Cát thúc nhanh chóng bê từng chén đĩa đồ ăn từ trong cập lồng gỗ ra bên ngoài, đặt lên một tấm vải thô dầy bên dưới. Thúc đã ăn mấy chục năm cơm Nguyên thẩm làm, cảm thấy tay nghề tức phụ rất tốt nấu món gì cũng ngon. Nhưng từ khi nếm thử đồ ăn phu nhân nấu, thúc bỗng thấy tức phụ nhà mình bất quá nấu ăn cũng gọi là có thể tạm được.
Một đĩa ớt xanh xào ba chỉ cháy cạnh, một đĩa cánh gà hấp dì dầu, một bát thịt kho năm phần mỡ, cùng một đĩa rau củ thái sợi xào ớt khô. Cuối cùng là một chén canh xương heo hầm lớn. Nhiều như vậy cũng không biết phu nhân xách kiểu gì ra đến nơi này.
Phó Thần cầm đũa lên. “Ăn thêm một chút”.
“No lắm rồi!”. Hà Ý Nhiên dùng cây quạt nhỏ trong tay quạt gió cho nam nhân nhà mình. “Huynh và Cát thúc mau ăn, ta mang rất nhiều cơm”.
“Vâng, mời đương gia, mời phu nhân”. Cát thúc cầm đũa lên, chờ Phó Thần động đũa mới bắt đầu gắp đồ ăn vào chén cơm, từng ngụm lớn ăn. Đồ ăn ngon đến mức thúc muốn nuốt luôn đầu lưỡi mình.
Phó Thần vẫn ưu nhã như hàng ngày, từng miếng cơm đưa lên miệng. Nhìn khuôn mặt nhỏ của tức phụ đã đỏ bừng lên, hắn khẽ nhăn mày. “Chiều tối ta về sẽ mang chén bát về sau, em mau về ngủ trưa”.
Hà Ý Nhiên nguýt hắn. “Không buồn ngủ”. Chủ yếu là bên cạnh không có người nên không ngủ được, Hà đại thiếu gia dối lương tâm nói.
Từ xa đã thấy tên cực phẩm (A) Phó Chu đi về hướng này, trên tay còn đang bưng chén cơm lớn. Vừa đi vừa nhồm nhoàm ăn, Hà Ý Nhiên nhìn mà tê cả da đầu. Không ngờ chân gã đã khỏi nhanh như vậy, mới hơn một tháng đã xuống giường.
“Đại ca Đại tẩu, đang ăn gì ngon sao?”. Không cần ai mời chào, gã tự ngồi xuống đối diện Phó Thần và bên cạnh Cát thúc.
Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào mấy đĩa đồ ăn. “Tay nghề đại Tẩu vẫn tốt như vậy, ta thử…”.
Nói rồi gã đưa đôi đũa tre trong tay lên miệng liếm sạch mấy hạt cơm dính trên đũa, sau mới thò đũa ra muốn gắp một cái cánh gà.
Phó Thần nhíu mày.
Hà Ý Nhiên nhìn 囧 gã, y siết chặt cán cây quạt trong tay. Ngươi mà dùng cái đũa đó gắp lên đồ ăn, để nam nhân của ta ăn phải nước miếng của ngươi. Ta sẽ sống chết với ngươi! Y nhìn sang cho Cát thúc một ánh mắt.
Cát thúc nhanh tay lấy đôi đũa dư bên dưới, gắp vài miếng thịt ba chỉ vào bát Phó Chu. “Phó lão Tam, ngươi thử”.
Phó Chu hậm hực liếc Cát thúc một cái, sau đó cho thịt vào miệng nhóp nhép nhai. Gã muốn ăn cánh gà, lão già này lại gắp thịt heo cho gã.
Hà Ý Nhiên không tiếng động thúc giục nam nhân nhà mình mau ăn, sau đó đón lấy đôi đũa dư ra gắp thêm vào chén Phó Chu một miếng thịt kho. “Tam đệ, cha không cùng ngươi ra ruộng sao?”.
“Có, đang ngồi đằng kia”. Phó Chu thấy có thịt cắm đầu ăn, nhìn thấy cơm trắng trong chậu gỗ. Gã muốn ăn nhanh hết chén của mình, sau đó sẽ múc thêm đầy chén cơm trắng kia lên. Gã rất lâu rồi còn chưa được ăn cơm trắng đâu.
“Tam đệ, ta nghe nói lão Tứ sắp lên Huyện thành thi Tú Tài, lại còn sắp thú thê là con gái địa chủ. Cha nương bên đó đã chuẩn bị xây phòng ốc mới chưa? Nếu chưa tìm được người, ta sẽ nói giúp Trần chủ sự tìm một chủ sự xây nhà đến giúp?”.
“Hả?”. Gã không có nghe thấy cha nương nói qua chuyện xây phòng ốc mới. “Ta chưa nghe cha nương nói qua”.
“Sao lại vậy? Không phải bây giờ trong nhà phòng ốc đang không đủ dùng sao? Người lão Tứ thú là con gái duy nhất của Địa chủ gần trấn trên, sao có thể chịu ở căn phòng nhỏ hẹp như bây giờ của lão Tứ được. Nếu không xây phòng mới, có lẽ nào các ngươi sẽ phân… ây da, xem ta này. Sao ta lại có thể nói mấy lời này được cơ chứ? Tam đệ, ngươi mau ăn còn nhiều thịt lắm.” Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm nhìn gã, ánh mắt lóe lên tinh quang.
Phó Chu dùng đôi mắt tam giác đảo vòng tròn. Ai cũng biết lão Tứ sắp thi tú tài, nếu thi đậu sẽ thú con gái duy nhất của Thang địa chủ vào cửa. Hà Ý Nhiên nói không sai, một tiểu thư như vậy vào cửa nhà bọn họ đã là gả thấp. Giờ ngay cả phòng ở rộng rãi cũng không có, nàng ta chắc chắn sẽ không chịu ở cùng căn phòng bé tí của lão Tứ. Nếu cha nương không xây phòng mới, thì chỉ còn cách… phân gia. Phân lão Nhị và vợ chồng gã ra ngoài. Như vậy nhà liền trống thêm hai căn phòng, có thể cơi nới thành một căn rộng rãi cho phòng tân hôn của lão Tứ.
Phó Chu bỗng nhiên thấy cơm ăn không ngon, thịt trong chén cũng không thơm nữa. Cả nhà bao năm vất vả chỉ để lão Tứ có thể đọc sách, thi đậu làm quan lớn để cùng hưởng phúc. Nay lão Tứ chuẩn bị thi Tú tài lại còn lấy con gái nhà địa chủ. Của hồi môn mang vào cửa không biết bao nhiêu cho đủ, gã còn chưa được hưởng ké cái gì đã muốn phân gã ra. Đừng có hòng!
“Tam đệ ngươi không gắp thịt nữa sao?”. Hà Ý Nhiên lơ đãng hỏi.
“Ta vừa nghĩ ra còn chút việc, đại Ca đại Tẩu từ từ ăn”. Phó Chu đứng bật dậy, đi nhanh về phía bên kia.
Hà Ý Nhiên cười như có như không nhìn theo gã, hừ!
Phó Thần ánh mắt đầy ý cười nhìn tiểu tức phụ.
Cát thúc cắm cúi ăn, thầm nghĩ đắc tội ai cũng không nên đắc tội phu nhân a.
Chuyện phân gia bên Phó Huân này sớm hay muộn cũng sẽ phân thôi. Với tính cách của Thang Kỳ, nàng ta làm sao mà chịu nổi mấy người như Phó Chu hay Chu thị. Có khi Phó Huân hay Vương thị cũng bị phân gia ra cũng không chừng. Y và Phó Thần hai người, chỉ cần đứng chờ xem bọn họ tự làm loạn với nhau là tốt rồi!
Thời gian tiếp theo, Hà Ý Nhiên cùng Phó Thần tiếp tục bận rộn việc xử lí lá trà, sao trà.
Cây hoa tiêu trên ruộng đã kết hoa ra trái nhỏ, từng chùm sai trĩu xanh mướt mắt. Mùa này không phải đúng vụ của hoa tiêu ra hoa, kết trái nhưng nhờ linh tuyền thúc đẩy mà đã kết đợt trái đầu tiên. Nhục quế cũng đang phát triển rất tốt, sang năm cũng có thể bắt đầu thu hoạch lớp vỏ thân cây đầu tiên. Hà Ý Nhiên không vội, vì hoa tiêu và nhục quế trong không gian của y có trồng rất nhiều. Mở tửu lầu cũng không sợ không cung cấp đủ.
Xưởng miến vẫn hoạt động bình thường, nhưng Hà Ý Nhiên vẫn chưa tung miến ra bên ngoài. Y đang đợi vị “Hoàng Thương” kia đến nữa kìa. Chỉ bởi vị bằng hữu đó của Phó Thần ở kinh thành, hầu như hàng hóa hắn buôn bán chỉ lưu thông cho giới Hoàng tộc và quyền quý. Hà Ý Nhiên hợp tác với hắn, mới không sợ chuyện miến sẽ bị người khác chiếm tiên cơ ở Thanh Lâm trấn này.
Hà mẫu có ghé qua vài lần, nói về chuyện có người tìm nàng mua phương pháp làm bánh quai chèo và hạt dẻ. Nhưng nàng đã trả lời là không bán. Hà Ý Nhiên có nói với nàng, phương pháp đó đã đưa cho nàng hiện giờ nó là của nàng. Muốn bán hay cho ai, y và Phó Thần đều không có ý kiến. Còn dặn nàng hiện tại đang mùa hạt dẻ, phải thu gom để phơi khô nếu không hai tháng sau sẽ hết mùa. Sẽ không còn hạt dẻ để sử dụng, phơi khô cũng có thể xay thành bột trộn cùng bột làm như bình thường.
Ngày hai mươi tháng chín Phó Thần đến nhà lý chính. Nói ra việc sẽ hỗ trợ chi phí cho những đồng sinh trong thôn, muốn vào Huyện thành thi Tú tài vào tháng Mười này.
Tin tức vừa ra ai cũng xuýt xoa, tiếc là nhà mình không có đồng sinh. Riêng lý chính thúc lại vui mừng hơn ai hết, vì nhà ông có những hai người. Đều là tôn tử của ông, so với Phó Trí bên kia hai tôn tử của lý chính thúc còn được đánh giá cao. Mười năm tuổi đã đậu đồng sinh, còn Phó Trí là mười sáu tuổi.
Sáng hôm đó lý chính thúc đưa hai tôn tử đến tạ ơn hai người Phó Thần và Hà Ý Nhiên. Chi phí cho hai người vào Huyện thành báo danh thi Tú tài không nhỏ, nếu là nhà nông quả thật có chút khó khăn. Sau này còn vào Châu phủ báo danh cử nhân nữa, chi phí càng là tăng cao. Hộ nông gia nếu nhân khẩu không đông người, quả thật là không gánh nổi cho một người đọc sách chứ đừng nói là hai người. Vì vậy, Phó Thần và Hà Ý Nhiên đưa ra lời nói và hành động này không khác gì đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.
Ai đến Hà Ý Nhiên cũng đều nói. “Đây chẳng phải là cùng với mọi người trong thôn góp một chút công sức thôi sao. Chúng ta cùng cả thôn còn đang chờ các sĩ tử trở về làm vẻ vang cả thôn chúng ta kìa”.
Lời y chọc cho lý chính thúc cười ha hả. Đúng vậy, ông là lý chính của cả thôn. Nếu thôn mà xuất ra vài cái Tú tài thì lừ đó không chỉ nhà ông vẻ vang nữa rồi, mà là thôn Thanh Lâm bọn họ cũng là vẻ vang chung. Cuối năm lên trấn trên báo cáo tình hình gặp huyện lão gia, lý chính ông cũng có thể ưỡn thẳng lưng a.
Vương thị đúng như Hà Ý Nhiên dự đoán, bà ta kéo đến sớm hơn dự tính. Vừa nghe tin đã kéo Chu thị, Phó Thi đến cổng nhà, phía sau còn có Phó Trí. Hà Ý Nhiên vừa nhìn thấy người đến, bật thốt một câu. “Sao mấy con hàng này lại đến đây?”.
Phó Thần nghe y tiểu tức phụ nói: “….”.
Nhìn thái độ của “mấy con hàng”, hai người bọn họ còn tưởng người đến nhà y đòi nợ nữa kìa.
Vừa tầm hôm nay cuối tuần, Hà Thư được Hà gia gia đưa về thôn. Sớm đã chạy qua đây bám riết lấy Hà Ý Nhiên từ buổi sáng. Hà gia gia thấy tôn nhi quấn lấy “tôn nữ” như cái đuôi nhỏ, cũng rất bất lực. Dù sao “tôn nữ” cũng đã gả người, nhưng Phó Thần lại không ý kiến cho nên ông cũng mặt dày bỏ Hà Thư lại bên này.
Hà Ý Nhiên cùng Hà Thư luyện chữ, bên cạnh bàn nhỏ là đầy điểm tâm y tự làm. Còn có hai chén”trà sữa chân trâu” Hà Ý Nhiên tự nấu ra. Phó Thần thì ngồi trước sân đục đẽo khắc gỗ, làm ra vài vật nhỏ tinh xảo trong nhà bếp dùng.
Nếu không có mấy con hàng này theo lời Hà Ý Nhiên nói, tìm đến, thì quả thật là một cảnh “gia đình nhỏ” ấm áp, hòa thuận.
“Đại Ca, đại Tẩu”. Đám người lên tiếng.
“Có chuyện gì?”. Phó Thần đưa mắt nhìn mấy người Vương thị nhàn nhạt nói.
“Đại bá thật không phúc hậu, không có chuyện gì thì chúng ta không qua nhà thăm hỏi hai người được sao?”. Chưa kể lại còn có chuyện, Chu thị cười duyên nghĩ.
Vương thị đối với Phó Thần luôn mang ý nghĩ ‘này là khúc xương khó gặm’, xem chừng còn mạnh hơn kẻ nhanh mồm nhanh miệng Hà Ý Nhiên kia nhiều lắm. Cho nên bà ta lười đối phó với Phó Thần, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh nhà. Nghe nói phát tài vì làm sinh ý lá trà rồi, sao trong nhà vẫn chẳng có gì đáng giá như vậy?
“Nương, Tam đệ muội, Tứ đệ, Ngũ muội các ngươi hôm nay rảnh rỗi đến thăm nhà ta và Thần ca sao?”. Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm, nắm tay Hà Thư đi ra ngoài.
“Đại bá nương, các vị tẩu tử, ca ca, tỷ tỷ hảo”. Hà Thư không thích mấy người bên “nhà chồng” của “tỷ tỷ” mình, cho nên nhóc con dù vẫn ngoan ngoãn chào hỏi, nhưng một vẻ mặt không cam tâm tình nguyện.
Hà Ý Nhiên nhìn mà chỉ hận rèn sắt không thành thép, sao có thể dễ dàng biểu hiện ra mặt như vậy chứ? Ngươi là đệ đệ của ta đấy! Không học theo ta được chút nào sao?
Chu thị liếc qua nhóc con, đệ đệ của Hà Ý Nhiên, nhi tử duy nhất này của Hà gia này nghe nói nhà họ đang buôn bán trấn trên, sinh ý rất tốt. Sinh hoạt hàng ngày trôi qua cũng là thịt cá không kém. Xem đi thằng nhóc gầy gò xanh xao ngày nào, nay đã có một đống thịt trên người.
Vương thị đã từng dặn nàng ta để ý xem Hà Ý Nhiên có mang gì về nhà mẹ đẻ “nàng” không? Nếu có, nhà bọn họ cũng phải chiếm được thứ tốt y như thế. Nhưng ngoài mấy con gà rừng ra, nàng ta cũng chẳng thấy được Hà Ý Nhiên mang thứ gì khác về nhà mẹ đẻ “nàng”. Đến giờ Phó gia bọn họ bên này còn chưa chiếm được thứ tốt gì đây.
“Đại Tẩu”. Dù nghĩ vậy nhưng đám người Phó Thi, Phó Trí vẫn cười nói chào hỏi Hà Ý Nhiên.
“Ta qua lấy tiền tháng này, cùng tiền các ngươi hứa trợ cấp lão Tứ vào huyện thành báo danh thi Tú tài”. Vương thị nghiêm mặt nhìn hai người.
“A”. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Hà Ý Nhiên lóe qua tia khinh thường.
Phó Trí mày nhăn lại, âm thầm bất mãn Vương thị. Nương gã thật là thất sách, dù sự thật có là như vậy nương cũng không nên nói như vậy ra ngoài.
Hà Ý Nhiên liếc Phó Trí, thấy gã đang cau mày nhưng lại cam chịu không lên tiếng. Sự khinh thường trong mắt lại càng tăng lên. “Là chuyện này a”. Y nhìn xuống Phó Thần.
“Chúng ta chỉ đưa ra lời muốn hỗ trợ các đồng sinh trong thôn tham gia báo danh thi Tú tài lần này, cũng không có hứa trợ cấp riêng ai. Ngươi nói vậy là đến đòi nợ? Đòi trợ cấp tháng?”. Phó Thần không nhìn Vương thị, tay vẫn dùng dụng cũ khắc gỗ trên đôn gỗ lớn.
“Đại bá quá không phúc hậu rồi, ai mà không biết nhà hai người bây giờ đang làm sinh ý lá trà rất lớn. Lẽ nào đại bá và đại bá nương cũng chỉ bỏ ra chút bạc, so người trong nhà với người ngoài như nhau? Tứ đệ lần này dự thi, nếu đậu Tú tài cũng làm vẻ vang cả nhà chúng ta á”. Chu thị.
Phó Trí cũng hơi bất mãn với lời của Phó Thần nói ra. Dù sao cũng không thể đánh đồng gã cùng mấy người kia đi, chưa nói đến chuyện tiền bạc. Chỉ nói đến chuyện gã thi khoa cử, không phải hai người họ nên nắm bắt cơ hội này lấy lòng gã sao? Sau này có như thế nào thì hai người bọn họ cũng phải dựa vào gã chống lưng làm buôn bán.
“Tỷ tỷ, không phải tỷ phu nói là sẽ hỗ trợ mọi người ư? Sao lại có người muốn được hơn người?”. Hà Thư ngước mắt lên nhìn Hà Ý Nhiên.
Hà Ý Nhiên suýt bật cười. “Đúng ha, gia cũng đã phân rồi. Có vẻ vang cũng là vẻ vang Tam đệ, Tam đệ muội đây. Đâu đến lượt chúng ta?”. Y đưa mắt trắng trợn khinh thường Chu thị.
Phó Trí mày nhăn càng sâu, gã liếc nhìn Hà Ý Nhiên. Dù sao cũng chỉ là “nữ tử” đúng là thiển cận. Còn chưa nghe nói một người trong họ làm quan, cả họ được nhờ đó sao?
“Hài tử thì biết gì, ở đây có chỗ cho ngươi nói xen vào sao?”. Vương thị trừng Hà Thư.
Hà Ý Nhiên cười cong mặt mày. “Đúng thế, hài tử nói chuyện thường có chút thành thật. Nương, ngài đừng giận đệ đệ ta”.
“Bớt nói mấy chuyện khác đi, ta qua lấy bạc”. Vương thị đưa mắt nhìn xuống Phó Thần.
“Tức phụ ta quản tiền, muốn lấy một trăm văn thì tìm em ấy”. Phó Thần lãnh đạm nói.
“Ngươi… “. Vương thị nhìn sang Hà Ý Nhiên. “Không phải các ngươi nói hỗ trợ mỗi người hai lượng bạc đi khảo thí sao? Sao nào bây giờ cũng không muốn đưa cho nhà chúng ta?”.
Hà Ý Nhiên cười tủm tỉm. “Xem nương ngài nói này, ai không biết còn tưởng hôm nay ngài qua đòi nợ nhà chúng ta đấy? Bạc hỗ trợ mỗi một đồng sinh đi Huyện thành khảo thí, chúng ta đã sớm đưa qua nhà lý chính và kí khế ước ở bên đó. Còn một trăm văn, tất nhiên là phải đưa hiếu kính cha nương bên đó rồi”.
“Đại Ca đại Tẩu phát đạt như vậy, một trăm văn có phải…”. Phó Thi cắn môi bên cạnh lên tiếng.
“Ngũ muội đây là nói lời gì nha, khế ước lúc hai nhà chúng ta phân gia cũng nói rõ. Ta nghe nói Liêu lão bản ở trên trấn trên cũng phân gia với các nhi tử, sau đó đại nhi tử của ông ta cũng buôn bán rất giàu có. Nhưng khế ước lúc phân gia nhà họ cũng đã ghi, mỗi tháng các hài tử đều hiếu kính cha nương một trăm văn. Khế ước là thứ gì chứ? Cũng đã kí tên ấn dấu tay đâu thể nào coi như không được. Dù cho có bạc lớn hơn nữa thì cũng là của nhà người ta, có muốn mơ cũng không mơ nổi. Ngũ muội nói có đúng không?”. Hà Ý Nhiên cười tít mắt nhìn mấy người. “Ta đi lấy tiền”. Nói xong người cũng xoay lưng đi.
Đám người Vương thị tái mét mặt mày, tiểu tiện nhân này đang chửi bóng gió nhà bọn họ có phải không?