn nói củ cải muối chua rất đắt hàng, hơn hai ngàn cân củ cải lần trước đã bị các tửu lâu ở Huyện thành Chiêu Lâm và lân cận tranh giành nhau hết, lần này hắn muốn ít nhất là ba ngàn cân để bán ra trước Tết.
Đây cũng là số lượng mà Trác Túc Triệt sau khi cân nhắc mãi mới đưa ra, hắn cũng biết hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt thời gian này khá bận rộn, hai người chuẩn bị làm ra món bánh hồng mà trước giờ chỉ có phương Nam mới làm ra được, vì thế ba ngàn cân củ cải muối chua cay đã là số lượng ít nhất mà Trác Túc Triệt muốn có.
Kỳ Huy Nguyệt trợn trắng mắt.
Y cũng biết trước công thức chế biến món ăn thời hiện đại trong tay mình khi làm ra sẽ rất được nghênh đón, nhưng vấn đề là y và Đoạn Hành Vân lại không thể phân thân ra, để đi làm hết mọi việc trong khoảng thời gian ngắn được.
Ba ngàn cân là bốn trăm năm mươi lượng bạc, trừ đi gần một trăm lượng chi phí hao tổn, còn lại có thể thu vào hơn ba trăm năm mươi lượng.
Thời gian này và sắp tới y và chồng nhà mình thật sự rất bận rộn a!
Giấm táo sắp phải giao hàng rồi!
Tháng tới còn phải giao ra bánh hồng và làm thịt heo khô!
Kỳ Huy Nguyệt đáy mắt vặn vẹo giãy giụa.
Đoạn Hành Vân xoa đầu tiểu tức phụ. “Em đừng để bản thân mệt mỏi quá, ta đau lòng! Nếu không chúng ta bán bí phương làm củ cải muối chua cay cho Trác huynh đây!”.
Kỳ Huy Nguyệt nghĩ nếu là như vậy thì không thể tốt hơn.
Trác Túc Triệt cười híp mắt. “Ta tính nâng giá củ cải muối chua lên, một cân hai mươi văn, tẩu tử thấy thế nào?”.
Ba ngàn cân với giá hai mươi văn là sáu trăm lượng!
Đủ mua thêm một phần ba ngọn núi Lĩnh!
Kỳ Huy Nguyệt hớn hở. “Cuối tháng này giao hàng cùng giấm Táo luôn chứ?”.
Đoạn Hành Vân: “…..”.
Trác Túc Triệt gật đầu. “Càng nhanh càng tốt!”.
Kỳ Huy Nguyệt gật như giã tỏi. “Hảo a, hảo a!”.
Trời ngày càng lạnh, Dương thẩm và Hồng thẩm đã dừng việc bán sạp ăn ở bến tàu, hai thẩm chạy về bận rộn giúp Kỳ Huy Nguyệt ngày ngày phơi hồng khô.
Lần này làm củ cải muối chua cay, Kỳ Huy Nguyệt dự định áp dụng phương pháp như với sạp đồ ăn, y thương lượng với chồng nhà mình, muốn chia vài thành lợi nhuận cho hai nhà thẩm và lý chính cùng làm.
Đoạn Hành Vân tất nhiên là không có ý kiến, hắn một đường đi vào thôn, tìm đến nhà Hồng đại nương và lý chính, còn Kỳ Huy Nguyệt sang bên cạnh tìm Dương thúc và Dương thẩm.
“Một… một… một trăm lượng — tiền vốn!”. Lý chính suýt thì trợn mắt tắc thở khi nghe đến tiền vốn và lợi nhuận.
Dù đã trót dại không tham gia vào việc buôn bán mở sạp đồ ăn lần trước với Kỳ Huy Nguyệt, nhưng thúc biết tiền vốn mỗi người phải bỏ ra lần đó là sáu đến bảy lượng bạc, sao lần này làm củ cải muối chua mà cần gấp hai mươi lần tiền vốn luôn.
Có bán cả nhà thúc đi cũng không đủ a!
Hồng thẩm và Dương thẩm tính toán, mấy tháng này chịu khó không quản mưa nắng đều đi mở hàng bày bán, cho nên trong nhà hai thẩm đều dành giụm được không ít, nay làm sinh ý củ cải cần bỏ vốn là hai mươi năm lượng bạc.
“Được, chúng ta về nhà lấy bạc mang sang, nhà Vân tiểu tử chờ hai thẩm!”. Dứt lời hai thẩm đã chạy ra ngoài, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.
Lý chính: “….”.
Kỳ Huy Nguyệt vỗ vỗ bộ ngực nhỏ. “Lý chính thúc yên tâm! Hai mươi năm lượng tiền vốn này, nhà chúng ta trước cho thúc mượn, chờ sau khi giao hàng cho tửu lâu xong thì chúng ta lại tính sau!”.
Lý chính thở dài, ông biết đây là mình được chiếm lợi rất nhiều từ một nhà hai người Đoạn Hành Vân và cũng biết hai người thực ra đang chiếu cố nhà ông hết lần này tới lần khác.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, ông nghiêm túc nói. “Đây là thúc vay hai người các ngươi, vậy thì chúng ta phải viết văn thư rõ ràng xuống, thúc cũng sẽ trả lời lãi cho các ngươi!”.
Đoạn Hành Vân gật đầu. “Cách làm này không tệ!”.
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt đáp ứng.
Đã thương lượng và bàn bạc xong thì bắt đầu tiến hành công việc.
Đoạn Hành Vân, Dương thúc, Hồng thúc và lý chính thúc vào thôn thu mua củ cải của mấy hộ gia nhà Cổ thúc, Thạch thúc — mua được tổng là ba ngàn sáu trăm cân.
Dương thẩm, Hồng thẩm và Tần thẩm tức phụ lý chính thì ngồi xe la nhà lên trấn trên mua gia vị cần ướp củ cải.
Đại nhi tử của lý chính và Hồng thẩm thì ra sông đãi tôm, ai cũng có việc cần làm.
Kỳ Huy Nguyệt cũng không rỗi rảnh, vừa lọc giấm táo vừa đợi lão bản tiệm nung giao chum vại đến nhà.
Bốn ngàn sáu trăm cân táo dại ngâm thành giấm, sau vài lần lọc lên xuống, Kỳ Huy Nguyệt chỉ thu được gần hai ngàn cân thành phẩm giấm nguyên chất cuối cùng, tính ra còn chưa được bảy ngàn lượng bạc, thật muốn khóc!
Cũng may là Trác Túc Triệt vẫn đồng ý sang năm tới lại tiếp tục hợp tác cùng y, điều này khiến Kỳ Huy Nguyệt nhìn nam yêu tinh này thì thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Tôm sông đã phơi xong, cả bốn nhà cùng kéo nhau tụ tập lại xử lý củ cải, già trẻ lớn bé Hồng gia, Dương gia, Tần gia và hai người Đoạn Hành Vân, Kỳ Huy Nguyệt bận rộn cùng nhau bốn năm ngày mới bận xong.
Hồng đại nương không chịu thua kém con cháu nhà mình, vừa quấy bột nếp trên bếp lò vừa canh củi lửa cho Kỳ Huy Nguyệt.
Kỳ Huy Nguyệt cầm sản xào rau bên cạnh Hồng đại nương, rồi lại nhào bột làm màn thầu, hấp màn thầu, cung cấp bữa trưa cho mọi người luôn tại nhà mình, người đông không phân biệt vai vế mỗi người một tô cơm lớn tranh thủ vừa làm vừa ăn, hiện tại đang mùa trồng rau xanh để kịp bán vào dịp Tết, nhà ai cũng không rỗi rảnh.
Chờ Mã chưởng quầy cho người đến nhận tất cả ba mươi mốt vại củ cải muối đi, tiền bạc cũng được thanh toán xong tổng sáu trăm hai mươi lượng bạc, bốn nhà nhận vào tay mỗi nhà một trăm năm mươi năm lượng.
“Đây cũng quá nhiều đi?”. Tần thẩm cầm tiền trên tay mà có chút không dám tin tưởng.
Tuy đều đã biết trước lợi nhuận là hơn trăm lượng, nhưng cuối cùng khi cầm tiền trong tay vẫn cứ hoảng sợ.
Hơn một trăm năm mươi lượng bạc a, đây đối với bọn họ mà nói là quá nhiều, nếu chỉ dựa vào trồng trọt thì sợ cả đời cũng không thể kiếm được ra số này, mà hiện tại bọn họ bận rộn không đến một tuần, cư nhiên kiếm được một số tiền mà trước đây bình thường bọn họ làm cả đời cũng không kiếm được!
Loại cảm giác này giống như là nằm mơ, thẩm cả đời sống ở Đoạn Gia thôn nghèo nàn nhỏ bé, số tiền lớn nhất được cầm trong tay là hơn ba mươi lượng, cũng là hai phu thê tích cóp gần như nửa đời người, sau đó Đại nhi tử thú thê rồi lại sinh hài tử, năm nay đến lượt tiểu nhi tử cũng đang chuẩn bị hạ sính, cuối cùng số bạc tích cóp ra cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Hiện tại cầm trong tay một trăm năm mươi năm lượng bạc, Tần thẩm òa lên khóc nức nở.
Lý chính cũng là kích động không thôi, vội vàng cùng mấy đại thẩm an ủi lão bà tử nhà mình.
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt. “Sau này chúng ta sẽ càng tốt hơn, kiếm được nhiều hơn! Thẩm phải làm quen dần a!”.
“Hành Vân tiểu tử, nhà Hành Vân! Nhà chúng ta nợ ân tình này của hai người các ngươi a!”. Tần thẩm nghẹn ngào lấy ống tay áo lau nước mắt.
Đoạn Hành Vân gật đầu. “Trước đây một nhà hai người chúng ta ít nhiều đều nhận được ân tình và sự giúp đỡ của mọi người, nay có cơ hội cùng nhau kiếm tiền, tiểu tức phụ nhà ta tất nhiên không quên!”.
Hồng đại nương cười tủm tỉm. “Nói gì thì nói, ân tình của hai hài tử các ngươi chúng ta đều đã chịu! Sau này ở trong thôn, hay ở bên ngoài dù xảy ra chuyện gì, Hồng gia chúng ta vẫn luôn đứng bên phía hai người các ngươi bên này! Hảo hài tử, cùng nhau hảo hảo sinh hoạt! Đại nương và mọi người đều biết được cái tốt của hai người các ngươi!”.
Lý chính gật đầu đồng ý. “Chỉ cần thúc giúp được việc gì, cũng sẽ không chối từ!”.
Bởi vì cao hứng, mọi người đều quyết định ăn cơm với nhau một bữa, Hồng Đại thẩm và Hồng Tam thẩm ngồi xe la nhà lý chính lên trấn trên mua cá, mua thịt heo, mua rượu về, tất cả phụ nhân và cô nương gia đều vào bếp cùng nấu nướng, làm ra thật nhiều món ăn phong phú hơn cả ngày Tết.
Tần thẩm, Hồng thẩm, Dương thẩm chạy về nhà lấy gạo trắng sang nấu vài nồi cơm trắng thật lớn.
Động tĩnh mấy ngày nay của mấy nhà lý chính và Đoạn gia làm thôn dân bàn tán không ngừng, cũng vì thế mà ánh mắt thôn dân càng đỏ đến lợi hại, khắp nơi đều bàn tán đến chuyện hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt lại thu mua củ cải, dùng củ cải muối chua bán cho tửu lâu trấn trên.
Ngươi nói Đoạn gia hán tử và tiểu tức phụ nhà hắn hai người này, tuổi cũng không lớn, sao lại biết buôn bán kiếm được nhiều tiền đến như vậy a?
Mấy tháng này trở lại, sinh ý nhà hai người đó liên tiếp bận rộn, dù không biết bọn họ làm gì nhưng ai cũng biết hai người kiếm được rất nhiều tiền, hiện nay có thể xem là người giàu có nhất trong thôn.
Lập tức có người nhịn không được đến nhà lý chính hỏi. “Lý chính a, sinh ý nhà hai người Đoạn gia hán tử bên kia rốt cuộc là làm gì vậy? Ngài xem có thể nói với hai người họ giúp đỡ chúng ta một chút, cùng nhau kiếm tiền có được không?”.
Có người bên cạnh nói tiếp. “Đúng a, đều là bà con thân hương, Đoạn gia hán tử và nhà hắn hiện tại đã phát tài rồi thì nên giúp đỡ bà con chúng ta một phen.”
Người trong thôn đều mang ý nghĩ như vậy, tay nghề săn thú của Đoạn Hành Vân bọn họ không học được, thì bọn họ đi theo tức phụ nhà hắn học kiếm tiền chắc là không thành vấn đề đâu nhỉ?
Bọn họ không sợ khổ, chỉ sợ không có ai hướng dẫn mình cách làm giàu!
Thực ra, ai cũng muốn đến Đoạn gia làm thân làm thân với hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt, nhưng lại sợ Đoạn Hành Vân đột nhiên phát ra tính tình, mà không chỉ riêng mình Đoạn Hành Vân thôi đâu, tiểu tức phụ kia của hắn nổi giận lên cũng rất đáng sợ a!
Hình ảnh Kỳ Huy Nguyệt cầm gậy dũng mãnh đánh cho đám người Kỳ lão thái bầm dập lúc trước vẫn còn hiện lên trước mắt họ kia kìa!
Vì thế, cho dù đứng trước tiền tài thì thôn dân cũng không giống mấy kẻ cực phẩm Kỳ gia, vẫn là rất có mắt nhìn, chỉ đành lùi một bước mà kéo nhau đến tìm lý chính để lý chính giúp giúp bọn họ nói chuyện.
Tức phụ lý chính trừng mắt về phía người vừa lên tiếng. “Đều là bà con hương thân? Cũng mệt cho ngươi nói ra được lời này! Trước đó hai người Vân tiểu tử và tức phụ hắn ở trong thôn gặp đủ thứ người không biết xấu hổ, vậy mà cũng chẳng thấy các ngươi có hảo tâm giúp đỡ, đứng ra nói một hai câu công đạo, bênh vực cho hai người họ một chút, nay thấy được thứ tốt ở hai người họ thì lại vội đi nhận thân hương, cũng không tự biết ngại sao?”.
Người kia chung qui cũng là nông dân thành thật, nghe Tần thẩm nói vậy thì cười ngại ngùng. “Nhà chúng ta nhân khẩu cũng đơn bạc, ở trong thôn không phải cũng không có tiếng nói gì đó sao? Thấy hai người họ bị mấy người không biết xấu hổ chèn ép, cho dù không đứng ra tranh luận nhưng tâm chúng ta đều đứng ở bên phía hai người Đoạn Hành Vân và tiểu tức phụ hắn a!”.
“Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta đều nghĩ như vậy a!”. Thôn dân xung quanh cũng phụ họa, sau đó như có như không mà ai cũng nhìn về phía Kỳ lão thái đứng ở một góc.
Tần thẩm trợn trắng mắt nhìn đám người.
Kỳ lão thái đứng ở trong đám người, cho dù biết “mấy người không biết xấu hổ” trong lời Tần thẩm nói là ai thì bà ta cũng chẳng mấy bận tâm, da mặt bà ta đã được luyện vô cùng dày, có nói thêm vài lời cũng chẳng nhằm nhò vào đâu, cùng lắm là sẽ bị bà ta rình mò sơ hở rồi cắn lại mà thôi. Thứ bà ta đang quan tâm cũng giống như suy nghĩ của tất cả thôn dân, vì cớ gì cùng là người một thôn, mà hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt ngày ngày có bạc lớn kiếm mà bọn họ thì không chứ?
Lý chính cũng đã nghĩ qua đến cảm nhận của thôn dân, ông cũng hiểu được tình hình hiện nay trong thôn, nếu chỉ lo kiếm tiền cho nhà mình, thời gian lâu, người trong thôn khó tránh ghen ghét. Đến lúc đó làm ra chút chuyện bực mình, được không bằng mất. Nhưng phương pháp kiếm tiền nằm ở trong tay hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt, ông cho dù có tâm muốn cả thôn cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau phát tài cũng không có lực. Chưa kể — ông tin tưởng vào nhân phẩm và cách làm người của hai người họ, có lẽ hai người cũng đang có dự định riêng cho chuyện này, ông không thể làm ra quyết định hay nói ra lời gì khó nghe dẫn đến việc mất lòng được. Việc ông cần làm ngay bây giờ là ổn định lại suy nghĩ tiêu cực của thôn dân, khuyên họ an phận chờ đợi cơ hội đến.
“Các ngươi cứ về nhà an phận đợi đi, ta đi chỉ giáo hai người Hành Vân tiểu tử và nhà hắn xong thì sẽ quay lại trả lời các ngươi, trong lúc này ai mà dám làm ra chuyện gì thương thiên hại lý hay không nói đạo lý mà gây chuyện thì cũng đừng trách ta làm chủ mạnh tay đuổi những kẻ đó ra khỏi thôn!”. Lý chính như vô tình nhìn về phía Kỳ lão thái mà nhấn mạnh.
Được một lời này của lý chính, người trong thôn cũng không nhiều lời gì nữa, ồn ào chào một tiếng, tất cả đều quay về nhà mình.
Kỳ lão thái hừ một tiếng bằng mũi, hai con ngươi trắng dã đảo lên xuống không ngừng, cuối cùng cũng là chống gậy nhanh chóng rời đi.
Tần thẩm nhìn theo lão thái bà Kỳ gia, thẩm húych nhẹ tay lý chính. “Đương gia, ông bình thường để ý mấy người không biết xấu hổ Kỳ gia kia một chút, cũng đừng quên dặn Hành Vân tiểu tử hàng ngày cẩn thận đề phòng kẻ tâm hoài bất chính trong và ngoài thôn!”.
Lý chính cũng đã hiểu ý lão bà tử nhà mình, ông gật gật đầu. “Biết, biết!”.
Năm nay Kỳ gia thu hoạch vào ít hơn nhiều so với mọi năm, Đại phòng và Nhị phòng lục đục một khoảng thời gian dài, việc gì cũng đùn đẩy nhau không ai muốn ra sức, ai cũng thấy mình là người chịu thiệt.
Mỗi tháng lão Đại Kỳ gia cũng chỉ giao lên hai trăm văn tiền công, không giống trước kia là giao lên toàn bộ. Miệng ăn trong nhà thì ngày càng nhiều mà ruộng nương cũng chỉ có như vậy, năm nay cũng không mua thêm được mẫu ruộng tốt nào.
Lúc trước, Kỳ lão gia tử, Kỳ lão thái và Kỳ gia còn có Tứ nhi tử Kỳ Chung kiếm bạc về dưỡng, trong nhà chưa bao giờ phải trải qua thiếu thốn hay không đủ ăn.
Không nghĩ tới giờ già rồi lại phải bắt đầu lo lắng vấn đề chi phí sinh hoạt hàng ngày!
Kỳ lão thái ngoài cảm thấy số mình khổ ra thì không tìm ra được mình có nhược điểm gì, gả cho lão đầu tử không biết cố gắng, sinh được mấy nhi tử thì càng là không có ai hơn được Kỳ Chung trước kia, tôn tử một nhà thì càng không dùng nổi, còn có tiểu nữ nhi xuất giá gả cho nhà khá giả trên trấn rồi thì cũng không biết lén lút trợ cấp về cho nhà mẹ đẻ.
Càng tức giận chính là tiểu tiện nhân của Kỳ Chung để lại kia, không hiểu tại sao liên tiếp gặp may, làm đủ thứ sinh ý gì đó với tửu lâu lớn kiếm được cả đống bạc lớn về nhà, thật sự là ông trời không có mắt!
Kỳ lão thái càng nghĩ càng giận, về nhà nhìn ai cũng không thuận mắt, trong đầu chỉ nghĩ cách muốn đoạt được tiền bạc, phương pháp kiếm tiền trong tay Kỳ Huy Nguyệt.