Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 20: 20: Đại Lễ Đã Đến



Phong Thầm nhìn xuống nàng nói: “Thân thể này của ngươi, căn bản không cần ngủ lâu như vậy.”
Tạ Vi Ninh: “…Ta liều mạng với ngươi!”
Phong Thầm nghiêng người tránh sự tập kích của nàng, trầm giọng nói: “Làm Ma Tôn, nguy hiểm bủa vây, lúc ngươi ngủ luôn phải bảo trì cảnh giác.”
Hắn vừa nói vừa vươn tay, nắm lấy một cơ quan hình trụ bên mép giường, ấn xuống cạch một tiếng.
“Đây là trận pháp phòng ngự ta thiết lập.

Nếu hiện tại ngươi không thể thanh tỉnh mọi lúc, muốn đi ngủ thì nhớ mở nó.”
Tạ Vi Ninh thế mới biết, thì ra bên mép giường mà mình đã ngủ nhiều ngày còn có huyền cơ này.
Sao trong căn phòng này của hắn chỗ nào cũng là cơ quan vậy!
“Sao trước đó ngươi không nói với ta?” Tạ Vi Ninh trừng mắt.
Phong Thầm lạnh liếc nàng một cái: “Ngươi không hỏi.”
“…” Ta không hỏi ngươi sẽ không nói sao!
Tạ Vi Ninh lập tức phản kích: “Làm Đế nữ, nơi nơi bên người đều có kẻ nhìn nhất cử nhất động.

Một nữ tử như ngươi, một đại nam nhân như ta, cô nam quả nữ, nửa đêm nửa hôm chạy tới tìm ta còn ra thể thống gì? Để người ngoài thấy ngươi thì làm sao đây? Chà? Còn ngại lời đồn không đủ nhiều sao?”
Cơ bắp trên mặt Phong Thầm căng chặt: “…”
Hắn xoay người ngồi xuống cạnh bàn nói: “Tìm ngươi có chính sự.”
Tạ Vi Ninh đương nhiên biết hắn tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi tới tìm nàng, thấy hắn rõ ràng đang chuyển chủ đề, thầm khịt mũi đi đến cầm ấm trà rót cho hắn một tách, cũng rót cho mình một tách.
“Trà nóng.”
Nàng duỗi tay ra hiệu, thuận tiện ngồi xuống: “Mời nói.”
Phong Thầm nhìn trà một hồi lâu, mới cầm lên uống một ngụm.
“Chiêu thức hôm nay dạy ngươi, buổi tối tự luyện thế nào?”
Tạ Vi Ninh nói: “Cảm thấy…!cũng tạm?”
Phong Thầm không rõ thần sắc: “Cũng tạm?”
Dường như đang nói “Sao có thể nói cũng tạm”, “Thân là Ma Tôn sao có thể nói cũng tạm”, “Ta sắp đi rồi sao có thể là cũng tạm”.
Nhưng hắn vì tách trà này, cuối cùng đã nén lại.
Tạ Vi Ninh không phát hiện sự biến hóa phức tạp trong lòng hắn, chỉ ra ngoài viện: “Cọc gỗ kia chính là kết quả ta luyện cả đêm.”
Nàng cũng không biết mình luyện tính là được hay không được, cho nên cuối cùng đã bảo người chuyển một cọc gỗ dùng cho đối luyện tới để thử thi triển một kích, cũng để giữ lại chờ hắn tới nghiệm thu.
Nàng xuyên vào người Ma Tôn, thân thể có tu vi, công pháp và bản lĩnh cao thâm, chỉ cần nàng biết nguyên lý nên sử dụng thế nào, nàng hoàn toàn không cần phí tâm tu luyện từ đầu như người khác, tay trắng vớ được mối hời.
Tuy nói là thế, Ma Tôn dạy nàng một sát chiêu, cả nửa ngày trời nàng vẫn không thể xác định là được hay không.
Phong Thầm nhìn theo hướng nàng chỉ.
Thấy trong viện có thêm một cọc gỗ cao lớn, toàn thân lại bốc lên khí đen không rõ, màu sắc ban đầu của gỗ biến thành than đen, thậm chí có thể nhìn thấy khe hở rất nhỏ trên cọc gỗ đen từ cách đó không xa, như là bị thứ gì đó ăn mòn.
Lúc đến gần, khí đen kia khiến người ta bất giác không muốn tiếp xúc, đáy lòng kêu gào muốn cách khá xa một chút.
Mỗi Ma Tôn ít nhiều đều có bản lĩnh độc môn riêng, mới khiến thuộc hạ hết lòng thần phục.
Lúc chúng Ma tôn vẫn chưa để ý, ở một góc Ma giới, thiếu niên từng bước trưởng thành cho đến hiện tại.

Lúc hắn trở thành Tu La, không ai chú ý; lúc trở thành Ma tướng, người khác chỉ nghĩ hắn thiên phú dị bẩm; sau khi trở thành Ma soái hắn lại cự tuyệt lời mời của người khác.

Chờ mọi người nhận ra, một nhân vật cấp bậc Ma quân đang bành trướng thế lực từng chút một, lúc này Ma giới vẫn chỉ nghĩ hắn là thiếu niên cuồng vọng, chờ hắn “ngã sấp mặt”, nhưng bước tiếp theo hắn chớp mắt liền thành Ma Tôn.
Không ai biết công pháp một tay quỷ dị kia của hắn gọi là gì, từ đâu mà đến, dường như bản lĩnh của hắn thi triển mãi cũng không hết.
Khi người khác dùng một loại công phá, hắn lại có thể sử dụng một loại áp chế tốt hơn, lần nào cũng đều như thế.
Một vài Ma Tôn muốn đến đánh hạ Vô Niệm Thành nhưng thất bại, những người còn lại đều tạm thời giữ im lặng.
Phong Thầm giao cho Tạ Vi Ninh sát chiêu đầu tiên, là thứ người khác chưa từng gặp qua.
Với thân thể hắn mà nói chỉ là tùy ý ra tay, với người khác lại là đòn chí mạng.
Công pháp của hắn không bao giờ có hình thức, chỉ có thực tế.

Phong Thầm đi qua, khi chỉ cách vài bước, thân thể hắn bắt đầu tự kháng cự, biểu hiện s1nh lý cụ thể là lông tơ dựng đứng.
Hắn không chút dao động.
Phong Thầm vươn một ngón tay, sau khi thi triển pháp thuật hộ thân bao bọc, nhẹ nhàng chạm vào cọc gỗ, nhưng chưa chạm tới, chỉ tiếp xúc với khí đen, pháp thuật hộ thân này liền yếu ớt vỡ vụn rồi biến mất.
Thân thể của hắn sử dụng pháp thuật này, còn không phát huy được cực hạn.
Phong Thầm dừng lại, thu hồi tay.
Nhưng cái chạm này, trong tầm mắt của hai người, cọc gỗ vừa rồi còn đứng thẳng soạt một cái hóa thành tro tàn rơi đầy đất.
Tạ Vi Ninh sợ ngây người, đứng lên đi đến bên người hắn, cúi đầu nhìn tro tàn đầy mặt đất.
Sau khi nàng luyện thật lâu, lần đầu tiên dùng cọc gỗ, kỳ thật vẫn chỉ là một vết đen to bằng nắm tay, sau đó nàng luyện một lát nữa, thi triển lên cọc gỗ mới hóa đen toàn bộ, trông cũng giống có chút hiệu quả nàng mới thu tay.
Sao mà ngờ được sau khi thành công lại có dạng này!
Có chút thần kỳ.
Phong Thầm nhìn một lúc lâu, mới thu hồi ánh mắt.
“Ừm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 52: 52: Quân Cờ

Xác thật cũng tạm.”
Tạ Vi Ninh cũng rất thỏa mãn: “Là có chút lợi hại.”
Nàng kích động liền không nhịn được vỗ lên cánh tay đối phương nói: “Không tồi nha.

Cảm tạ giáo luyện Phong.”
Sắc mặt Phong Thầm biến hóa mấy lần, sau đó phủi chỗ nàng vừa vỗ lên.
“Nếu gặp tình huống khẩn cấp, khi đám người hộ pháp không kịp chặn lại giúp ngươi, có thể dùng chiêu này.”
Hắn dừng một chút, nói: “Ngươi có biết chiêu này đối với người sẽ như thế nào không?”
Tạ Vi Ninh sửng sốt.
Chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, khóe miệng vừa cong lên không bao lâu liền chậm rãi hạ xuống.
Nếu nàng có thân phận khác, Phong Thầm còn lười nhiều lời.
Nhưng lúc trước nàng là một phàm nhân.
Còn là một phàm nhân…!thái độ khác thường đối với Ma tu.
Phong Thầm gần như lãnh khốc nói: “Sớm muộn gì ngươi cũng phải quen.”
Lúc này đến phiên Tạ Vi Ninh tâm tình phức tạp.
Tuy rằng nàng đã sớm biết đây là một thế giới cường giả vi tôn*, sinh tử dựa vào bản lĩnh.

Vào lúc hoàn toàn chỉ ra rõ sự thật tàn khốc này, lòng vẫn không khỏi trầm xuống.
(Ji: *Kẻ mạnh được tôn trọng)
“Ta biết.”
Tạ Vi Ninh hít sâu một hơi: “Ngươi không cần lo lắng.”
Suy cho cùng hiện tại không phải thân thể của nàng, mà là một Ma Tôn, dù thế nào đều không tới lượt nàng mềm lòng.
“Ngày thường rảnh rỗi ngươi có thể vào Thần phủ tu luyện pháp thuật còn lại, nếu không hiểu, thì bảo mệnh hồn dạy cho ngươi từng chiêu một.”
Phong Thầm trầm mặc một lát, lại nói: “Bản tôn không đến lúc vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng binh khí.

Chỉ có một thanh huyết kiếm duy nhất được ta luyện hóa từ máu tươi.

Tâm niệm sở động là có thể gọi ra.”
Tạ Vi Ninh: “Đã hiểu.”
Bình thường không dùng vũ khí, ngàn cân treo sợi tóc mới dùng huyết kiếm.
Nói đến đây Tạ Vi Ninh liền nhớ ra, căn dặn: “Bây giờ ngươi là Đế nữ, sau khi trở về…!vẫn có vài điểm cần chú ý.”
Kẻ không biết sợ là cho rằng bọn họ đang giao phó hậu sự.
“Thứ nhất, đừng gây hấn với nữ tiên tên Giang Nhược Vụ.

Không cần thiết.”
Tầm mắt lạnh như băng của Phong Thầm đảo qua.
Cơ hồ vô thức như đang nói “Ngươi dám ra lệnh cho bản tôn?”, nhưng hắn nghĩ đến trước đó đã đồng ý với nàng “ngang vai ngang vế” liền nhịn xuống, hơi gật đầu.
“Thứ hai, làm Đế nữ ừm…!không cần chú ý nhiều như Ma Tôn ngươi, có thể tùy ý một chút, nhưng cũng đừng rước phiền toái lên người, bảo vệ tốt thân thể của ta, làm Đế nữ tốt là được.

Suy cho cùng sau khi chúng ta đổi về, ta vẫn mong có thể ăn ngon sống tốt.”
Phong Thầm cũng đáp lời.
“Thứ ba.”
Tạ Vi Ninh do dự một lát rồi nói: “Cách xa Phong Hành tiên quân.”
Thân hình Phong Thầm hơi sững lại, giương mắt nhìn nàng, ngữ khí cổ quái: “Cách xa?”
Hắn chợt nói: “Đế nữ và Phong Hành tiên quân có hôn ước.

Sao nào, Phong Hành tiên quân nổi tiếng Tứ giới được người ưu ái, mấy ngàn vạn người cầu mà không được, ngươi không cần à?”
“Đúng đúng đúng.” Tạ Vi Ninh nói, “Sau khi ngươi trở về nhớ giúp ta giải trừ hôn ước đấy.”
Khóe miệng Phong Thầm khẽ cong lên khó mà nhận thấy, âm thanh trầm thấp: “Ngươi chắc chứ?”
Tạ Vi Ninh kỳ quái nói: “Đương nhiên.

Ngươi nhớ chưa?”
Phong Thầm không tỏ ý kiến.
Tạ Vi Ninh nhắc lại: “Nhớ đó!”
Phong Thầm lại chuyển đề tài: “Đêm nay có một gian tế trà trộn vào phòng ta, tới tìm Đế nữ thương lượng giao dịch.

Hẳn là người trong ma quân của ta, nhưng không biết diện mạo cụ thể.”
Tạ Vi Ninh bị chấn động mạnh bởi tin tức này: “Khi nào thế? Sao bây giờ ngươi mới nói!”
“Người này tìm ta để xin Tiên giới tương trợ, hắn giúp ta giết ngươi, Tiên giới giúp kẻ đứng sau hắn thượng vị Ma chủ.”
Tạ Vi Ninh sửa lại: “Là giết ngươi.”
Nàng nghe liền hiểu: “Vậy ngươi đã đồng ý rồi? Chúng ta phải tìm ra gian tế là ai, đúng không?”
“Ừm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1495: Quà ra mắt

Không hoàn toàn đồng ý.”
Phong Thầm nhàn nhạt nói: “Đối phương nói ngày mai sẽ tặng một phần đại lễ cho Đế nữ, vậy chờ ngày mai xem sao.

Ngươi tự cẩn thận.”
Tạ Vi Ninh trịnh trọng gật đầu: “Ngươi cũng vậy.”
Dứt lời, nàng xắn tay áo lên, về giường khoanh chân lại.
Phong Thầm: “? Ngươi làm gì thế?”
Tạ Vi Ninh hèn nhát nói nhỏ: “Vào Thần phủ tu luyện.”
Hiện tại nàng đâu dám ngủ chứ.

Hôm sau.
Nắng sớm hơi sáng lên.
Có người đưa bái thiếp dâng lên Tạ Vi Ninh, trên đó để dấu ấn của Tiên giới.

Tạ Vi Ninh đọc xong, trái tim kể ra đập rất nhanh, còn rất thành khẩn.
Nàng phất tay, người phía dưới liền lĩnh mệnh đi phái người nghênh đón.
Đội quân hùng mạnh của Tiên giới đang chờ bên ngoài Ma giới, người đi qua đi lại ở Ma giới thấy rất rõ ràng, tin tức nhanh chóng lan truyền, lập tức lọt vào tai dân chúng Ma giới, vừa nghe liền biết Tiên giới tới đây vì Đế nữ!
Vì thế tất cả mọi người buông hết việc có thể buông trong tay xuống, đặc biệt là các loại Ma tu cấp thấp hoặc người bình thường ở Ma giới không thể tu luyện đều chạy tới xem, địa giới mênh mông rộng lớn đi không hết lại có cảnh người chen người thế này.
Này cũng xem như là đại sự hiếm gặp trong Tứ giới.
Cách đó không xa, đám người ríu rít ầm ĩ trong Ma giới bao nhiêu, biểu tình người Tiên giới chờ bên ngoài phức tạp bấy nhiêu.
Cũng may, không lâu sau, người đưa bái thiếp trước đó cuối cùng đã trở về, còn có một đám Ma tu theo sau.
Mọi người Tiên giới nhìn thấy liền nhỏ giọng bàn tán.
Phong Hành Nhất nhíu mày.
Sau khi đoàn người kia tới gần, đưa bái thiếp nói rõ ý đồ đến của đối phương, là muốn người Tiên giới bọn họ tiến vào Ma giới, vào cửa gì đó của Vô Niệm Thành để đón Đế nữ trở về, sắc mặt mọi người đều có chút không tốt.
“Sao còn muốn chúng ta đi vào?”
“Người toàn bộ Ma giới đều ở đó, chúng ta chỉ có nửa đội này, sao có thể đi vào? Bọn họ phải đưa Đế nữ ra ngoài mới phải chứ!”
“Được rồi!”
Phong Hành Nhất khẽ quát một tiếng.
Mọi người an tĩnh lại.
“Nếu đối phương đã phái người nghênh đón chúng ta đi vào, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ Ma giới bọn họ hay sao?”
Sắc mặt Phong Hành Nhất không vui nói: “Đứng thẳng lên cho ta, đừng để ta thấy bộ dạng khiếp đảm của các ngươi, không thể vứt hết mặt mũi Tiên giới!”
“Rõ!”
“Một nửa vào cùng ta, một nửa còn lại ở ngoài đợi lệnh.

Nếu không ổn, tức khắc liên hệ Tiên cung.”
Phong Hành Nhất lúc này mới tiến lên, cách đám ma tu chưa đến một trượng dừng lại.
Kiếp Sát thấy hắn xuất hiện, liền biết lần này do hắn dẫn quân.
Đến gần mới biết được, cư nhiên lại là Phong Hành tiên quân kia tới?
…Cũng phải.

Nàng suýt nữa thì quên, từ nhỏ Đế nữ và hắn đã có hôn ước.
Nghĩ vậy, Kiếp Sát đánh giá hắn trên dưới vài lần, không nhịn được so sánh với Ma Tôn bọn họ ở trong lòng.
Chậc…!sắc mặt lạnh lẽo này, thật sự không biết sao nữ tử ngày nay đều thích loại người mặt lạnh này nhỉ?
Ma Tôn bọn họ đôi lúc còn có chút ấm áp đấy.
Vóc dáng mảnh khảnh khôi ngô, so sánh với nhau, dáng người hẳn là kém hơn Ma Tôn bọn họ, tuy rằng nàng chưa từng gặp, nhưng khí thế này vẫn kém một chút.

Chậc chậc chậc.
Người như vậy, e là chỉ có thể ngắm nhìn, không thể dùng.
Nếu mọi thứ đều không bằng, sắc mặt Kiếp Sát đối với hắn cũng ôn hòa không ít, cười nói: “Ngưỡng mộ đại danh Phong Hành tiên quân đã lâu, hôm nay đích thân tới Ma giới bọn ta, thật đúng là khiến người khác kinh hỉ.

Ma Tôn bọn ta nghe nói Tiên giới muốn đón Đế nữ trở về, sáng sớm đã bảo bọn ta chuẩn bị nghênh đón khách quý, không bằng đến Vô Niệm Thành ngồi xuống thưởng thức chút tay nghề của đầu bếp bọn ta rồi hẵng về?”
Phong Hành Nhất chỉ cảm thấy nàng nhìn mình thật đáng ghét, nhíu mày nói: “Không cần.

Trực tiếp đưa bọn ta đến gặp Đế nữ là được.”
“Được rồi, thật đáng tiếc.

Vậy mời theo ta đến đây.”
Kiếp Sát mỉm cười, xoay người liền đổi mặt.
Một đám Ma tu ra khỏi Vô Niệm Thành tới phía trước dẫn đường, dẫn một nửa người Tiên giới này vào Vô Niệm Thành.
Hai giới Tiên Ma còn chưa chính thức tuyên chiến, người Ma giới đã sớm được người Vô Niệm Thành báo cho, Tiên giới chỉ là tới đón Đế nữ trở về, nghĩ đến sự hung tàn của Ma Tôn Vô Niệm Thành, hôm nay cũng chẳng có bao nhiêu người dám gây nháo, chỉ vây ở hai bên đường mà xem.
Người Tiên giới nhìn suốt đường đi, thấy rằng dù từ góc độ nào Ma giới đều hiện vẻ u ám hiu quạnh không có một sinh linh nào, hoàn toàn không bằng Tiên giới, trong lòng vừa cảm thán vừa có chút đắc ý nhàn nhạt.
Ma rốt cuộc vẫn là ma.
Không biết dạng người như Đế nữ, chịu đựng ở nơi này hai ngày nay thế nào? Chẳng lẽ thật sự bị ma nhập hay sao?
Ôm phỏng đoán như thế, cuối cùng mọi người Tiên giới đã tới Vô Niệm Thành, vừa nhìn liền thấy Đế nữ đứng ở cổng Vô Niệm Thành, tinh thần dáng vẻ…!cũng không quá suy sụp.
Nàng đứng thẳng tắp, hơi nâng cằm, vạt áo phiêu diêu, vẫn là dáng vẻ lóa mắt đó, sự lãnh đạm trên mặt không ngờ khiến diện mạo của nàng chợt nổi bật rõ rệt, vừa nhìn đã khiến người khác kinh diễm, quanh người còn có một loại khí chất làm người thần phục đến khó hiểu.
Tuy người Tiên giới đã thấy quen rồi, nhưng chỉ cách hai ngày, vẫn thầm kinh ngạc một chút.
Kinh ngạc xong lại cảm thấy đáng tiếc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 196: C196: Đứa bé là con của hắn

Trong thoại bản có một từ gọi là gì đó, mỹ nhân bao cỏ* (ngu dốt bất tài).

Haiz.
“Tôn chủ, đã đưa người Tiên giới tới.”
Kiếp Sát lại thấp giọng nói: “Phong Hành tiên quân tới rồi.”
Ma Tôn đứng bên cạnh Đế nữ, kẻ thường ngày đều khiến người ta sợ hãi khi đứng chung một chỗ với Đế nữ lại khiến người ta mơ hồ cảm thấy hai người bọn họ hài hòa không thể ngờ.

Như thể Ma Tôn cam nguyện vì Đế nữ buông bỏ phòng bị, làm mềm gai nhọn, là hậu thuẫn vững chắc của nàng.
Không khí giữa hai người này, mọi người Tiên giới cũng đã hơi cảm nhận được.
Bọn họ có chút kinh ngạc, nhưng cảm thấy mình đã nghĩ nhiều.
Thật không ngờ.
Tạ Vi Ninh trong lòng khiếp sợ: Sao nam chủ lại tới?!
Phong Thầm thì lộ vẻ mặt châm chọc.
Phong Hành Nhất đến trước mặt Đế nữ, thấy biểu tình lạnh lẽo của nàng, không giống như trước, nhìn thấy hắn liền lộ ra nụ cười cực kỳ lấy lòng.

Không biết vì sao, trong lòng hắn vô cớ có chút khó chịu, nhưng rất nhanh đã bị bỏ qua.
“Tạ Vi Ninh.” Ngữ khí của hắn hiếm khi hòa dịu, “Đừng làm loạn.

Theo ta trở về.”
Đế nữ nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng lộ ra ý cười càng thêm trào phúng.
Phong Hành Nhất nhíu mày, hắn đang định nói thêm gì đó, Đế nữ đã lướt qua người hắn như căn bản không thèm để ý, đi thẳng về phía người Tiên giới.
Chỉ quăng một câu nói lạnh nhạt: “Đi thôi.”
Phong Hành Nhất xoay người, nhìn bóng dáng nàng đứng lặng, sau đó trầm mặt xuống.
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển, chỉ trong tích tắc bụi bay ngập trời, phòng đá yếu ớt gần đó đã bị phá hủy rơi đầy đất!
Sắc mặt Phong Thầm bỗng dưng biến đổi, đồng tử của hắn hơi co lại, đột nhiên xoay người chạy ra hướng cửa thành.
Phong Hành Nhất không kịp ngăn “nàng”, lúc đầu ngón tay sượt qua, trái tim của hắn đập mạnh: “Ngươi ——!”
Tạ Vi Ninh nghe đám người Hộ pháp kêu to không ổn bên tai, lúc đang định đoán xem chuyện gì đang xảy ra, liền thấy giữa khói bụi có một bóng người mảnh khảnh chạy nhanh về phía nàng.
Cùng lúc đó, mặt đất xuất hiện một vết nứt lớn, một bóng đen theo đất đá vọt lên từ chính giữa cao hơn cả cửa thành, cùng tiếng rống tê tâm liệt phế và tràn ngập điên cuồng, quái vật hai mắt đỏ bừng, khí thế khiến người ta sợ hãi, nháy mắt há miệng lớn về phía Tạ Vi Ninh, răng nanh dài mấy trượng còn có mùi kinh tởm!
Đại lễ đã đến.
Tạ Vi Ninh cắn môi đến mức xuất hiện vệt máu, ngón tay không khỏi run rẩy, vẫn còn xem là giữ được bình tĩnh.
Hộ pháp hai bên lập tức phản ứng lại, chạy nhanh về phía nàng, một bước nhảy vọt lên.
Bóng hình kia gần như đã đến sát mặt.
Tạ Vi Ninh mở to mắt.
Quái vật như liều mạng phá tan công kích của Hộ pháp, toàn thân thối rữa không chịu nổi, sắp phát cuồng tiến thêm một bước ——
Hệt như đình trệ thời gian.
Tạ Vi Ninh nhìn pháp thuật phủ khắp người Phong Thầm tan vỡ, ngay sau đó răng nanh thô lớn đâm vào vai trái hắn, máu tươi nhiễm đỏ áo trên.

Mà pháp thuật trong tay nàng trùng hợp đánh trúng đầu quái vật.
Tạ Vi Ninh ngơ ngác tiếp được hắn.
Nàng cắn răng nói: “Ngươi chạy tới làm gì!”
Thanh âm của Phong Thầm ở bên tai nàng, rất nhẹ cũng rất lạnh lùng: “Ma Tôn không thể bị thương vì điều này.”
Hắn tính rất chuẩn xác.
Thân thể của hắn, không thể trầy da tróc vảy vì Ma vật cấp bậc này được.
Sự cảm động của Tạ Vi Ninh tức khắc biến mất không còn.
Ngươi thật tàn nhẫn đấy!
Nàng lập tức cũng bắt đầu đau lòng cho thân thể của mình.

Con mẹ nó xuyên thẳng qua vai đấy!
Mà lúc này.
Tiên giới đều bị dọa ngốc.
Ma giới đều chết lặng.
Mọi người hận không thể có một tia sét giáng xuống thức tỉnh bản thân..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.