Gian hàng đã có sẵn, chỉ cần tìm thợ mộc lành nghề đóng vài hàng tủ rỗng, quầy thu tiền là có thể khai trương.
Việc đóng gói bao trà vào lọ sứ, chiết rượu vào bình đựng, sau đó dán thương hiệu Thần Nhiên lên đều được giao cho hạ nhân trong nhà làm. Phó Thần sau khi đến trạm môi giới, mua thêm một chưởng quầy để chuẩn bị khai trương gian hàng Trà lễ. Hắn trở lại dùng hai ngày ở trong nhà, dùng một khối ngọc xinh đẹp khắc một con dấu, mặt trong của con dấu chính hai chữ ‘Thần Nhiên’. Hà Ý Nhiên khi nhìn thấy con dấu đã yêu thích không muốn buông tay. Đêm đó y còn hiếm khi chủ động quấn lấy nam nhân nhà mình XXX, còn là XXX ngoài thư phòng!
Làm Phó Thần sủng thụ nhược kinh vài ngày mới hoàn hồn.
Giấy đỏ dùng viết tên thương hiệu, Hà Ý Nhiên cũng giao cho Tần An phụ trách. Tần An hiện giờ nhờ có sự giúp đỡ của hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên nên có thời gian cùng bạc để chú tâm đọc sách chuẩn bị năm nay khảo cử nhân. Giao việc viết thương hiệu cho Tần An, cũng là để hắn có thể kiếm thêm chút tiền mua bút mực.
Hà Ý Nhiên đúng với chức trách ‘đương gia’, y chỉ đứng chỉ tay năm ngón.
Gian hàng ‘Thần Nhiên Trà Lễ’ khai trương vào ngày mùng tám tháng Ba. Đúng như dự tính của Hà Ý Nhiên, mỗi ngày gian hàng chỉ đưa ra hai mươi phần Trà Lễ. Cho nên người có tiền hay thương nhân, nhà quyền quý tranh giành không ngớt. Có người còn oán trách cửa tiệm làm ra quá ít, hắn mỗi lần đều xếp hàng mà không giành nổi. Mỗi phần Trà lễ bán ra không hề rẻ, dao động từ hai mươi tám đến ba mươi tám lượng bạc. Hà Ý Nhiên thấy hàng bán tốt, tất nhiên nên tăng doanh thu rồi. Từ hai mươi phần, cửa tiệm đã đẩy ra ba mươi hai phần mỗi ngày. Mỗi ngày bạc chảy vào túi Hà Ý Nhiên đều là hơn ngàn lượng bạc trắng bóc, chỉ cần như vậy Hà Ý Nhiên có thể cười vui vẻ cả ngày.
Đã đến mùa gieo mạ, cấy lúa. Hạ nhân trong nhà, dư sức gieo cấy xong mười năm mẫu lúa nước trong vài ngày. Ngoài xưởng trà, xưởng rượu đang ủ, xưởng miến đang làm việc bận rộn hàng ngày. Thì đây đó trong ‘Thần Nhiên điền trang’, đều thấy được cảnh hai ba nữ hạ nhân ngồi may y phục, nhỏ giọng trò chuyện. Một cảnh tường hòa!
Phó Thần dùng cuốc xới đất trên mảnh đất gần hoa viên trước cửa chính viện, Hà Ý Nhiên thì dùng xẻng nhỏ tạo hố trồng rau. Ba tiểu Hoàng thấy Hà Ý Nhiên dùng xẻng quá lâu, ba đứa dùng móng vuốt tự cào thành hố trên luống đất còn nhanh hơn tốc độ của Hà Ý Nhiên nhiều.
Cây cối, cỏ hoa bên trong tòa viện cùng hai mảnh hoa viên bên cạnh đều nở rộ bừng bừng khoe sắc, thu hút từng đàn bướm vàng ong mật bay đến.
“Tức phụ, mau thả cây rau giống. Ta tưới nước”. Phó Thần vươn vai nhìn tiểu tức phụ đi phía trước.
“Gần xong rồi đây, huynh làm quá nhanh!”. Hà Ý Nhiên cúi xuống tăng nhanh động tác đặt cây giống xuống hố.
Đây có lẽ là cuộc sống mà Phó Thần theo đuổi đã hai mươi sáu năm.
Cung thẩm tiễn một đoàn thương nhân đến nhập lá trà rời đi, khi quay lại cửa lớn thì thấy một cảnh này. Thẩm bật cười ‘đúng là cuộc sống thần tiên giữa trần giới a’.
Lúc này, ở kinh thành xa xôi cách nơi đây mười ngày đường. ‘Hằng Chi viện phủ’, một tòa viện xa hoa quý phái nằm giữa con đường phía Đông kinh thành. Xung quanh đa số đều là phủ viện của quan lớn trong triều, hoặc gia đình phú quý. Hoa viên rợp bóng mát cây cối, cùng hoa cỏ quý hiếm.
“Ngươi thật hết lá trà ‘Thần Nhiên Kỳ Trà’ rồi sao?”. Một nam nhân có ngoại hình xuất chúng, với vẻ đẹp hoàn mĩ như tượng tạc. Mắt hồ ly nếu đặt trên người nam tử bình thường, lại có vẻ yếu đuối nhu yếu. Nhưng đặt trên người nam nhân này lại hoàn toàn tương phản, tương xứng dung hợp với diện mạo của hắn thập toàn thập mĩ.
Nhiếp Hằng đưa mắt nhìn sang nam nhân đang ngồi đối diện, bỗng thở một hơi thật dài. “Thái tử điện hạ, không phải ta không đưa ngài mà là lá trá chỗ ta hết thật rồi. Ta phải chờ vài ngày nữa, mới xuất phát đến Thanh Lâm châu phủ để nhập tiếp hàng mới. Tronh cung vừa rồi ta đã đưa vào hơn hai trăm cân, không lẽ Đông cung của ngài không được phân ra chút nào sao?”.
Vị thái tử điện hạ nhíu mày, nào có phải năm nay hắn không được phân ra chút lá trà xuân mới nào. Mà lá trà này quả đúng như tên gọi, đúng là kỳ trà. Từ Hình, Sắc, Hương, Vị đến Hóa đều là hoàn mỹ không thể chê bai một điểm nào. Vì thế hai đợt trà cuối năm, đầu xuân vừa rồi, Phụ hoàng, Mẫu hậu, Ngoại công của hắn đều đến cung của hắn… đòi phân lượng lá trà hắn được phân cho, từ thái giám quản sự Đông cung của hắn.
“Ngoài mẫu phi còn thương bản thái tử, đôi khi thưởng vài tách trà thì Phụ hoàng hay Mẫu hậu có trà quên luôn bản thái tử rồi”.
Nhiếp Hằng: “….”.
Hắn cũng không biết nên an ủi vị bằng hữu ‘trên vạn người dưới một người’ này thế nào nữa, hắn nghĩ đến chuyện gì đó. Sau lại đưa mắt lên đánh giá diện mạo của Kỳ Ngạo Kiệt. Sao nhìn thế nào cũng có vài phần giống với “vị kia” nhà họ Phó kia vậy nhỉ? Không phải đi… Nhiếp Hằng nghĩ đến lời đe dọa của tên bằng hữu kết nhầm Phó Mặc Thần, hắn tự biết điều mà ngậm chặt miệng không hỏi Kỳ Ngạo Kiệt chuyện ‘tộc nhân của mẫu tộc nhà ngươi, có khi nào bị thất lạc bên ngoài không?’
Hắn còn phải nhập lá trà từ trong tay hai người họ, cùng rượu ủ dâu tằm. Nhiếp Hằng hắn mới không tự chặt đi đường tài lộ của mình!
Kỳ Ngạo Kiệt từ phủ viện của Nhiếp Hằng trở về Hoàng cung chưa lâu, thái giám quản sự đã báo lại cho hắn ‘Hoàng hậu tuyên triệu điện hạ ngài’. Hắn thở dài một hơi, rồi tự di giá đến Tiêu Nghê cung của Hoàng hậu.
Vừa vào đến cửa chính viện, hắn đã thấy mẫu thân, thân sinh của mình. Nàng đang thẳng lưng, đoan chính ngồi trên nhuyễn tháp mềm. Cả người toát lên vẻ cao quý nhưng xa cách.
“Mẫu hậu”. Kỳ Ngạo Kiệt chắp tay cúi người, hành lễ về phía Cát Hữu Na Nghi Lệ hoành hậu.
“Đứng lên đi”. Giọng nói nhàn nhạt của nữ nhân vang lên.
Kỳ Ngạo Kiệt đưa mắt nhìn lên, khẽ mỉm cười nhìn quốc mẫu chi chủ, cũng là thân mẫu của hắn trước mặt.
Cát Hữu Na Nghi Lệ hoàng hậu năm nay hơn bốn mươi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi ba mươi tuổi. Một đầu tóc đen được chải chuốt đơn giản, trên mặt trắng trong thuần khiết chỉ cắm hai cây trâm ngọc bích, khuôn mặt không trang điểm, trong tay cầm một chuỗi phật châu, khí thế quanh người làm người ta cảm nhận được không giận mà uy. Nàng nhàn nhạt lên tiếng.
“Sắp tới sinh thần của Mẫu phi ngươi, ngươi chịu khó qua bồi đệ ấy giùm ta.” Nói tới đây nàng lại thở dài.
“Hoàng nhi đã biết, Mẫu hậu đừng lo lắng. Hoàng nhi sẽ ở bên Mẫu phi không rời nửa bước”. Kỳ Ngạo Kiệt mỉm cười, đáy mắt lại lộ chút u uất khó phát hiện.
“Vậy thì tốt… “. Hoàng hậu sau khi nói dứt lời, nàng thả hồn đi nơi khác, tiếng thở dài lại vô thức phát ra.
Kỳ Ngạo Kiệt tâm trạng cũng không hề tốt hơn, hắn bồi bên Hoàng hậu thêm một hồi rồi lại vội vàng đến Nghê Thường cung của Hoàng quý phi ngay bên cạnh.
Khác với bên Tiêu Nghê cung của Hoàng hậu, không khí bên này của Hoàng quý phi có náo nhiệt hơn một chút. Mặc dù quanh năm bệnh tật, nhưng trên người vị Hoàng Quý phi dáng người nhỏ xinh này, lại toát ra khí chất hoạt bát hiếm có của ‘nữ nhân’ đã có phu quân còn sinh qua hài tử.
“Mau đến, Mẫu phi đã pha trà cho con rồi! Là ‘Thần Nhiên Kỳ Trà’.” Hoàng quý phi Cát Hữu Na Nghê Lam mỉm cười, vẫy tay về phía Kỳ Ngạo Kiệt.
“Mẫu phi”. Kỳ Ngạo Kiệt mỉm cười đi đến, dìu “nàng” ngồi xuống chiếc ghế mềm ngoài hoa viên nhỏ trước cung điện.
Cát Hữu Na Nghê Lam tỉ mỉ nhìn hắn. “Tỷ tỷ lại bế quan sau Phật đường?”.
Kỳ Ngạo Kiệt gật đầu, đón lấy chén trà từ tay Hoàng quý phi. “Năm nay phía Nam vừa tiến cống một loại Ô Hạt Phỉ Thúy, con thấy chất ngọc không tệ. Con muốn làm thành một vòng tay cho Mẫu phi, ngọc có tác dụng đông ấm hạ mát rất tốt cho sức khỏe của ngài. Mẫu phi nghĩ sao?”.
“Haizz”. Hoàng quý phi thở dài. “Tỷ tỷ đây là muốn làm gì chứ? Nhiên Nhiên của chúng ta có khi… “.
“Mẫu phi”. Kỳ Ngạo Kiệt giọng điệu bỗng nhiên trở lên nghiêm túc. “Phụ hoàng hay con đều đang cố gắng tìm “tiểu muội” trở về. Ngài phải gắng khỏe mạnh lại, còn chờ đến ngày một nhà chúng ta đoàn tụ. Không thể để khi Phụ hoàng hay con đưa Nhiên Nhiên trở về, đến lúc đó Mẫu hậu hay ngài đều trở bệnh thì phải làm sao?”.
Hoàng quý phi vỗ vỗ bàn tay hắn. “Được, được, được. Mẫu phi nghe con! Mau dìu ta qua thăm tỷ tỷ”.
“Được, con dìu ngài”. Kỳ Ngạo Kiệt dịu dàng nói.
Kể ra cũng thật lạ kì, Hoàng hậu chính là thân tỷ tỷ của Hoàng quý phi. Hoàng hậu là người sinh ra Thái tử Kỳ Ngạo Kiệt, nhưng từ khi hắn lên năm tuổi. Hắn đã bị Mẫu hậu ‘đẩy’ qua cho Hoàng quý phi nuôi dưỡng, mười bốn năm qua chính là Hoàng quý phi một tay dưỡng hắn trưởng thành. Ở nơi hoàng cung đại nội này, thứ gì có thể thiếu chứ âm mưu quỷ kế dơ bẩn thì không hề thiếu. Giữa đám người hậu cung đông đảo chỉ luôn chờ bỏ đá xuống giếng, mà Hoàng quý phi vẫn an tường dưỡng Thái tử trưởng thành. Điều đó nói lên một điều, Hoàng Quý phi cũng không hề đơn giản.
Xưởng miến hiện tại một ngày có thể cho ra sáu mươi đến sáu năm cân miến, nhân số nữ công đã lên tới hai mươi ba người. Chu tẩu tử đã thăng cấp thành tiểu quản sự, làm việc dưới trướng Cát thúc quản sự chính. Cát thúc dạo gần đây đều đi theo bên Cung thẩm, học hỏi thẩm cách quản gia, quản lý người, học chữ cùng làm tính. Phu nhân và lão gia tin tưởng, cho nên Cát thúc càng dùng tâm đi học hỏi, đi làm việc. Phó An ngoài việc vặt trong nhà, ngoài ra đều đi theo Cát thúc hỗ trợ thêm.
Hà Ý Nhiên thấy ba người đầu tiên đi theo y và Phó Thần, đều có cố gắng cùng tiến bộ thì đặc biệt hài lòng.
Mắt nhìn người của y vẫn luôn tốt như thế!
Tửu lâu lại đến báo tin, thương nhân lớn ở Thanh Lâm phủ muốn gặp hai người Phó Thần, Hà Ý Nhiên. Thân phận đối phương lần này không đơn giản, Tôn chưởng quầy đành phải đến ‘Thần Nhiên điền trang’ báo cáo, xin chỉ thị từ hai vị chủ tử của mình.
Người tìm tới Tửu lâu nhà họ lần này là Phương Úc, thân ngoại sanh của quan Tứ phẩm Châu phủ Thanh Lâm. Phương Úc mang nhiệt tình đến, chứ không hề có nửa lời đe dọa. Chỉ muốn gặp mặt, đưa đề nghị thương lượng cùng hai phu thê lão bản của ‘Thần Nhiên tửu lâu’.
Hà Ý Nhiên nhíu mày, đối phương có núi dựa rất lớn. Hai người y, Phó Thần thế lực đơn bạc không gánh nổi phiền phức. Hiện giờ càng chưa đủ năng lực tiếp tục độc quyền hai loại gia vị này. Mặc dù hai người có quen biết giao hảo với Nhiếp Hằng, nhưng ‘Bầu trời cao Hoàng đế xa’, nước xa cũng không cứu được lửa gần. Chưa nói đến việc, Hà Ý Nhiên thà tự tin tưởng chính mình, cũng không muốn đặt sinh mệnh của bản thân lên một cây cột khác.
Hoa tiêu đã sắp đến kì thu hoạch, đây cũng là lúc nên đưa phối phương lẩu ra rồi.
“Còn phải làm phiền Tôn chưởng quầy đi chuyến này, nếu người kia quay lại lần nữa. Ngươi nói với hắn, nếu có thành ý hợp tác thì chờ đến tháng ba năm sau. Chúng ta sẽ tung ra phối phương các món Lẩu, cùng những món ăn khác ở tiệm chúng ta. Giá cả khi đó sẽ bàn bạc sau, còn việc quan trọng này nữa. Nếu không ngươi cũng đừng ngại việc, lấy thân phận ‘ Hoàng Thương’ của Nhiếp Hằng ra trấn an hắn. Sau đó thả ra tin đồn chỉ ở trong Thanh Lâm trấn, chúng ta sẽ bán phối phương duy nhất làm nên nước canh món Lẩu. Chỉ bán mười hai phần, ai đến trước bán trước. Sáu trăm lượng một phần, ai mua thì đăng kí ở Tửu lâu tìm hai người các ngươi. Còn nữa, rượu hoa gạo nếp của xưởng nhà chúng ta đã ủ thành công. Ngươi trở về làm một bàn rượu đặt ở chính giữa Tửu lâu, bên trong rót đầy rượu vào các chén nhỏ. Khi khách nhân đến, cũng tiện để quảng bá cho rượu hoa gạo nếp của xưởng rượu nhà chúng ta luôn.”
“Vâng, phu nhân”. Tôn chưởng quầy cung kính cúi đầu. “Nếu không có việc gì nữa, thuộc hạ sẽ trở về xử lí việc này ngay lập tức”.
“Được”. Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm.
“Em muốn thúc đẩy kinh tế của Thanh Lâm trấn lên, cho nên chỉ bán phối phương cho những người ở Thanh Lâm trấn?”. Phó Thần nhấp chén trà lên tiếng.
“Đúng nha”.
Nam nhân nhà mình thật thông minh!
“Nhà chúng ta ở Thanh Lâm, vậy thì phải làm giàu cho Thanh Lâm. Chỉ cần ai cũng biết rằng Thanh Lâm là nơi có Lẩu cừu ‘chính thống’. Sau này chúng ta có bán phối phương ra bên ngoài, cũng không sợ không có khách nhân sành ăn tìm đến”. Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm nói.
Phó Thần gật đầu đã hiểu ý tức phụ, hắn biết tức phụ của hắn rất thông minh.
“Hôm nay chúng ta ăn gì?”. Hà Ý Nhiên đẩy vấn đề cho Phó Thần.
“Lẩu thì sao? Ta cho Phó An vào thôn tìm Trương thẩm mua một con cừu?”.
“Hảo a”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt. “Thời gian này hạ nhân trong nhà cũng rất vất vả, mua thêm một con nữa đi. Để Nguyên thẩm làm cho bọn họ cùng nếm”.
“Được”.
Cuối tháng Ba, hoa tiêu chính thức tiến vào thời kì thu hoạch. Hà Ý Nhiên, Phó Thần cùng mười năm hạ nhân trong nhà xuống ruộng, tiến hành thu hoạch hái hoa tiêu mang về phơi nắng. Nhờ có nước linh tuyền tưới tiêu, mỗi cây hoa tiêu đều phát triển rất tốt. Hạ nhân trong nhà làm mười chiếc thang chữ ‘nhân'(人) để hái những cành trên cao. Cả ba mươi mẫu ruộng phủ kín màu đỏ rực khi hoa tiêu đã chín rục. Hai mươi mẫu cây nhục quế bên cạnh, đều nở hoa trĩu trịt hương hoa quế thơm nồng. Hà Ý Nhiên rất ít khi ra thăm thú năm mươi mẫu ruộng trồng hoa tiêu cùng quế, cho nên khi nhìn thấy hoa quế nở. Hai mắt đen tròn của y đảo vòng vòng.
“Hương hoa rất thơm, phu nhân thích sao? Lát nữa thuộc hạ sẽ hái vài chùm mang về, cho phu nhân cắm trong lọ hoa trong phòng”. Thanh Lục thấy phu nhân nhà mình, cứ nhìn chằm chằm mấy tán cây hoa quế nở.
Hà Ý Nhiên lắc đầu. Y thích ngửi hương hoa, nhưng không có tâm hồn mang ‘núi vàng núi bạc’ đi cắm vào lọ. “Lát nữa khi trở về, ngươi lên trấn trên một chuyến. Tìm đến cửa tiệm gia gia và phụ thân của ta một chuyến, nói ta có việc tìm họ… mà thôi, để ta cùng Thần ca tự đi một chuyến vậy”.
“Vâng”.
“Phu nhân, phu nhân”. Thanh Bát hớt hải đi đến bên này.
“Sao vậy?”. Hà Ý Nhiên nhìn ‘tiểu đồng bọn’ nhiều chuyện ngang ngửa Phó An, hỏi nàng.
Thanh Bát nhòm ngó xung quanh, sau đó mới thấp giọng nói. “Vừa nãy thuộc hạ đi sau Tiểu Hỉ, nha hoàn của tức phụ lão Tứ Phó gia bên kia. Nguyên lai là tẩu tử của Tiểu Hỉ đến thăm nàng ta, Tiểu Hỉ đưa người đến bờ sông vừa giặt quần áo vừa tâm sự. Thuộc hạ ‘vừa lúc’ ở bên cạnh, nên nghe được vài chuyện tình hình nhà bên đó”.
Hà Ý Nhiên hai mắt phát sáng, kéo tay Thanh Bát vào gốc cây hoa quế bên cạnh. Y nhìn xung quanh rồi lại nhìn sang Thanh Bát. ‘Mau kể a’.
Thanh Bát cũng ngồi bệt xuống đất, bắt đầu thì thầm kể lại.
Phó Huy phân gia rời khỏi Phó gia, việc ngoài ruộng chỉ còn lại Phó Huân, Phó Chu đảm đương. Đến Chu thị cũng phải làm nhiều việc ngoài ruộng hơn, vậy là nha hoàn Tiểu Hỉ của Thang Kỳ cũng phải ra đồng làm việc nửa buổi. Nửa buổi còn lại thì về nhà giặt giũ, nấu cơm. Ngày qua ngày cứ như vậy trôi qua, Tiểu Hỉ ngày trước theo Thang Kỳ ở Thang gia đã quen nhàn tản. Ngoài hầu hạ tiểu thư là Thang Kỳ thì hầu như cơm đến há mồm, cho nên cuộc sống hiện giờ quả là cực hình đối với nàng ta. Ngày thường Tiểu Hỉ phải làm đủ việc vặt trong nhà, làm ruộng, nấu cơm, rửa chén, giặt giũ, cho gà, heo, đàn vịt ăn. Nhiều việc như vậy tất nhiên là trễ nải việc hầu hạ Thang Kỳ.