Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

Chương 91: C91: Cuối cùng cũng động phòng h



Trước khi tiểu tức phụ mình gục xuống bàn cơm, Phó Thần đã nhanh chóng đỡ được người ôm vào giường ngủ gian bên trong. Người vừa đặt xuống, lần này Phó Thần lại không buông ngay ra mà phủ lên người bên dưới không có ý định rời đi.

“Ưm…”. Hà Ý Nhiên dùng đôi mắt ngập sương nhìn lên. “Không phải ta đang gặm đùi gà sao?”. Còn chưa có gặm xong đâu.

Phó Thần bật cười, cúi người xuống hôn lên. Hôn đến mức Hà Ý Nhiên ưm a thở hồng hộc.

“Sao cứ hôn lâu như thế?”. Hà Ý Nhiên cằn nhằn.

“Muốn hôn em lâu như thế”. Phó Thần nhanh tay lột sạch quần áo bên ngoài của cả hai, đến khi chỉ còn cái yếm thêu uyên ương màu trắng trên người tiểu tức phụ. Da thịt trắng hơn tuyết, xương quai xanh tinh xảo, vòng eo mỏng manh mềm mại, đôi chân thẳng tắp, cứ như vậy mà hiện ra trước mặt. Ánh mắt hắn thâm trầm, hô hấp cũng trở nên nặng nề hận không thể một khắc sau liền nhào tới.

Cơ bụng tám múi truyền thuyết trước người Phó Thần, suýt làm Hà Ý Nhiên tỉnh rượu. Y đưa tay nhỏ lên không nhịn được sờ soạng một chút, nước miếng cũng sắp rơi ra rồi. Trời đã chuyển lạnh, Phó Thần mặc nhiều hơn lại kín kẽ. Vì thế cơ hội để ngắm tám múi cơ bụng này của Hà Ý Nhiên đặc biệt ít, chỉ khi nào hai người đi ngủ mới có thể sờ soạng vài cái.

Phó Thần cong môi cười, tiếng nói khàn vô cùng, dụ dỗ. “Thích không?”.

Hà Ý Nhiên gật đầu như giã tỏi, hai tay nhỏ càng sờ loạn hơn. Chỉ tiếc là y không có, y chỉ có một múi!

“Còn có chuyện sẽ thích hơn nữa, có muốn thử cùng ta không?”. Phó Thần phủ lên người đối phương, đưa môi cúi xuống hôn lên.

“Thích hơn gì?”. Hai mắt Hà Ý Nhiên mơ màng, khó khăn thoát khỏi môi lưỡi nam nhân.

“Lát em sẽ biết”. Phó Thần đầy thâm tình cùng dịu dàng nhìn y.

Hà Ý Nhiên đỏ bừng mặt, y sợ nhất khi nhìn thấy vẻ dịu dàng này của nam nhân nhà mình nha. Ngại ngùng a! Bỗng dưng có một vật vô cùng nóng, vô cùng cứng rắn, lại vô cùng lớn chạm lên đùi Hà Ý Nhiên.

Hà Ý Nhiên 囧.

Y đưa mắt nhìn xuống, cùng “hùng ưng” kia mặt đối diện mặt nhìn nhau: “….”.

“Sao huynh có thể vừa ăn no xong là nghĩ đến chuyện này?”. Hà Ý Nhiên chỉ trích nam nhân nhà mình. Còn có thể dựng lên nhanh như vậy được nữa không? Mới chỉ có hôn hôn một chút thôi đấy!

Y “ngây thơ” nghĩ chỉ ôm ôm sờ sờ, hay dùng hai chân giúp hắn giải tỏa như mọi lần.

“Ừm, là ta suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện này”. Phó Thần vuốt ve vòng eo y đáp lời có lệ.

Hà Ý Nhiên: “…..”.

Phó Thần nâng lên gò má y, tỉ mỉ hôn qua gương mặt tinh xảo, giống như đối đãi với trân bảo quý giá nhất đời mình.

“Từ từ”. Hà Ý Nhiên cựa quậy vòng eo, vì tay của đối phương đã đi xuống hai bắp đùi non của y.

“Ngoan, bảo bối ngoan”. Phó Thần cắn vành tai trắng nõn của y, dùng răng nhẹ nhàng ma sát. Lại đưa môi lưỡi xuống cần cổ thon dài, duyện mút ra từng dấu hôn đỏ nhạt.

Bảo bối gì kia? Hai chữ quả thật làm người thẹn thùng.

Gương mặt Hà Ý Nhiên ửng hồng, hai mắt hồ ly đen bóng ngập đầy hơi nước trăm lần như một. Bàn tay đối phương đã chạm vào “cây dưa leo” đã bán cương của y.

Hơi thở cả hai càng trở lên dồn dập, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở.

Nhìn vật nhỏ non nớt đang dần cương lên trong tay, Phó Thần cúi đầu xuống một ngụm ngậm vào miệng.

Hà Ý Nhiên 囧.

21+ á, chắc chắn là 21+ á!

Ngươi… ngươi… Hà Ý Nhiên muốn ngất xỉu, khẩu vị có mặn quá không?

Tiểu xử nam mười chín năm mới chỉ được Phó Thần dùng tay hầu hạ qua, bây giờ chuyển sang phương thức 21+ chưa đến một phút đồng hồ đã thở hồng hộc run rẩy tiết ra. GAME OVER.

“Ưm…”. Lồng ngực gầy của Hà Ý Nhiên phập phồng kịch liệt, ánh mắt mờ mịt nhìn người phía trên.

“Thoải mái sao?”. Ánh mắt Phó Thần đầy ý cười, trên đôi môi mỏng còn dính chất lỏng màu trắng, vừa nhìn là biết thứ gì.

Hà Ý Nhiên xấu hổ đưa mắt nhìn sang nơi khác. Chưa kịp hoàn hồn xong, hành động tiếp theo của Phó Thần làm Hà Ý Nhiên giật bắn người. Vật ở bên dưới “cây dưa leo”, lại bị đối phương ngậm vào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 133: Chương 106

No! Sao có thể a? Huynh đài, ngươi có chút chừng mực nha…

Hà Ý Nhiên mờ mịt muốn giãy giụa hai chân, đẩy đầu nam nhân ra.

Phó Thần giữ chặt hai chân y, đầu lưỡi mềm cũng đã có xu thế hướng vào bên trong khe nhỏ khuấy động.

Hà Ý Nhiên eo nhỏ cũng run lên, hai mắt ẩm ướt, ngày càng mềm nhũn người lại. “Ưm… a… đừng… dừng lại a…”.

Môi lưỡi Phó Thần đón những dịch lỏng đầu tiên, hắn đưa tay quệt miệng. Nhoài người lên cùng tức phụ bốn mắt nhìn nhau.

Hà Ý Nhiên mệt như chó, thở hổn hển. “Huynh…”.

Phó Thần đưa tay với ngăn kéo tủ nhỏ đầu giường, lấy ra một hộp thuốc mỡ tinh xảo bằng sứ.

Hà Ý Nhiên: “…..”.

Ngón tay Phó Thần lấy ra một lượng lớn thuốc mỡ, sau đó cúi người xuống hôn lên môi tức phụ đang ngơ ngác. Hắn chờ không nổi nữa rồi, cũng không muốn chờ nữa.

Hà Ý Nhiên. “Ưm…”. Nơi bộ phận nữ tính kia đang bị ngón tay của Phó Thần cùng thứ thuốc mỡ lạnh lẽo kia ra vào. Hà Ý Nhiên nhắm tịt mắt, rất muốn hô lớn kháng nghị. Đầu quay cuồng, hai mắt cũng mờ mịt theo. ” A…”.

Cho đến khi Phó Thần đưa vào, xuyên qua lớp màng mỏng manh kia. Dù đã tìm hiểu qua rất nhiều, lại hết sức săn sóc nhưng Hà Ý Nhiên vẫn đau đến trắng bệch mặt mày.

Nơi hạ thân hai người giao tiếp, từng chất lỏng màu đỏ dấu hiệu lần đầu giao hoan, cũng chảy ra ẩm ướt hai bắp đùi trắng noãn của Hà Ý Nhiên. Khuôn mặt y cũng trắng bệch không còn chút huyết sắc.

“Đừng… cử động.” Hà Ý Nhiên đau đến mức tỉnh rượu đến sáu phần.

Cái đồ cầm thú! Sao lại có thể không nói lời nào đã “lao” vào như vậy chứ?

Í, không phải!

Không phải đã nói chờ ta trưởng thành sao? Huynh là cái đồ cầm thú!

Phó Thần vốn đã học không ít kỹ xảo, lại không tiếc đi bái sư với Nhiếp Hằng hoa hoa công tử, vậy mà vừa chạm vào cơ thể mềm mại của tiểu tức phụ. Hắn lại hoàn toàn bị đánh trở về nguyên hình. Hắn biết lần đầu tiên của người chịu đến tột cùng có bao nhiêu khó chịu, chắc chắn rất đau đớn. Nhận ra được trên người tức phụ tất cả đều là mồ hôi lạnh, hắn liền dừng lại nhưng không lui ra bên ngoài. Nếu lui ra lát lại đưa vào, tiểu tức phụ còn khó chịu hơn. Hắn đành chỉ dừng lại, sau đó tận lực dùng môi lưỡi cùng hai tay châm lên tất cả những nơi mẫn cảm của tức phụ.

Hà Ý Nhiên mơ màng. “Ưm…”. Đôi môi đối phương nóng bỏng du tẩu trên hai điểm hồng nhạt màu, khiến cho cả người y cũng khó chịu theo. Vòm miệng mẫn cảm cũng được chăm sóc tận tình.

Phó Thần thấy tiểu tức phụ đã bắt đầu có cảm giác, không còn quá đau đớn. Hắn mới dùng biên độ nhỏ đánh úp lại, nâng lên hạ xuống từng nhịp.

“Ưm… a.. a”.

Từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ, dùng sức đi thẳng cả cây vào nơi tiêu hồn kia. Phó Thần giữ chặt vòng eo mỏng manh của tức phụ. Người trong ngực mị hoặc, mềm mại, diễm lệ, mỗi một hơi thở, mỗi một biểu cảm của y đều vô thức dẫn dắt hắn sa đọa.

Khi hắn chạm vào nơi mềm mại tận cùng bên trong, thân mình tiểu tức phụ run lên. Rên rỉ càng tiêu hồn, cả cơ thể dường như cũng co rút, hút chặt lấy hắn như muốn câu lấy linh hồn của hắn ra ngoài.

“Á… á… a, đừng”. Hà Ý Nhiên vung vẩy mái tóc đã ẩm ướt qua lại trái phải hai bên, môi anh đào hơi nhếch, thở dồn dập từng hơi. Y sẽ bị đâm chết mất, nơi đó không được. “Đừng… đâm vào nơi đó”.

Chất lỏng trong suốt không ngừng phủ lên hung khí cứng rắn bên trong cơ thể, Hà Ý Nhiên mờ mịt siết lấy hai cánh tay Phó Thần. Để lại từng vệt cào nhạt màu trên làn da màu đồng.

Cho đến khi gà gáy canh ba Phó Thần mới dừng lại, ôm người đã mê man bất tỉnh trong lồng ngực. Đáy mắt hắn chứa đầy thương tiếc, cùng thỏa mãn nồng đậm. Cuối cùng ngươi hoàn mỹ như vậy đã chân chân chính chính thuộc về Phó Thần hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1013: Liên minh - Hơi căng thẳng trong lòng

Ngoài trời đã đổ xuống từng bông tuyết như lông ngỗng, báo hiệu một năm lại sung túc đủ đầy.

Sáng hôm sau, Hà Ý Nhiên tỉnh lại cả người đều đau. Bộ phận giữa hai chân lại càng đau. Dù biết ngoài trời tuyết đang rơi nhưng không có hứng thú đi ngắm.

“Cầm thú!”.

“Là ta”. Phó Thần bón từng muỗng cháo cho tiểu tức phụ.

“Sắc lang!”. Lăn qua lộn lại ta những ba lần.

“Là ta”. Phó Thần ánh mắt đầy dịu dàng nhìn y.

“Còn nói chờ ta trưởng thành? Chờ ở đâu? Mới chờ được có bảy tháng!”. Hà Ý Nhiên cường điệu hai chữ bảy tháng.

“Ở thời này mười sáu tuổi đã được coi là trưởng thành”. Đáy mắt Phó Thần đầy ý cười.

Hà Ý Nhiên 囧. Sao có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ?

Thời này trưởng thành sớm a!

“Huynh là cố ý!”. Hà Ý Nhiên tiếp tục chỉ trích. “Ta vừa qua sinh thần mười năm không lâu”.

Phó Thần ôm người vào lòng, hai tay vuốt ve gò má trắng noãn của tức phụ. “Rất yêu em”.

Hai tai Hà Ý Nhiên đỏ lên, ra sức trừng mắt nhìn đối phương. Đừng có nói mấy lời dễ nghe đó, lão tử không dễ bị dụ như vậy đâu!

Có thuốc mỡ trị thương thượng hạng của Phó Thần, cho nên đến tối mồng Một. Hà Ý Nhiên đã xuất hiện ở khách phòng chính viện, phát hồng bao lì xì cho ba người Cát thúc mỗi bao một lượng bạc rồi cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ náo nhiệt.

Các kiêng kị trong mấy ngày Tết, cũng đã được Nguyên thẩm nói qua chi tiết Hà Ý Nhiên cũng rất để tâm lưu ý. Mồng một ở nhà không đi đâu, có đi y cũng đi không nổi, mồng hai đi chúc Tết, mùng ba về nhà mẹ đẻ.

Tối đi ngủ, Phó Thần hầu hạ tức phụ nhi xoa bóp eo lưng. Nhìn hai chân trần trắng nõn hồng hào của tức phụ, ánh mắt hắn tối lại.

Hà Ý Nhiên híp mắt lại. “Huynh nhịn có hai mươi mấy năm thôi, “ăn” một lúc nhiều như vậy không sợ nghẹn sao?”.

“Ta không nghĩ gì”. Phó Thần rất chân thành nói.

Hà Ý Nhiên siết chặt hai tay, gào vào mặt hắn. “Vậy “hùng ưng” đang đè lên chân ta là như thế nào?”. Thật không tin “con ưng” lớn như vậy đêm qua đã ra vào trong người ta, may là dùng ở phía trên. Nếu dùng phía dưới, cây cúc hoa của y hôm nay sẽ tàn hẳn.

Phó Thần: “….”.

“Còn nói, hừ”. Hà Ý Nhiên đạp đạp hắn.

Phó Thần rất ngoan ngoãn để tức phụ nhi “khi dễ” mình. Hai tay hắn thành thật, xoa bóp hai chân thon dài thẳng tắp của đối phương.

Cả căn phòng ấm áp, vòng tay ôm lấy y cũng ấm áp. Hà Ý Nhiên hừ hừ mấy tiếng như mèo con, sau khi được Phó Thần thoa thuốc tốt lại ôm người ngủ.

Một đêm ngon giấc.

Mở mắt ra đã là mồng Hai, để Nguyên thẩm chuẩn bị nấu nướng, Cát thúc và Phó An thì dọn tuyết bên trong sân viện cùng mấy bụi hoa ở hoa viên.

Hà Ý Nhiên cùng Phó Thần mặc quần áo mới vào, đi chúc Tết nhà cực phẩm bên kia. Áo váy đều được may từ da lông của Bạch Hổ, áo choàng bên ngoài cũng vậy đều xinh đẹp như thế. Hà Ý Nhiên mặc vào cả người ấm áp, lại cài lên búi tóc sau đầu cây trâm noãn ngọc Phó Thần tặng ngày y sinh thần.

Ba người Nguyên thẩm ngẩn ngơ nhìn, phu nhân ngày thường đã xinh đẹp mỹ lệ. Hôm nay nhìn còn xuất trần thoát tục bội phần.

Phó Thần dùng phát quan bằng bạch ngọc cố định búi tóc đỉnh đầu, phần tóc dài đen nhánh để xoã sau lưng. Áo mặc ngoài bằng lụa mỏng màu trắng, có xẻ vạt trước và sau, thân áo dài, ống tay tương đối dài. Áo trong là vải gấm bạch sắc hoa văn lá trúc dày dặn cổ tròn thắt nút đến cổ, ống tay áo dạng Mã đề tụ, viền cổ áo đều thêu hoa văn trúc tùng tinh xảo và lông cáo tuyết trắng đính lên. Thắt đai lưng bằng ngọc bích, một bên hông treo túi hương thêu cụm trúc tinh xảo, một bên treo Dương Chi Bạch Ngọc Hà Ý Nhiên tặng ngày sinh thần của cả hai. Đây chính là quần áo Hà Ý Nhiên thiết kế* nhờ Trương thẩm làm tổng có năm bộ. Hai màu trắng và một màu lam, cùng hai màu đen kiểu cách chỉ khác nhau hoa văn thêu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30: Phó dư trạch

(* Theo ta thấy khá giống y phục thời nhà Thanh.)

Phó Thần mặc vào càng tôn lên vóc người cao to, uy nghiêm cao ngất, quý khí bức nhân, cả người bộc phát tư thế oai hùng, xuất chúng như thần tiên hạ phàm.

Ba người Cát thúc không dám mở lời khen suýt xoa Phó Thần như với phu nhân, nhưng cũng trộm nghĩ đúng là trai tài “gái” sắc lão thiên gia tác hợp một đôi mà thành.

Hà Ý Nhiên thì không kiêng kị, tít mắt khen tay nghề mình thiết kế tốt. Lại tiện thể khen chiếc nhan sắc của nam nhân nhà mình một hồi lâu. Cho đến khi ra đường, y đã hết khen nổi. Còn giận dỗi!

Hai người ra cổng, bắt đầu xuất phát đến nhà Phó Huân bên kia. Trên đường ai nhìn thấy hai người cũng trầm trồ một phen, ánh mắt mọi người bất giác đều dừng trên người hai người, âm thầm nín thở trước diện mạo của hai người. Một kiều diễm mỹ lệ, một anh tuấn bất phàm. Đúng là rất xứng đôi!

Nếu để Hà Ý Nhiên nghe được suy nghĩ của họ chắc chắn y sẽ nghiêm túc phê bình một phen!

Là hai người họ đều anh tuấn bất phàm!

Thiếu nữ chưa xuất giá đi sau cha mẹ, khi đưa mắt nhìn về phía Phó Thần, đều đỏ bừng mặt, tim đập nhanh, len lén nhìn hắn đầy thẹn thùng.

Hà Ý Nhiên: “…..”.

Này, này, này! Vị tiểu muội kia, đây là nam nhân của ta!

Ánh mắt ngươi đang nhìn đi đâu đó?

Có biết là không nên nhìn nam nhân nhà người khác như vậy không?

Chúng ta đã XXX rồi!

Hắn không thích nữ nhân mềm mại như ngươi đâu! Nên sớm chết tâm đi!

Phó Thần đưa ánh mắt sắc bén nhìn qua cảnh cáo tiểu cô nương kia, rồi dịu dàng dỗ dành tiểu tức phụ bên cạnh. “Với ta, tức phụ mới là xinh đẹp nhất”.

Dỗ cho Hà Ý Nhiên hớn hở gật đầu. Đúng vậy, ta rất xinh đẹp đó!

Mọi người gặp nhau đều dừng lại chúc nhau vài câu tốt lành năm mới, kéo đi kéo lại chờ đến cổng nhà Phó gia lão trạch đã là hai khắc sau.

Bên trong nhà đã có vài người đến chơi, tiếng cười đùa náo nhiệt vang đến tận bên ngoài đường lớn. Tiếng trẻ con líu ríu bên cạnh đòi lì xì cũng không kém.

Vào đến trong nhà, Phó Huân và Vương thị đang ngồi ở ghế trên, xung quanh vây kín mấy người Phó Chu cùng Chu thị. Phó Huân hôm nay mặc một thân áo gấm màu đỏ tía thêu chữ ‘Phúc’. Vương thị chải tóc kiểu uy đọa kế, trái cài trâm bạc, phải cài trâm vàng, cũng vận một thân đồ mới, áo vải đỏ tía phối với chân váy thêu hoa màu tím, vẻ mặt hoà nhã hiếm thấy. Hà Ý Nhiên không biết nên khen hay chê, kiểu thời trang “tùy ý” này của bà ta nữa.

Phó Thi đứng sau cũng chải kiểu tóc uy đọa kế, cài trâm bạc trên búi túc nhỏ sau đầu, vành tai đeo hoa tai bạc, một thân áo váy dài vàng nhạt tôn lên eo thon hoàn mỹ.

Sau khi Phó Thần vào cửa, ánh mắt mọi người bất giác đều dừng trên người họ. Phó Thi bất tri bất giác thấy mình bị Hà Ý Nhiên đẩy xa tám ngàn dặm.

Vương thị cũng sa sầm sắc mặt khi thấy váy áo, cùng áo choàng lông bạch sắc trên người Hà Ý Nhiên. Chính là da lông của Bạch Hổ kia.

Sau khi chúc Tết, Phó Chu kéo hài tử của mình đến chúc mấy câu tốt lành. Hài tử của gã thì trực tiếp đòi bao lì xì. Hà Ý Nhiên lấy từ trong tay áo rộng ra hai bao lì xì, một đưa cho nhi tử của Phó Huy mồ đưa cho nhi tử của Phó Chu. Mỗi bao đều là sáu mươi sáu văn tiền. Chu thị kiểm ngay tại chỗ, miệng cười tươi rói nói đa tạ.

Khóe môi Hà Ý Nhiên giật giật.

Hai người chỉ ngồi trong chốc lát rồi đi đến mấy nhà thân quen trong thôn. Một nhà Chu tẩu, một nhà Trương thẩm, một nhà lý chính thúc, lại ghé qua nhà Phó Trung cùng Tần thẩm. Nhà ai có hài tử Hà Ý Nhiên đều tặng bao lì xì sáu mươi sáu văn tiền.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.