Ở một căn cứ bí mật sâu bên dưới lòng đất, nơi giáp ranh biên giới giữa khu Một và khu Hai.
Trong căn phòng trắng toát rộng chừng ba mươi mét vuông, được lắp đặt đủ thứ máy móc thiết bị y tế chữa trị hiện đại và mới nhất hiện nay, lúc này trên giường bệnh giữa phòng là một nam nhân dáng người cao to khoảng chừng mét chín, trên người nam nhân hiện tại được băng bó từng lớp vải gạc thật dày, sắc mặt tái nhợt, vì bị thương ở phần ngực lên chỉ việc hô hấp thôi cũng làm nam nhân thấy khó khăn.
Người nam nhân bên cạnh khoảng chừng ba mươi tuổi, trên người hắn mặc áo choàng blue trắng, sau khi thăm khám cho nam nhân trên giường xong thì đẩy mắt kính không gọng trên sống mũi lên một cái, nhàn nhạt mở miệng. “Thật kì lạ, vết thương mà Thạch Từng trúng phải vừa giống dị năng lại không giống, tôi chưa gặp qua bao giờ. Có thật là cậu bị dị năng giả hệ Đặc biệt nào đó làm bị thương không? Chứ theo tôi được biết, Phó phu nhân của Phó tổng Thần Nhiên SR không phải là nhân loại bình thường sao? Cô ta không hề có dị năng, lẽ nào không phải?”.
Thạch Từng cũng chính là nam nhân dị năng giả hệ Thổ nghe vậy nhíu chặt mày lại. “Dị năng hệ Đặc biệt?”.
“Ừm, vết thương này của cậu rất kì lạ, chỉ có thể là dị năng hệ Đặc biệt gây ra. Vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy vết thương nào có tình trạng giống như vết thương mà cậu bị phải, trông nó khá giống mô tả vết thương mà đội đặc nhiệm Hạ gia gặp phải trước đây khi đi ám sát Phó tổng Thần Nhiên SR. Hắn chính là một trong những dị năng giả hệ Đặc Biệt đó”. Nam nhân mặc áo blue trắng lên tiếng.
Nghe đến tên “tình địch” nam nhân tên Thạch Từng càng khó chịu mà cau mặt mày, dị năng giả đặc biệt chính là dị năng giả có số lượng đặc biệt ít, phải nói là hiếm hoi hiện nay, năng lực của những người đó thì đa dạng đến mức thiên biến vạn hóa, cũng có thể coi bọn họ là những dị năng giả đã trải qua tầng tầng lớp lớp biến dị tạo thành. Họ có những năng lực vô cùng mạnh, nhưng cũng có năng lực vô cùng yếu. Ví như họ có khả năng tạo ảo giác, khống chế đối thủ rồi diệt trừ đối thủ tại bên trong chính ảo giác của bọn họ tạo ra.
Nhưng —— không phải kết quả điều tra về một nhà Phó gia hiện tại đều là nhân loại bình thường đó sao?
Sao bỗng dưng một nhà họ lại trở thành dị năng giả hệ Đặc biệt rồi?
Vì cái gì mà quanh thân bọn họ đều không có tia dị năng dao động?
Triệu Chính Nghiêm, cũng chính là gia chủ đời này của Triệu gia vừa quật khởi sau tận thế, lão là một nam nhân trung niên tuổi chừng năm mươi vóc dáng cũng đặc biệt cao lớn và là một dị năng giả cấp Bảy. Nãy giờ lão vẫn yên lặng lắng nghe, rồi bỗng nhiên lên tiếng. “Nếu vậy —— trận chiến sắp tới Triệu gia chúng ta, Hạ gia và Đường gia còn bao nhiêu phần thắng?”.
Triệu Nhi Lệ đứng phía sau đám người còn đang há miệng ngạc nhiên vì nội dung câu chuyện.
Vì cái gì Kỳ Ý Nhiên kia lại là dị năng giả hệ Đặc Biệt?
Cô ta cố gắng nhớ lại từng lần gặp mặt đối phương, thật không nhận ra chút dị năng nào dao động xung quanh hay trên người đối phương cả.
Đối phương đã dùng thứ gì để áp chế, che dấu được dị năng trên cơ thể?
Hội nghị liên minh loại bỏ những gia tộc tạo thành uy hiếp đến hòa bình của thế giới mới đúng ngày được cử hành, nơi cử hành là một biệt thự tư nhân xinh đẹp ở một sườn núi ngoài ngoại ô, xung quanh bán kính năm dặm đều được quân đội chính phủ vây đến không lọt được một con ruồi nào đến gần.
Chưa đến giờ nhưng đại diện của các thế lực, tổ chức tư nhân, gia tộc và chính phủ đã tụ tập về hết đại sảnh bí mật sâu bên trong biệt thự. Ai lấy tham dự đều tranh thủ cơ hội này để có thể giao lưu, bàn luận về —— triết lý nhân sinh!
Đúng!
Chính xác là các thế lực hắc bạch lưỡng đạo có máu mặt này đang cùng nhau nghị luận, trao đổi, bàn luận về đủ thứ từ thi từ ca phú tới triết lý nhân sinh!
Nhân tiện nói xấu tập đoàn SR và Phó tổng của SR Phó Mặc Thần một chút cũng không tệ!
Một mảnh không khí trong phòng là cảnh tượng hòa bình ấm áp giống hệt hội quán trà đạo trên phố!
“Tổ chức này cũng quá mạnh, khó trách Phó Mặc Thần có thể ngồi vững trên chiếc ghế số một của khu Một mấy năm này”. Một vị đại diện tổ chức tư nhân lên tiếng sau khi nhìn báo cáo chi tiết của từng người tham dự hội nghị hôm nay.
“Mẹ kiếp! Sáu dị năng giả cấp Tám, hơn mười dị năng cấp Bảy, dị năng cấp Sáu không đếm hết, chưa kể đến lao công dọn vệ sinh của SR cũng là dị năng giả cấp Bốn”. Một vị khác chua lòm lòm lên tiếng theo ngay sau đó.
Dị năng giả từ lúc nào rẻ vậy không biết?
Dân số hiện tại của nước C là hơn mười bảy triệu người, tính ra cũng có đến hơn hai triệu dị năng giả nhưng cấp Sáu trở lên thì tương đối ít, chỉ chiếm khoảng vài trăm người, cấp Bảy và cấp Tám lại càng ít hơn. Vậy mà cư nhiên —— SR tuyển lao công dọn dẹp cũng là dị năng giả!
Thật sự làm người phẫn hận!
Sắc mặt ai lấy đều như ăn phải đồ để lâu lên men từ mấy ngày trước.
“Sao Phó tổng có thể chiêu mộ được lực lượng lớn như vậy?”. Phải biết một dị năng giả cấp Tám cũng đủ năng lực để tự lập môn hộ và làm chủ một phương, vậy mà đám người kia lại đi chọn làm lính đánh thuê, lính đánh thuê thì cũng thôi đi dù sao kiếm tiền cũng tương đối nhanh nhưng lính đánh thuê này còn là đi làm thuê cho người khác.
Hà Ý Nguyện ngồi lẫn trong đám người, len lén nuốt một ngụm nước miếng, hắn thật không dám nói trắng ra rằng.
“Chị dâu” cao lớn kia của hắn dùng nắm đấm để chiêu mộ được đám người dị năng giả đó!
“Người của SR đến rồi!”.
Giọng nói mang theo dị năng kích phát làm các vị đại diện đang hăng say nói xấu Phó tổng đều im bặt lại, ai lấy thẳng lưng ngồi vào chỗ của mình đã được xếp đặt vị trí trước đó, mấy chục ghế ngồi đều vây quanh một bàn hội nghị hình vòm cung ba lớp, phía đối diện là một màn hình chiếu chiếm diện tích gần hết mặt tường.
Cửa phòng bị đẩy ra, một người cod dáng người, khuôn mặt anh tuấn bức nhân, thái độ thong dong bước vào. “Để các vị chờ lâu rồi!”.
Hà tổng thống gật đầu với người vừa đến một cái.
Đại diện của khu Hai và khu Ba đều đồng loạt nhìn ra cửa, bọn họ chưa có dịp được gặp trực tiếp Phó tổng của SR bao giờ, này phải nhìn cho kĩ để khi về còn có cái mang ra nói chuyện phiếm cùng đồng nghiệp a!
Thời gian hội nghị này cũng không kéo quá dài, mọi người có mặt đều đã nắm bắt được chi tiết nội dung diễn hiến trong hội nghị, cùng nhau cử ra một dị năng giả từ cấp Bảy trở lên gia nhập cuộc chiến sắp tới là được, cơ bản là không có quá nhiều điều gì đáng dài dòng cả. Chỉ khi nói đến hai vấn đề, một là nhân lực của ba gia tộc Triệu, Hạ và Đường gia —— đối thủ sắp tới của bọn họ, còn lại chính là điều kiện để Phó tổng SR đích thân dẫn toàn bộ dị năng giả cấp Bảy và cấp Tám của SR tham gia chiến sự.
Nhân lực của ba gia tộc kia trước khi nhận được tin tức thì ai lấy đều âm thầm khiếp sợ rồi, bởi vì điều kiện mà ba gia tộc kia đưa ra khi chiêu mộ đám dị năng giả đó chính là tinh hạch. Nghĩ cũng biết sẽ có bao nhiêu dị năng giả lớn gan lớn mật, không sợ chết, chỉ vì để bản thân mình có thể nâng cao dị năng, đột phá cấp bậc cao hơn mà dám làm những chuyện điên rồ, đến chết không đền hết tội như vậy. Trong tay bọn chúng không chỉ có số lượng dị năng giả nhiều, mà còn có lượng lớn tang thi chưa rõ số lượng, nếu không một lưới bắt hết, diệt sạch để một tên đầu sỏ tẩu thoát thì hậu họa sẽ khôn lường, biết đâu bọn chúng sẽ chó cùng đường rứt giậu lỡ tay thả virus tang thi ra bên ngoài thì đừng nói đến kết quả cuối nữa.
Căn bản là không ai chịu nổi được kết cục này!
Nhưng khi bàn đến điều kiện của Phó tổng SR, các vị đại diện của các thế lực đều ngây người, sau đó trong nháy mắt là xôn xao như chợ bán rau.
Bao ánh mắt dồn về phía Phó Thần với những biểu cảm một trăm người như một —— oán phụ hận bạc tình lang!
Đồ tham lam!
Đồ nhân cơ hội!
Đồ phúc hắc!
Phó Mặc Thần này chính là không được người yêu thích chào đón như thế!
Phó Thần bình tĩnh mỉm cười đón tất cả ánh mắt của đám người lia đến.
Trong khi chờ đợi kết quả thương lượng từ một phía, hắn nhàm chán bưng tách trà trước mặt uống một ngụm, tiếp theo dừng lại một chút, vì hắn cảm thấy trà này không ngon bằng tra tức phụ hắn sao chế, liền nhanh chóng chê bai đặt lại vị trí ban đầu.
Tần Chúc đứng phía sau đại Boss nhà mình âm thầm toát mồ hôi hột.
Nếu Hà Ý Nhiên mà có mặt ở đây lúc này, y sẽ try kỉ mà chia sẻ với gần trăm người đang ngồi ở đây.
Tính ra thì —— nam nhân nhà y hiện tại đã rất dễ ở chung rồi, còn nếu là trước kia khi hai người họ còn ở thời cổ đại, nam nhân nhà y ngoài trưng ra vẻ mặt “mỗi người các ngươi nợ ta mấy chục vạn lương bạc” và lạnh băng ra thì sẽ không thèm nhếch môi cười một cái như bây giờ đâu mà còn rất chi là bạo lực nữa, cũng sẽ không có chuyện hắn sẽ thương lượng hay bàn luận gì cùng ai hết, mà sẽ dùng nắm đấm đến để đòi được kết quả hắn mong muốn từ người khác.
Chứ nhìn xem, nam nhân nhà y hiện tại cứ như một quý công tử thế gia, cử chỉ tao nhã, sắc mặt ôn hòa, thái độ bình dị gần gũi—— soái ca a!
“Đây là Phó tổng muốn đơn phương hoàn toàn lũng đoạn trong lĩnh vực cho thuê vệ sĩ, lính đánh thuê và buôn bán vũ khí đi?”. Một vị đại diện của tổ chức cho thuê lính đánh thuê lên tiếng.
Vài người cùng làm chung nghành nghề đều đưa mắt nhìn về phía hắn.
Phó Thần mỉm cười thong dong. “Tôi đây là muốn phát triển công ty và làm ăn, không hề muốn lũng đoạn thị trường hay tranh chấp cùng ai cả. Nếu các vị muốn thì —— cũng có thể đưa vài chục dị năng giả trong tay mình ra rồi cũng có thể đặt điều kiện như tôi, chúng ta cùng nhau từ từ thảo luận thảo luận! “.
Mẹ kiếp!
Gần trăm người thật muốn cùng nhau hùa vào đánh hội đồng tên họ Phó này một trận!
Đòi mở tất cả chi nhánh trên mỗi khu vực thuộc địa bàn khu Hai và khu Ba, lại còn bắt bọn họ cùng chính phủ kí cam kết bảo đảm, vậy mà còn không nói là muốn lũng đoạn thị trường.
Quỷ mới tin ngươi chứ chúng ta không tin!
Cùng ngồi ở đây chỉ có một vài người có quan hệ đối tác, còn đâu đa số là đối thủ cạnh tranh, nếu bọn họ đưa hết số dị năng giả trong tay mình vào cuộc chiến, lỡ như tử thương một người nào trong số đó thì không phải thế lực sẽ bị giảm đi một bậc rồi sao? Khi đó, tổ chức hay gia tộc của bọn họ còn không phải bị đối thủ làm thịt và xóa sổ.
Cũng không phải ai cũng dám chơi lớn như họ Phó, vì thế —— hội nghị nhất trí thông qua trong tâm trạng ai cũng không vui!
Phó Thần mang tin tức về nhà chia sẻ cho tức phụ hắn, thành công đổi lấy ánh mắt vô cùng sùng bái của tức phụ và con trai út nhà hắn.
“Chàng chính là soái nhất rồi!”. Hà Ý Nhiên điên cuồng ngưỡng mộ nam nhân nhà mình.
Dù mở rộng địa bàn ra khắp khu Hai và khu Ba trong toàn bộ lãnh thổ nước C thì sẽ khiến Phó Thần vất vả và trở lên bận rộn hơn nhưng đổi lại sau vài năm nữa, thế lực riêng của Phó gia sẽ càng lớn mạnh, khi đó chỉ cần con cháu Phó gia đi đến đâu cũng sẽ không bị người ta dòm ngó hay dám công khai đánh chủ ý lên người.
Bánh Bao và Mạn Mạn khi đến thế giới này, bọn nhỏ cũng có thể thỏa thích trải qua cuộc sống mấy chục năm thoải mái ở nơi đây giống như ở thế giới cổ đại.
Màn Thầu không chịu yếu thế, cũng nhanh chóng nịnh nọt lão ba khốc soái nhà mình. “Ba, ba lợi hại thật đó! Sự nghiệp nhà chúng ta sau vài năm nữa sẽ càng phát triển to lớn hơn, bận rộn hơn nhỉ? Nhưng ba đừng lo lắng, khi đó con đã sớm trưởng thành, ba đã vì Phó gia và công ty của nhà chúng ta mà trả giá quá nhiều rồi, khi ấy ba chỉ cần đưa mama đi chơi khắp nơi, còn mọi chuyện quản lý sự nghiệp gì đó trong nhà, con sẽ cố gắng chèo chống sự vất vả này thay ba!”.
Hà Ý Nhiên: “….”.
Phó Thần nhìn thằng con út nhà mình với vẻ mặt rất chi là vi diệu.
Màn Thầu chớp chớp hai mắt, vẻ mặt đầy ngây thơ thuần khiết, biểu cảm y như đứa con út có hiếu nhất nhà, chỉ còn thiếu điều viết lên mặt hàng chữ “con đang suy nghĩ cho ba mà!”.
Phó Thần thật sự có ý nghĩ kiếm cái chổi quất cho thằng con bất hiếu này vài cái, hoặc kiếm một trường tư nhân nào đó tống cổ nó đi cho rồi, suốt ngày không học hỏi được điều hay, chỉ nhăm nhe muốn soán cái ghế hắn đang ngồi.
Hắn thật có thể tin rằng, sau này khi hắn đưa tức phụ đi du lịch khắp nơi trên thế giới, giao quyền điều hành SR vào tay thằng con út nhà hắn thì cả cái thế lực mà hắn gầy dựng lên chắc chắn sẽ bị con út nhà hắn quậy đến gà chó không yên.
Dù sao cái tính tình không giống ai nhưng cũng đổi lại được cái là rất thông minh!
Từ khi mới bốn tuổi đã có ý nghĩ soán vị lão cha mình!
Không tệ!
Với lí do “con phải rèn luyện để nhanh chóng trưởng thành”, sáng hôm sau Phó tổng đã cho con trai út nhà hắn đứng tấn gần hai tiếng đồng hồ.
Màn Thầu lại vừa khổ sở đứng tấn vừa âm thầm bĩu môi.
Nhân quyền không có gì đó thật khổ sở!
Cho đến khi chiến sự chính thức khởi tranh thì Hà Ý Nhiên và Màn Thầu hàng ngày vẫn ngoan ngoãn theo đuôi Phó Thần đến công ty, rồi ngoan ngoãn lập hội nhóm buôn chuyện cùng đám chị em mới kết nạp, ngày ngày trôi qua tương đối nhàn nhã.
Khi biết được vết thương của Trác phu nhân đang tiến triển khá tốt thông qua Hà Ý Nguyện thì Hà Ý Nhiên không có dự định đi thăm hỏi.
Tình cảm không phải đã đánh mất là có thể tìm lại, y không tự đi tìm nan đề khó cho mình.
Rảnh rỗi y lại kéo lão chồng và con trai út nhà mình cùng đi dạo trên phố đi bộ, hay ra công viên hoặc ra quảng trường học khiêu vũ cùng các cụ ông cụ bà.
Chuyện đi siêu thị, nhà sách… vơ vét mỗi tuần một lần là không thể thiếu, sau này trở về thế giới cổ đại còn có thứ để mang ra sử dụng a!
Mỗi lần hai người đến đến đi đi Phó Thần đều phải dùng đến tám phần chân nguyên trong cơ thể để xé rách không gian, cho nên không thể tiến hành việc đi lại giữa hai thế giới dễ dàng như đi từ Thanh Lâm thôn đến kinh thành được, vì thế phải tàng trữ thật nhiều đồ dùng, đồ ăn, thức uống thời hiện đại vào không gian.
Ngày thứ bảy, cũng chính là ngày Phó Thần dẫn đầu đội lính đánh thuê SR đến biên giới khu Ba và quốc gia bên cạnh nước C tập kết, Hà Ý Nhiên ngoan ngoãn như cái đuôi nhỏ đi sát bên cạnh lão chồng nhà mình không rời nửa bước. Bởi vì nếu tự giác rời đi đâu mà không báo cáo với Phó Thần, y sẽ bị đóng gói rồi trao trả vào trong không gian cùng con trai út!
Nam nhân nhà y quá chuyên quyền!