Trấn Ngọc Trì cũng chính là thanh mã trúc mã của Hà Ý Nhiên ở đời trước, cũng chính là kẻ tham lam đã đánh chủ ý lên không gian của y, thẳng tay đẩy y xuống tường thành bên dưới đang đứng đầy tang thi. Nhưng gã cũng không ngờ, không gian là một thể, gắn chặt theo linh hồn của Hà Ý Nhiên. Sau khi hại chết Hà Ý Nhiên, gã đã nóc vết bớt hình hoa hồng trên vai trái của y mà vẫn không thể đạt được không gian ảo diệu đó. Cuối cùng gã cũng bị nam nhân mà gã hết lòng yêu thương đẩy xuống đúng nơi gã đã đẩy Hà Ý Nhiên xuống.
Cách đây hơn sáu năm khi gã tỉnh lại thấy mình đã xuyên đến thời không này, gã vui mừng như điên vì nghĩ mình đã được sống lại, làm lại cuộc đời mới, thế giới mới này lại không hề có tang thi hoành hành. Chỉ có những người cổ đại lạc hậu, quê mùa, ngu dốt và kiến thức hạn hẹp. Không chỉ vậy đến ngay cả gã cũng không ngờ thân phận ở kiếp này của gã lại là Tứ hoàng tử cao quý, có mẹ là Vương phi của một quốc. So với xuất thân con tư sinh của một nhà giàu mới nổi đời trước thì không chỉ tôn quý hơn một bậc đâu.
Tuy nhiên gã vẫn không thể tin được Hà Ý Nhiên cũng xuyên qua, y không chết mà đã xuyên qua nơi này, cùng thời không với gã. Nay đã gả cho một Vương gia là một chiến thần, lập nhiều công trạng, lại còn có diện mạo tuấn mỹ như vậy. Hà Ý Nhiên tại sao có thể trở thành một Vương phi của một quốc giàu có lớn mạnh như Đại Hạ cơ chứ?
Trấn Ngọc Trì gã ghen tị đến phát điên!
Phó Thần nhạy bén đưa mắt nhìn tầm nhìn giữa tức phụ và tên cận vệ Đột Quyết kia, mắt phượng hẹp dài của hắn nheo lại giống như đang suy ngẫm đến chuyện gì đó.
Sau khi nghe Trấn Ngọc Trì đọc lên bài thơ lấy chủ đề từ ‘Gió Thu’, người Đại Hạ quốc không khỏi ngầm chấn động.
Thơ này thật tuyệt diệu!
Đến lượt Đại Hạ quốc ra trận.
Bánh Bao đứng lên khỏi chỗ ngồi, bé con bốn tuổi trắng nõn bộ dáng khả ái đáng yêu, chắp tay về phía mấy người Minh đế và các vị đại thần đức cao vọng trọng.
Đám sứ giả đột quyết quốc: “….”.
“Con muốn so tài làm thơ sao Hi nhi?”. Minh đế bật cười hứng thú nhìn cháu ngoại của mình.
Bánh Bao nghiêm túc gật đầu. “Con muốn ra thơ đề thứ nhất, chủ đề ‘Trăng đêm’. Mong Hoàng thượng và các vị gia gia, đại bá đại thần thành toàn cho con”.
“Tốt, tốt, tốt! Vậy trẫm giao đề thứ nhất cho con”. Minh đế cười lên vui vẻ đáp ứng.
Phó Thần cười bất đắc dĩ nhìn nhi tử nhà mình.
Hà Ý Nhiên thì bật cười khi nhìn thấy bộ dáng như ông cụ non, hai tay chắp về phía sau, mặt nhỏ nghiêm túc không biểu tình, hai chân đi vòng qua lại từng bước của con trai.
Đáng yêu chết mất!
“Sàng tiền minh nguyệt quang, Nghi thị địa thượng sương, Cử đầu vọng minh nguyệt, Đê đầu tư cố hương *”. Giọng bé con non nớt nhưng rõ ràng từng tiếng vang lên chậm rãi.
(* Ngắm trăng: tác giả Lý Bạch.)
Trấn Ngọc Trì tái mét mặt mày nhìn chằm chằm Bánh Bao bốn tuổi đứng giữa đại điện, gã đưa mắt nhìn qua Hà Ý Nhiên.
Tiểu tiện nhân! Gã lấy thơ của Lý bạch ra làm của mình, không ngờ Hà Ý Nhiên lại để nhi tử thân sinh của y ra dùng bài thơ khác đồng nhà thơ để vả mặt gã. Mà gã lại không thể giải thích được đây là bài thơ Bánh Bao đi trộm của thi nhân ở thế kỉ hai mươi mốt và bài thơ của gã cũng vậy.
“Thơ hay!”. Các vị đại thần, cáo mệnh hưng phấn vỗ tay tán thưởng rầm rầm.
Xuyên nhi là vỗ tay mạnh nhất, bé con cười tít mắt cổ vũ. Đây là bài thơ đồng tác giả của bài thơ trước gã cận vệ Đột Quyết quốc đã đọc, tiểu cô đã giảng qua mấy bài thơ này cho bé và tiểu đệ Bánh Bao qua.
Đám sứ giả Đột Quyết cũng phải công nhận là lời thơ này rất hay, ngay cả Thác Bạt Hoa là người thô lỗ thất học cũng phải âm thầm công nhận.
“Thơ hay! Thể thơ ngũ tuyệt không chê vào đâu được! Ván thứ nhất, Đại Hạ quốc thắng!”. Minh đế nhịn không được đưa ra kết quả vòng thứ nhất.
“Là nương con dạy tốt”. Bánh Bao chắp tay nói.
“Nguyên lai là Húc vương phi sao?”. Mọi người trầm trồ.
“Húc vương, con có một chính thê thâm tàng bất lộ a!”. Minh đế cười tủm tỉm nhìn Phó Thần.
“Ngài quá khen!”. Phó Thần khẽ cười.
Không cần biết áng thơ ‘Gió Thu’ của Đột Quyết quốc hay ‘Trăng đêm’ của tiểu thế tử Húc vương phủ Phó Thần Hi hay đến đâu, ý nghĩa đến dường nào nhưng chỉ so tuổi tác của hai người thì có lẽ Phó Thần Hi đã ăn đứt bên kia rồi.
Chúng đại thần ai nấy mặt mày tươi cười, nhìn Bánh Bao gật gù hài lòng còn các quý phu nhân hận đó không phải là nhi tử hay tôn tử của mình.
Vòng thứ hai của Đột Quyết quốc chủ đề ‘Mây’.
Lần này, Xuyên nhi không chịu yếu thế, bé con đứng lên chắp tay với Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ mẫu và Tổ mẫu Hoàng quý phi. Thằng nhỏ ú nu đứng giữa đại điện rộng lớn nở nụ cười thẹn thùng, hai má mũm mĩm hiện lên hai má núm nhợt nhạt giống y chang tiểu cô Hà Ý Nhiên.
“Xuyên nhi cũng muốn so tài làm thơ sao?”. Tôn tử và tôn ngoại nhi đều hơn người, Hoàng hậu bật cười vui vẻ hỏi.
“Vâng, còn mong Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ mẫu, Tổ mẫu và các vị đại nhân không chê cười con! “. Xuyên nhi xoắn hai ngón tay trỏ nói.
“Hảo!”. Chúng thần đều vỗ tay rào rào động viên Hoàng thái tôn.
Thời gian này Hoàng thái tôn luôn ở lại Húc vương phủ sinh hoạt, vài vị đại thần vẫn luôn nắm được tin tức.
“Lất phất đầy nhà hoa tuyết bay
Trúc xanh mà ngỡ khóm quỳnh đây
Hôm nay thích chí lầu cao ngắm
Ngõ ngách nhân gian tuyết phủ đầy*.”
Xuyên nhi đọc xong hai má thẹn thùng đỏ lên.
“Hay! Hay tuyệt!”.
“Không hổ là Thái tôn điện hạ! Thơ hay!”.
Tiếng trăm người vỗ tay cùng tiếng ca thán bỗng chốc lại nổi lên.
“Đại Hạ quốc vòng hai thắng!”. Minh đế không chần chờ đưa ra quyết định.
Thái tử và Thái tử phi nhìn nhau cười, trong mắt hai người toàn là hãnh diện vì nhi tử thân sinh.
Các vị sứ giả Đột Quyết quốc vẻ mặt sượng trân.
Mẹ nó!
Sao Đại Hạ lắm nhân tài thế?
Hai tiểu hài tử bốn, năm tuổi cũng biết làm ra áng thơ tuyệt diệu đến như vậy?
Hà Ý Nhiên cười tít mắt vỗ tay cùng Bánh Bao.
Đến phần thi võ, Minh đế, Thái tử và Phó Thần đã bàn bạc từ trước. Đại Hạ chỉ phái ra hai võ tướng Tam phẩm, đánh hai lượt phân thắng bại. Coi như luyện tay!
Cuối cùng bên phía Đột Quyết quốc là Thác Bạt Hoa và Trấn Ngọc Trì ra trận.
Hai bên hòa nhau, văn Đại Hạ thắng, võ Đột Quyết thắng.
Lúc này, cung yến cũng tới hồi kết thúc.
Hà Ý Nhiên không hề cho Trấn Ngọc Trì thêm một ánh mắt nào nữa, y dắt tay Bánh Bao và Xuyên nhi tiến ra ngoài cửa cung, bên cạnh là Hà Thư đi sát Phó Thần.
Cung thẩm, Thanh Bát liền tiến lên đón lấy bọc điểm tâm và lễ vật ban thưởng của Minh đế ban xuống cho Xuyên nhi và Bánh Bao vừa nãy đã thắng cuộc thi làm thơ.
“Điểm tâm đó rất ngon, là mẫu phi con cho người gói để con mang về vương phủ. Cung thẩm chia cho các tỷ tỷ, ca ca cùng nếm thử”. Xuyên nhi cười hí hửng nói.
“Đa tạ Thái tôn điện hạ, thẩm sẽ làm theo yêu cầu của ngài”. Cung thẩm cười vui vẻ nói.
Phó Thần ôm Bánh Bao và Xuyên nhi đặt lên xe ngựa. “Hai con ngày càng nặng”. Hắn vỗ lên cái mông nhiều thịt đô đô của hai bé con một cái.
Bánh Bao vành tai nhanh chóng đỏ lên: “….”.
Xuyên nhi cười thẹn thùng. “Bọn con chỉ là thịt hơi nhiều một chút”.
Bánh Bao nghiêm túc nói. “Ca, huynh đừng nói nữa”.
Hà Ý Nhiên bật cười vui vẻ.
Trấn Ngọc Trì từ xa đưa mắt nhìn lại đây, thấy được nụ cười rạng rỡ của Hà Ý Nhiên, nụ cười đó làm gã cảm thấy thật chói mắt.
Bát công chúa không gả được cho người như mong muốn nhưng không ai đứng ra làm chủ cho nàng ta. Dù sao những người nên biết thì đã biết, nàng ta hay chính Tam vương tử cũng chỉ là một con cờ bỏ đi của Đột Quyết vương. Chỉ có nàng ta và Tam vương tử vẫn còn đang vô ưu vô tư mà không biết đến sự thật này nửa phần.
Bát công chúa Thác Bạt Khởi liền giậm chân phẫn uất nhìn theo bóng lưng Phó Thần dìu Hà Ý Nhiên lên xe ngựa. Trong lòng tính toán mấy ngày tới sứ đoàn về nước, nàng ta sẽ không theo trở về mà ở lại kinh thành bám riết lấy Húc vương gia.
Đã là cuối giờ Hợi, hiện tại thời tiết đã vào cuối thu cho nên nửa đêm gió trời đã có chút se se lạnh.
Về đến vương phủ, Hà Ý Nhiên nhanh chóng đưa Hà Thư về viện để tiểu tư và thư đồng hầu hạ nhóc, ngày mai nhóc còn phải dậy sớm đến học đường. Nước nóng ở các viện đã được mấy người Nguyên thẩm sớm chuẩn bị tốt. Y nhanh nhẹn vắt khô khăn lau mặt, lau tay cho Bánh Bao và Xuyên nhi, nhét hai bé con vào ổ chăn ấm áp. Kể một câu chuyện cổ tích như ngày thường, khen ngợi sự thể hiện rất tốt của hai bé con ngày hôm nay ở trong cung, thật vất vả chờ được hai bé con ngủ say. Phó Thần đã đến cửa viện chờ đón y về viện của hai người.
“Chàng trở về nhanh vậy?.” Hà Ý Nhiên vừa dỗ con ngủ giờ lại giúp nam nhân nhà mình cởi hàng nút áo ngoài, xoay người, từ trong tủ lấy ra áo ngủ sạch sẽ cho cả hai.
“Chỉ nói sơ qua tình hình là được, nhạc phụ đại nhân ‘hờ’ có vẻ không được tình nguyện cho lắm. Nhưng ngại mặt mũi ở chỗ em cho nên không làm khó ta, ta là hưởng phúc từ phu nhân!”. Phó Thần ôm tức phụ vào lòng.
Hà Ý Nhiên bật cười, choàng hai tay ôm lấy cổ hắn, ngoan ngoãn để hắn ôm y về giường.
Hôm nay ở trong cung yến, khi quyết định lấy lựu đạn ra, Hà Ý Nhiên và Phó Thần đã đoán được suy nghĩ của Minh đế và Công bộ nếu thấy được lựu đạn họ sẽ muốn làm gì? ‘Cha hờ’ y muốn nghiên cứu và phát triển hỏa dược hay chính là lựu đạn thô sơ đời đầu tiên. Nhưng y không thể theo ý họ, y không thể giống như Trấn Ngọc Trì tên khốn tham lam độc ác kia đã làm. Đúng vậy! Hỏa dược mà Đột Quyết quốc sản xuất ra, chắc chắn trong đó có bàn tay của tên khốn đó.
Chiến tranh dù thời hiện đại hay cổ đại đều có thể dẫn đến những đau khổ và thương vong không đáng có. Chưa kể đến nếu còn có thứ vũ khí tối tân, có lực sát thương lớn như hỏa dược, súng ống… tham gia vào, nếu vậy thiệt hại không thể đơn giản tính như vài trăm năm đổ lại đây được nữa.
Y có thể giúp đỡ nền kinh tế, mảng ẩm thực trong sinh hoạt của Đại Hạ phát triển, nhưng tuyệt sẽ không để hỏa dược thứ vũ khí gây ra chiến tranh nhân loại xuất hiện và phát triển sớm như vậy.
Y tôn trọng sự tiến hóa hướng đến nền văn minh tương lai của nhân loại chứ y không tính biến mình thành ‘sự tiến hóa’ đó.
Rất may mắn Phó Thần luôn ủng hộ y, và hắn đã thuyết phục Minh đế từ bỏ ý định nghiên cứu phát triển hỏa dược, cho dù là từ bỏ trong ‘nuối tiếc’.
Phó Thần bỗng nhiên lên tiếng. “Tức phụ, tên cận vệ Đột Quyết quốc hôm nay trong cung yến đó là người đến cùng một thời không với em!”.
Đây không phải là câu hỏi mà chính xác là câu khẳng định.
Phó Thần hiểu rõ tất cả mối quan hệ quen biết của tức phụ hắn cùng với việc Đột Quyết quốc bỗng nhiên có trong tay thứ gọi là Hỏa dược, một vũ khí có uy lực gây sát thương trên diện rộng, ở thời này còn chưa từng xuất hiện qua bao giờ.
Hà Ý Nhiên bái phục nam nhân nhà mình luôn rồi, y gật đầu, sau đó chậm rãi kể lại. “Chàng còn nhớ ta đã từng kể qua với chàng về nguyên nhân cái chết kiếp trước của ta và lí do tại sao ta xuất hiện ở nơi này sao? Chính là gã —— kẻ đã hại chết ta! Tên gã là Trấn Ngọc Trì!”.
Trong bóng đêm yên tĩnh mà tĩnh mịch, mắt phượng tối đen của Phó Thần gợn lên từng tia sóng dữ, sự cuồng bạo ập đến làm hắn phải áp chế đến gắt gao.
Trấn, Ngọc, Trì!
Phó Thần thầm nhẩm ba chữ này.
Đoàn sứ giả Đột Quyết quốc còn ở lại kinh thành bốn ngày, sau đó mới lên đường trở về nước. Cũng chính là ngày mà Ngũ công chúa phải khởi hành xuất giá theo. Kinh thành Đại Hạ xa hoa náo nhiệt, cả đám người Đột Quyết tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội đi thăm thú khắp nơi.
Trấn Ngọc Trì nhìn biển hiệu có hình nồi lẩu của Thần Nhiên tửu lâu, gã có chút đăm chiêu. Nơi này chắc chắn là sản nghiệp của Hà Ý Nhiên, Lẩu là món ăn của thời hiện đại, ngoài y ra còn có ai có thể đưa món lẩu xuyên qua lịch sử mấy ngàn năm vào thế giới này đây?
Như nhận ra có người đang nhìn mình, gã ngẩng đầu lên nhìn lên phía trên lầu hai của tửu lâu. Trên ban công lầu hai, dưới mái nhà thiết kế mặt cong nằm nghiêng, từng chiếc đèn lồng to màu đỏ đung đưa có hai người đang đứng.
Trấn Ngọc Trì không bao giờ quên được khuôn mặt của người kia, khuôn mặt mà gã đã nhìn thấy suốt hơn mười năm và gã đã từng phải sống dưới bóng của người đó cũng hơn mười năm thời gian. Đối phương hiện tại mặt mày mỉm cười nhìn xuống gã, ánh nắng trời chiều mùa thu nhàn nhạt chiếu xuống trên thân thể y, cả người tràn ngập tiên khí làm lòng người dao động. Duy chỉ có một đôi mắt xinh đẹp, hắc bạch phân minh đang tỏa sáng, tựa như bầu trời đêm được nước mưa rửa sạch qua, sạch sẽ không nhiễm một tia bụi bặm.
“Tứ điện hạ, đó là Húc Vương gia và Húc vương phi”. Một vị đại thần sứ giả đi theo Trấn Ngọc Trì thấp giọng lên tiếng.
“Ở bên ngoài đừng gọi ta là điện hạ”. Trấn Ngọc Trì khẽ cau mày.
“Dạ”. Vị đại thần kia cung kính đáp lời.
Trấn Ngọc Trì biết Hà Ý Nhiên xuyên qua cơ thể của một ‘nữ nhân’ ở thời này, cho nên hiện tại thấy y mặc trên người là y phục của nữ nhân làm gã có chút ghen tị cùng cực. Gã sinh ra đã là đoạn tụ chi phích*, chỉ thích nam nhân cùng giới tính. Ở thời hiện đại còn phải giữ ý, nói chi đến thời cổ đại lạc hậu này. Vì thế sáu năm nay gã luôn phải lén lút dấu diếm sở thích của chính mình, thật làm người khó chịu! Chỉ sợ không may gã bị người phát hiện ra, bị vứt bỏ, chê cười, chỉ trỏ. Nếu có thể xuyên qua cơ thể một nữ nhân xinh đẹp mềm mại như Hà Ý Nhiên thì gã đã có thể tự do đi tìm tình yêu của đời gã, tìm đối tượng có thể làm gã rung động mà không cần phải dấu diếm phụ vương và mẫu phi gã của đời này nữa rồi.
“Công tử, Vương gia và Vương phi của chúng ta cho mời công tử lên trên lầu hai, nhã gian đã được chuẩn bị tất cả mọi thứ chờ đón tiếp công tử”. Tiểu nhị của tửu lâu cười niềm nở với Trấn Ngọc Trì.
Nói thật, sau khi gặp lại và biết chắc chắn Hà Ý Nhiên cũng xuyên qua nơi này, Trấn Ngọc Trì gã có chút sợ hãi y. Sợ đối phương trả thù việc gã làm đối với y ở đời trước. Trong cơ thể đối phương lại có không gian kỳ diệu, nếu đối phương giết chết gã rồi ném vào trong đó hủy thi diệt tích. Phụ vương và mẫu phi gã có muốn tìm ra xác gã, để báo thù cho gã thì cũng tìm không thấy. Gã yêu cái mạng may mắn mới nhặt về được của mình lắm.
Vì thế dưới ánh mắt của Phó Thần và Hà Ý Nhiên, Trấn Ngọc Trì quay người rời đi không chút do dự.
Hà Ý Nhiên nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của gã 囧囧.
Mạ cha ngươi!
Sợ ta đến như vậy sao? Đời trước ngươi còn không chút do dự, mạnh mẽ đẩy thẳng ta vào đám tang thi bên dưới tường thành kia mà!
Sao giờ ngươi có thể chạy trốn như vậy chứ?
Phó Thần cười lạnh, ánh mắt hắn càng thêm tối đen nhìn không thấy đáy.
Ngươi chạy, ta thử xem ngươi có thể chạy được bao lâu?