Chương có nội dung bằng hình ảnh
(* Hưu Viên: giống như khu nghỉ dưỡng, tòa viện nghỉ ngơi).
Mỗi nữ nhi khi xuất giá, ai mà không muốn sau này chính mình sẽ được tự tay đảm đương, quản lý mọi việc trong nhà. Đâu có như Thang Kỳ nàng ta hiện tại, đến ăn bữa thịt cũng phải nói thẳng ra yêu cầu mới được đáp ứng.
Thang Kỳ vừa nghĩ vừa uất hận, bạc trong nhà hiện tại tiêu dùng đều là do nàng ta bỏ ra. Từ việc đọc sách của Phó Trí, đến dầu gạo mắm muối trong nhà cũng đều đến tay nàng. Vậy mà mẹ chồng Vương thị còn không muốn buông tay, còn khư khư giữ việc quản gia trong tay bà ta không nhả. Còn muốn sắp xếp làm chủ mọi việc trong sinh hoạt hàng ngày của Phó Trí, hay chính Thang Kỳ nàng.
Bóng đêm như nước, cửa sổ sát đất được mở ra, nửa vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm chiếu sáng cả một góc phòng.
“Tức phụ, chúng ta đi ngủ thôi”. Phó Thần bước vào phòng lên tiếng.
“Hảo, ta sắp xong rồi”. Hà Ý Nhiên nhanh chóng viết nốt chữ cuối trên trang giấy, rồi mới dừng lại. Hoa quế ngoài ruộng nở rất tốt, ngoài việc đưa cho Hà gia gia cùng Hà phụ làm điểm tâm. Hà Ý Nhiên còn muốn lấy hoa quế ủ rượu, uống vừa thuần lại rất thơm. Y viế ra phương pháp ủ hoa quế thành rượu để mấy người Phó Nhất tiến hành.
Phó Thần đóng cửa sổ lại. Sau đó hắn ôm người lên, đi về phía giường ngủ giữa phòng.
Hà Ý Nhiên vòng hai tay ôm lấy sau cổ hắn.
“Chờ giao việc thi công khu Tửu lâu mới cho Trần chủ sự, Tần chủ sự xong. Chúng ta đi kinh thành một chuyến được không? Ở nhà đã có Cung thẩm tọa, lại có Cát thúc hỗ trợ đảm đương. Chúng ta có thể rời khỏi nhà vài tháng, ta đưa em đi thăm thú vài nơi”. Trong bóng đêm mờ mờ, giọng Phó Thần trầm thấp lên tiếng.
Hà Ý Nhiên 囧.
“Đi thăm thú thật sao? Hay là…”.
“Tức phụ, không phải em đã hứa với ta rồi sao? Đời này sẽ ở bên ta, không xa không rời. Chỉ là đi gặp dưỡng phụ, cũng không phải đi lên núi đao biển lửa. Em đang sợ hãi chuyện gì?”.
Hà Ý Nhiên lại 囧.
Nếu chỉ là đi gặp trưởng bối trong nhà của Phó Thần, y sao lại không dám? Y chỉ đang nhớ lại lời hắn nói qua lúc trước, nơi căn nhà ngói từng thuê kia. Hà Ý Nhiên khóc không ra nước mắt, rưng rưng nhìn lên nam nhân nhà mình.
“Ta… thật sự không phải… không muốn, mà là…”.
Thật muốn khóc mà!
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Hà Ý Nhiên thật sự thấy mình rất ‘xuẩn’. Không hiểu sao y đối với võ công gì đó không thể học hỏi được điều gì, dù có học cũng chỉ là học được chút da lông. Động tác võ thuật từ cổ truyền trong nước đến ngoài nước, lúc trước cũng đã học qua rất nhiều bậc thầy nổi tiếng. Nhưng sư phụ nào dạy y được một thời gian, cũng chỉ nhìn y lắc đầu mà nói hai chữ. “Đáng tiếc…”.
Mạ cha! Đừng tưởng y không biết ‘đáng tiếc’ mà họ nói ở đây là gì nhé!
Đáng tiếc… y có điều kiện tốt hơn người khác nhưng học không nổi >_