Phó Thần lĩnh mệnh Minh đế, trong ngày đưa ba vạn binh chạy đến chân núi Tự Chu thuộc Thanh Châu huyện, truy quét hai vạn quân tư binh của Nhị hoàng tử lén lút nuôi ở Hãng Châu phủ.
Hoàng hậu và Hoàng quý phi cùng nhau đi đến lãnh cung nhìn Linh thị bị phế truất, giam giữ tại nơi này.
Hai mươi bốn năm trước, Linh thị khi đó còn là tiểu thư dòng chính của Linh thị lang quan hàm Tứ phẩm, một lần gặp gỡ đã nhất kiến chung tình với Lục hoàng tử anh tuấn thiện chiến. Khi đó Lục điện hạ hậu viện đã có hoàng tử phi là đích nữ Cát Hữu Na Nghi Lệ, bình thê là Cát Hữu Na Nghê Lam cũng thuộc dòng đích thứ nữ gia tộc Cát Hữu Na. Linh thị không màng làm mọi cách, mưu kế dơ bẩn chuốc thuốc Lục điện hạ lên giường với mình cũng làm, quyết chỉ để bản thân có thể tiến vào hậu viện, làm Trắc phi, thiếp thất của Lục điện hạ Kỳ minh.
Chỉ tiếc ngươi cao một thước, đối phương lại hơn ngươi một trượng. Hoàng quý phi khi đó mạnh tay đổi mận thay đào, đẩy một thị vệ Ngũ phẩm làm nhiệm vụ canh gác trong cung vào căn phòng Linh thị bày mưu bố trận. Linh thị một lần hoài thai, thành công tiến vào hậu viện của Lục điện hạ như mong muốn với thân phận thiếp thất hèn mạt. Sau bảy tháng sinh ra một đôi long phượng thai tử nữ là Nhị hoàng tử và Tứ công chúa bây giờ.
Năm đó cung biến, Linh thị một tay bày mưu, tiết lộ mọi đường đi của đám người Hoàng hậu cho cha đẻ là Linh thị Lang rõ ràng. Linh thị Lang một bên phản chiến, một bên cấu kết mưu đồ cùng đám người Đột Quyết tiến đánh biên giới Đại Hạ, ngăn cản Liệt vương cứu giá, một bên tiết lộ cho binh mã của Tiền thái tử chặn lại Hoàng hậu, tiểu Thái tử và Lục công chúa trên đường. Hoa tần bị đẩy ra thế mạng thay Linh thị, diệt tộc cả nhà, oan nhưng cũng không oan.
Mười tám năm thời gian truy tra, Minh đế nhận ra sai lầm của chính mình. Linh Tố lão cáo già ba mươi năm trước đã sớm là quân cờ của Đột Quyết cắm vào Đại Hạ.
Mạng của một nhà mẹ đẻ Minh đế là Thần phi, cái chết của phu thê Liệt vương và Liệt vương phi Thần Muội.
Tiểu thế tử của Liệt vương là Phó Mặc Thần bị người đuổi giết, dẫn đến mất tích mười hai năm.
Tiểu Lục công chúa bảo bối Kỳ Ý Nhiên cũng chịu thất lạc hai mươi năm.
Để đổi được hoàng vị Minh đế đang ngồi, ngài và bao người đã phải trả cái giá quá lớn!
Hà Ý Nhiên đối diện với đôi mắt phượng tinh minh của Minh đế, y không biết nói gì sau khi biết được toàn bộ thân thế, những việc đã trải qua của Nguyên thân.
Sau cùng y chỉ thở dài. “Con vẫn là Nhiên Nhiên! Thân phận của con dù là gì thì hiện tại con —— vẫn không muốn xáo trộn mọi thứ lên!”.
Minh đế ngạc nhiên nhìn biểu cảm kiên định mà nghiêm túc của Hà Ý Nhiên, sau đó ngài mỉm cười. “Phụ thân hiểu rồi! “.
Hà Ý Nhiên gật đầu, cáo lui khỏi Ngự thư phòng.
Phó Thần một đường chạy trở về, vừa tháo mũ giáp đã phi ngựa đến hoàng cung đón tức phụ và nhi tử.
“Chàng về rồi?”. Hà Ý Nhiên nhanh chóng gạt bỏ phiền não, nhào đến ôm lấy người.
“Đến đón em và nhi tử”. Phó Thần đón được người vào lòng dịu dàng nói.
Đêm cung biến hôm đó, hình ảnh tức phụ hắn mang biểu cảm, chìm sâu vào giận dữ bi thương vẫn hiển hiện rõ ràng trong đầu Phó Thần. Mấy ngày nay trừ phi là nhiệm vụ quan trọng cần hắn phải đích thân ra mặt, còn lại hắn sẽ tận rời công việc đi tận lực bồi bên cạnh Hà Ý Nhiên.
“Đang nghĩ gì?”. Hai người nắm tay nhau đi chậm rãi trên đường đá xanh hướng về cửa ra ngoài cung.
Hà Ý Nhiên ngẩn ra. “Hả? Chỉ đang nghĩ kinh thành này quả nhiên rất phiền toái, nghe mẫu hậu nói đoàn sứ Đột Quyết sắp tới kinh thành rồi. Mẫu hậu dặn ta vài ngày tới nên ôm Bánh Bao và Xuyên nhi ở lại trong vương phủ”. Nói một hồi y lại bĩu môi. “Nhớ thôn Thanh Lâm và nhà của chúng ta”.
“Chờ đến năm sau là ta có thể đưa em và nhi tử trở về rồi, tức phụ gắng thêm chút thời gian nữa”. Phó Thần xoa đầu y nói.
Hà Ý Nhiên cười tít mắt gật đầu.
Bánh Bao, Xuyên nhi bồi bên Hoàng hậu và Hoàng quý phi, hai nhóc đợi mãi mà không thấy Hà Ý Nhiên quay trở lại đón. Lại đợi được nội thị đến thông báo, Húc vương đã đến cửa cung đón Húc vương phi, hai người rời đi trước rồi.
Hoàng hậu biểu tình cứng đờ. “Vậy… Bánh Bao và Xuyên nhi thì sao?”.
Hoàng quý phi cơ trí. “Hay là ——”.
Bánh Bao không mấy phản ứng khi biết phụ thân và nương rời đi mà bỏ quên luôn mình rồi, nhóc chắp tay thi lễ với Hoàng hậu và Hoàng quý phi. “Hoàng ngoại tổ mẫu, ngoại Tổ mẫu, con và ca ca xin cáo lui trước. Ngày khác lại tiến cung thỉnh an hai ngài”.
Hoàng hậu nhìn biểu tình nghiêm túc của bé con mà tim gan mềm nhũn. “Hảo, ta để người thu xếp hộ tống hai con về phủ”.
Xuyên nhi nghe vậy cuống cuồng ‘vơ vét’ đồ vật quý giá, tinh xảo sáng nay được hai vị tổ mẫu ban thưởng, lại vô số điểm tâm… cho vào bọc nhỏ, đeo lên lưng chuẩn bị xuất cung ra về.
Hoàng quý phi: “….”.
Xuyên nhi từ lúc nào đã trở thành người ở ngoài phủ rồi?
Hai bé con tay trong tay đi ra cửa Tiêu Nghê cung, bất chợt gặp Thái tử phi đang đi đến.
“Cữu mẫu, con phải về nhà rồi”. Bánh Bao thi lễ với Thái tử phi.
“Không ở lại ăn cơm tối sao? Ta đã dặn trù phòng chuẩn bị rất nhiều món ăn mà con thích ăn rồi”. Thái tử phi nuối tiếc nói.
Có ngon cũng không bằng nương/ tiểu cô làm! Hai bé con suy nghĩ trong lòng.
“Mẫu phi, con phải về rồi”. Xuyên nhi tranh thủ nói.
“Sao con còn ở đây?”. Thái tử phi kinh ngạc.
Bánh Bao: “….”.
Xuyên nhi bĩu môi. “Con đi ngay đây”. Nói rồi kéo tiểu đệ đệ chạy như bôi dầu dưới chân.
Phía bên kia Hà Ý Nhiên cầm tay Phó Thần bước vào cửa vương phủ. “Hình như —— ta quên gì đó ở cung”.
Phó Thần thầm nghĩ là hai nhóc con kia, nhưng mặt hắn lại rất bình tĩnh. “Không có! Chúng ta mau vào trong, nấu cơm ăn cơm sớm rồi nghỉ ngơi, nếu quên gì ngày mai lại tiến cung ‘nhặt’ về cũng được”.
Hà Ý Nhiên gật đầu, đúng là không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Đến khi y làm xong món rau Tam ti trộn cuối cùng, hai người chuẩn bị dọn cơm thì thấy Bạn Bao và Xuyên nhi dắt tay nhau chạy bình bịch đến phòng ăn, rửa sạch tay, ngồi qui củ trên ghế chờ ăn cơm.
“May quá, chúng ta về kịp đúng giờ cơm”. Xuyên nhi chậc chậc hai cái nói.
Bánh Bao vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Hà Ý Nhiên: “….”.
Y cư nhiên quên con trai và cháu trai ở hoàng cung!
Hà Ý Nhiên đưa mắt trách móc nhìn nam nhân nhà mình.
Phó Thần sắc mặt bất biến. “Tức phụ, mau ăn cơm thôi”.
Dân chúng không nhận thấy cơn sóng ngầm của kinh thành, cũng chỉ biết Nhị hoàng tử và Linh phi trong hậu cung cư nhiên mưu phản muốn bức vua soán vị. Có điều may mắn là bọn họ không thành công, sớm đã bị hoàng thượng trừng trị, hoàng bảng triều đình cũng dán công cáo ở khắp nơi, cho nên ai cũng biết. Dù gì cũng là chuyện của Hoàng thất cho nên không ai dám công khai bàn luận sau lưng, nhưng hiện tại dân chúng lại biết được tin tức sứ đoàn Đột Quyết, cư nhiên là Man di quốc kia đang trên đường sắp đến kinh thành, ý đồ muốn cầu thân công chúa Đại Hạ của bọn họ.
Đầu đường cuối phố, trà lâu, quán cơm, cửa tiệm… đi đâu cũng nghe đến chuyện Man Di quốc cầu hôn công chúa Hoàng thất trong cung.
Dân chúng kinh thành khắp nơi xôn xao thì tất nhiên bá quan triều thần cũng có suy tính của riêng mình, hiện tại Hoàng thất chỉ còn ba cô công chúa chưa xuất giá. Một là Hòa Hạnh công chúa, con gái sở sinh của Linh Thái hậu, năm nay hai mươi chín tuổi, đang để tóc tu hành ở trong Am ni cô. Có lẽ không thích hợp! Hai là Tứ công chúa do Linh thị bị phế truất đang giam trong lãnh cung, khả năng bị gả đi tương đối cao. Ba là Ngũ công chúa, do Thụy phi sở sinh là muội muội của Tứ hoàng tử, năm nay đã hai mươi tuổi nhưng đến giờ vẫn chưa gả đi, khả năng bị gả đi Man Di thấp hơn so với Tứ công chúa tính tình nổi tiếng điêu ngoa, sinh hoạt xa hoa lãng phí kia nhiều lắm.
Nhưng các triều thần hiện tại lại quan tâm đến một chuyện hơn chuyện công chúa Hoàng thất nào bị gả đi cầu thân hơn, đó chính là Húc vương phi nương nương, chính thê của Húc vương.
Triều thần và đa số mệnh phụ có mặt hôm cung biến Nhị hoàng tử và Linh phi mưu phản kia đều tận mắt chứng kiến và tận tai nghe thấy. Húc vương phi chính là Lục công chúa đã thất lạc trong tay Hoàng hậu hai mươi năm về trước, khi loạt trận cung biến xảy ra năm đầu tiên Minh đế đăng cơ.
Trước đó không phải đã lan truyền ra tin đồn Lục công chúa mệnh bạc, sớm đã qui tiên rồi sao? Sao giờ Lục công chúa lại trở thành Húc vương phi? Có triều thần cho rằng Hoàng thượng và Hoàng thất không công bố ra ngoài vì Húc vương đang giữ binh quyền, Minh đế không muốn bỏ phế tài năng lãnh binh thiện chiến của Húc vương. E ngại qui định của Hoàng thất, Phò mã không được tham gia chính sự, quản lý binh quyền. Có người lại cho rằng Húc vương phi chỉ là có diện mạo giống Hoàng quý phi, thực chất không phải là Lục công chúa. Mỗi người một ý!
Trong khi các triều thần đang hoang mang thì đầu tháng Tám, sứ đoàn Đột Quyết đã nhập kinh.
Hơn năm ngàn quân lính biên quan Tây Bắc hộ tống sứ đoàn mười ngày đường đến trạm dịch kinh thành, thuận lợi chuyển giao cho Phó Thần tiếp ứng. Mọi thủ tục nhập kinh, sắp xếp nơi ở tiếp theo sẽ do hắn và Lễ bộ hộ tống tiếp đón đoàn sứ giả này.
Tuy Lễ bộ Thượng thư trong lòng không có hảo cảm với người Man Di, nói đúng hơn là ác cảm, nhưng ngoài mặt đều ăn ý duy trì nụ cười lễ độ, bày tỏ hoan nghênh sứ giả nước bạn. Khi không có người, ông thường nhỏ giọng ghé tai Phó Thần nói xấu đám người có diện mạo bề ngoài thô lỗ tục tằn này.
Đoàn sứ giả lần này không chỉ có Tam vương tử của Man Di, chính là đối tượng muốn cầu hôn công chúa Đại hạ mà còn có Bát công chúa của Man Di, ý đồ cũng muốn đến Đại Hạ tìm phu quân gả chồng.
Bát công chúa Đột Quyết là một trong hai công chúa mà Vương của bọn họ sủng ái nhất. Vậy mà lần này lại đến Đại Hạ tìm phu quân? Thật sự Đột Quyết quốc muốn kết mối giao hảo với Đại Hạ quốc sao? Dù có ý đồ gì thì người của Đột Quyết quốc cũng đã tiến vào cửa lớn kinh thành.
Vì để sứ giả nước bạn, cũng chính là Tam vương tử dẫn đoàn thấy được thành ý của Đại Hạ trong lần này, mà phố chính kinh thành cũng được trang hoàng một phen, giăng đèn kết hoa, tựa như đón Tết. Thiếu mỗi điều mang pháo ra đốt, mang kèn xô-na ra thổi thì quang cảnh khá giống buổi đón dâu chân chính!
Hôm sứ đoàn vào thành, Hà Ý Nhiên cũng hớn hở dắt tay Bánh Bao, Xuyên nhi và Hà Thư, lại đưa theo một nhà Hổ xuống đường vây xem. Quang cảnh đón tiếp sứ giả nước láng giềng này chỉ thấy được trên truyền hình lúc tám giờ tối a!
Dân chúng kinh thành đã quá quen thuộc với một nhà Lão hổ đại nhân, với bề ngoài to lớn oai hùng mà Húc vương phủ thuần dưỡng, khi thấy năm lão Hổ đại nhân hộ tống Húc vương phi và tiểu thế tử đến đa số người còn nhường đường cho mấy người Hà Ý Nhiên.
“Đa tạ các vị”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt nói cảm ơn với mấy người xung quanh.
“Đa tạ các vị đại thúc, đại thẩm”. Bánh Bao và Xuyên nhi ngồi trên lưng Đại Hoàng và Nhị Hoàng chắp tay với dân chúng bên cạnh.
Hà Thư chắp tay gật đầu mỉm cười nhìn dáng vẻ thư sinh đến mười phần.” Đa tạ các vị đã chiếu cố”.
Thời gian này Hà Thư ở Quốc Tử giám đọc sách, cũng đã làm quen với môi trường học tập và đồng học mới. Thân phận em vợ của Húc vương Phó Mặc Thần đều làm đồng học của nhóc kiêng dè, muốn vồ vập tạo quan hệ tốt cùng nhóc. Nhưng Hà Thư rất hiểu biết, với đồng học nào nhóc cũng đối xử như nhau, dùng nụ cười xã giao học được từ tỷ tỷ mà đối đãi với bọn họ, không thân thiết hay xem thường với bất cứ bên nào. Dù cho đối phương là công tử thế gia, giới huân quý cũng không làm nhóc dao động nửa phần.
“Không có gì, không có gì!”. Dân chúng xung quanh đồng loạt xua tay, ai lấy đều tỏ vẻ chỉ là chuyện nhỏ.
Chưa kể đến Hà Ý Nhiên là ‘khách hàng thân thiết’ của các cửa tiệm hay hàng bán rong ở nơi này, chỉ nói đến tình tiết ‘nữ anh hùng’ xông pha cứu giá trong đêm yến hội cung biến kia đã khiến dân chúng xung quanh rất là ngưỡng mộ, hận mình là nam tử hán mà không bằng Húc vương phi xinh đẹp như thiên tiên lại mềm mại yếu ớt như thế này!
Chỉ là nhường đường hay chỗ đứng tốt thôi không tính là gì cả!
Chuyện này tại sao dân chúng kinh thành lại biết đến thì phải kể đến công sức của mấy vị công tử thế gia, đêm đó bọn họ theo phụ thân là triều thần có mặt tham dự bữa tiệc Hồng Môn yến kia. Chứng kiến Húc vương phi thân là ‘nữ tử’ mà dũng cảm vung kiếm đấu với tử sĩ và quân phản loạn, lại chém đứt cánh tay của Linh phi, mấy công tử thế gia đó rất lấy làm sùng bái. Sau khi bình an trở về thì loan truyền tin đồn với những bằng hữu không có mặt hay tận mắt chứng kiến. Có thư sinh sau khi nghe được câu chuyện cải biên lần thứ ——N, xúc động đến mức lấy giấy bút ra làm thơ ca ngợi Húc vương phi ngay tại bàn trà. Vì thế một đồn mười, mười đồn trăm, dân chúng kinh thành ai lấy đều biết sự việc này. Chẳng mấy chốc Húc vương phi được chào đón nồng nhiệt mấy ngày nay ở khắp nơi.
Người bán hàng rong gần đó sau khi thấy mấy người Hà Ý Nhiên, còn tặng vài cây kẹo đường hình lão Hổ hay diều giấy cũng họa hình lão Hổ cho một nhà Bạch Nguyệt Quang —— Hổ cha!
Tập thể quần chúng kinh thành vây đến ngày càng đông, chen nhau đến kín mít, xem vẻ mặt ai lấy đều là trái phải hồi hộp, dùng ánh mắt phi thường chờ mong, tê dại, bất yên, bất an mà chờ đợi đoàn sứ giả mà hàng ngày chỉ nghe thấy được trong tin đồn kia nhanh chóng xuất hiện.
Không biết trưởng thành thành dáng vẻ gì nha?
Cỡ nào cao lớn?
Cỡ nào man rợ a?
Tiếng chiêng trống đón mừng càng ngày càng gần.
Có tiếng người hô từ xa vọng lại. “Húc vương điện hạ đến rồi! Sứ đoàn cũng đến rồi!”.
Đội ngũ cách ngày càng gần, hai người cưỡi hai con ngựa cao to dẫn đầu, hiển nhiên là Phó Thần và Lễ bộ thượng thư.
Dân chúng đợi chờ đồng loạt phát ra tiếng hoan hô, còn nhiệt liệt vỗ tay, mà tiếng hoan hô và vỗ tay này hiển nhiên dành cho Húc vương gia. Chẳng có ai buồn chán mà đi vỗ tay chào đón đám người sứ giả Man Di a!
“Là tỷ phu”. Hà Thư hô nhỏ.
“Tiểu cô, tiểu đệ là dượng kìa!”. Xuyên nhi reo lên vui mừng.
Bánh Bao cũng nhướn cổ lên nhìn phụ thân đang cưỡi trên ngựa, hai ngày nay phụ thân đã chưa về nhà. Nhìn phụ thân bé khuôn mặt tuấn mỹ, mày kiếm mắt phượng, khí thế quanh thân lạnh lùng sắc bén, một thân khôi giáp bạc dưới ánh mặt trời, uy phong lẫm liệt, bé con hé miệng cười. Sau này bé cũng muốn trở thàng một Đại soái oai phong như phụ thân!
Quang cảnh đang diễn ra khá tưng bừng thì bỗng chốc tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô nhỏ dần thay thế bằng tiếng kinh hô nho nhỏ. Mấy người Hà Ý Nhiên lấy làm lạ, đều rướn cổ ra nhìn về phía trước.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì cả đám người biểu tình chết đứng ngay tại chỗ!