Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn

Chương 26: 26: Máu Đầu Tim



Thời tiết Ma giới hôm nay không tốt, gió lớn cuồn cuộn, khói bụi mịt mù, vài Ma tu có tu vi thấp tới lui không chịu đựng nổi, chỉ có thể cố gắng cúi đầu che mặt bước tới.

Nếu không may mắn, những yêu thú sau khi thích ứng ở Ma giới sẽ hung tàn hơn cả yêu thú bình thường, còn có thể lén lút tấn công theo hướng gió.
Hơn nữa, có vài nơi ở Ma giới sinh ra ma khí cắt xương bị gió cuốn lại và ập tới, nếu không chú ý để lộ làn da yếu ớt ra bên ngoài sẽ bị cắt một đường máu.
Khi đi qua một cửa thành không lớn không nhỏ, bọn họ cảm thấy quanh mình khôi phục sự bình yên mới buông dụng cụ hộ thân, vẫn hơi sợ hãi nói: “Trông thế này, mấy ngày này ra ngoài vẫn phải chuẩn bị thêm vài món pháp bảo phòng thân.

Nghe nói cửa hàng phù sư* có bùa phòng thân, một tấm có thể chống đỡ được nửa canh giờ, ta vẫn chấp nhận được giá tiền đó.”
(Ji: *符师 – thuật sĩ vẽ bùa, niệm chú)
Một người khác vừa phủi đất bụi trên áo ngoài, vừa nói: “Có phải Ma giới sẽ không còn thái bình nữa, ta nghe nói hai ngày trước ngoài Vô Niệm Thành đã xuất hiện Ma vật.”
Người bên cạnh dừng một chút rồi nói: “Không phải nghe nói, là sự thật đấy.

Ta ở ngay đó mà.”
“Ôi, đến cả Vô Niệm Thành cũng xuất hiện Ma vật! Đám Ma vật này thật là càng lúc càng kiêu ngạo, ta nghe nói bọn họ có người tuần tra dọn dẹp thường xuyên mà, chẳng lẽ toàn bộ Ma giới sắp phải nghênh đón kiếp nạn rồi sao! Mấy tháng nay ta bị mấy Ma vật kia ép tới mức nghĩ cách tránh đi, ta thật sự không muốn gặp đâu! Còn nữa, hôm nay ta trở về thành liền cảm thấy có chút khác thường, sợ là…”
“Được rồi, ngươi đừng suy nghĩ linh tinh.” Người nọ ngắt lời hắn, nhìn quanh bốn phía, vẫy tay ra hiệu bọn họ đến gần, thấp giọng nói, “Ta có quen một lão huynh là người Từ Hư Thành, hôm qua hắn say rượu nói với ta là Ma vật ở Vô Niệm Thành do người ta dụ đến, tuyệt đối sẽ không tới Từ Hư Thành.

Các ngươi cũng đừng lo lắng.”
“Do con người sao?!”
“Nghe ý của ngươi là do Từ Hư Thành làm sao?”
Người nọ nháy mắt với bọn họ.
Hai người kia lập tức hiểu ra, cùng nở một nụ cười châm chọc.
“Ta nói rồi mà! Ra là như vậy! Xem ra Từ Hư Thành tính toán ra tay với Vô Niệm Thành.

Nói thế nào nhỉ, Từ Hư Thành mấy trăm năm sao có thể bao dung cho một tòa thành mới lập xáo trộn địa vị của mình chứ.

Ta nói mấy vị Ma Tôn kia sớm nên ra tay với Vô Niệm Thành gì đó đi, nhìn bộ dạng kiêu ngạo của bọn họ mấy năm nay kìa, nhân lúc còn sớm thì diệt đi!”
Tranh chấp giữa các thành đối với bọn họ mà nói là chuyện quá bình thường, đánh nhau đã thành thói quen.

Nếu xử lý được Vô Niệm Thành kia, địa vị của Từ Hư Thành tất sẽ tăng lên một bậc, thành nhỏ phụ thuộc như bọn họ cũng sẽ như thuyền lên theo nước, chuyện tốt!
“Chậc chậc, lúc trước ta thấy Ma Tôn kia còn không bằng ta, cũng rất ít thấy hắn ra tay, không lẽ bản lĩnh đều được thổi phồng lên à! Mấy ngày trước bọn họ còn nghênh đón Đế nữ, lúc ấy ngươi không ở đó, không thấy vẻ nịnh nọt của Ma Tôn kia, cũng chưa thấy Ma Tôn nào hèn ——”
Chữ “hạ” vẫn chưa nói ra, ba người đã cảm thấy đất rung núi lở, ngay sau đó bên tai truyền đến tiếng người la hét hoảng loạn xung quanh, mới ngẩng đầu đầy khó tin.
Chỉ thấy trận pháp hộ thành trên đỉnh đầu bọn họ đang dần biến mất từng chút một, đến lúc lộ ra một lỗ hổng, gió lớn bên ngoài nháy mắt hất tung nóc của tòa nhà cao nhất.

Những yêu thú theo gió tới lượn lờ kiếm ăn bên ngoài thấy lỗ hổng được mở rộng, lộ vẻ mặt tham lam hung ác, xông thẳng vào.
Trong mắt những yêu thú này, trong “thành” được che chở bởi một cái lồng trong suốt vô hình, đều là những đồ ăn hoặc đồ chơi của chúng.

Ngày ngày bay qua đều thấy mà chạm không được, sớm đã ngứa ngáy trong lòng.

Hiện giờ thấy cái lồng đã mở miệng, lập tức bắt cơ hội vọt vào ăn cho thỏa, còn yêu thú vốn đã no nê muốn tham gia náo nhiệt bắt vài người về sào huyệt để dự trữ, hoặc cho thú non vẫn chưa được ăn của mình để chúng hưởng thụ.
Tiếng chói tai vang tận mây xanh, là tiếng báo động của Ma tu cấp cao trong thành, cũng nói với Ma tu tu vi thấp và dân trong thành tự nghĩ cách thoát khỏi tai hoạ này.
Số lượng Ma quân trong thành nhỏ ít ỏi, trong tình huống khẩn cấp lần này, trận pháp bị tổn hại, bọn họ không rảnh ra tay, chỉ đối phó với đám yêu thú nghe thấy động tĩnh liền chạy tới đã đủ điên máu rồi, còn phải lo lắng động tĩnh lớn như vậy có thể thu hút Ma vật tới hay không.

“Đây là chuyện bất lợi khi vào thành.” Một Ma tu đánh vài cái đã đẩy lùi yêu thú, vừa bẻ gãy cổ đối phương vừa nói, “Nếu trước đây gặp tình cảnh này, ta có thể quay đầu chạy, đâu như bây giờ!”
“Được rồi, lo làm đi! Nếu như bị thành chủ nghe thấy, ngươi lập tức cút đi!”
“Ôi, nếu không phải mấy thành lớn tốt một chút mà ta muốn đi đều không nhận người, hoặc có mấy yêu cầu quá khắc nghiệt, ta làm gì đến nỗi ở đây chứ?”
Người kia không để ý tới hắn, thấy có người tới báo lập tức hỏi: “Đã điều tra được là chuyện gì chưa?”
“Đại nhân, mắt trận bị phá hủy.” Người nọ nói, “Nhìn dấu tích…!không rõ là do con người hoặc thứ gì khác? Xung quanh trái lại có vài dấu chân Ma vật lớn.”
“…Ma vật?!” Người nghe thấy có chút kinh ngạc.
Vừa dứt lời, liền nghe một tiếng nổ lớn, tường thành bị đâm ra một lỗ thủng, Ma vật lớn hai mắt đỏ đậm trong lời bọn họ đang bước thẳng tới.
Tốc độ Ma vật cực nhanh, vọt từ tường thành đến trước mắt mọi người gần như trong nháy mắt, hai Ma tu liên thủ ngăn lại, lại thấy nó vẫn liều mạng vùng vẫy dưới sự trói buộc của pháp thuật, còn điên cuồng hơn cả trước đây, không lâu sau nó tự giãy giụa rồi bị vặn thành từng mảnh bởi pháp thuật của hai Ma tu kia.
Mấy người đều ngẩn ra.
“Cứ cảm thấy Ma vật này…”
“Rầm!!” Một bóng đen đánh úp từ bên sườn, trực tiếp đâm sầm vào đám người văng tán loạn, mở cái miệng to đầy máu phun ra một làn khói đen, mọi người biết làn khói này không giống bình thường liền vội vàng lui về phía sau.
Khói đen của Ma vật bám vào một người đi sau, lập tức bị thối rữa, nó nhảy lên đè mạnh dưới thân, trong mắt toát lên sự hưng phấn, nhe răng nanh hung hăng cắn xé đối phương.
“A ——!!”
Cảnh tượng thảm khốc trước mắt khiến bọn họ hoảng sợ, tiếng la thảm thiết vẫn vang lên từ khắp nơi, lúc này đám người mới cảm thấy không đúng, vừa quay đầu liền phát hiện trong thành lại xuất hiện năm con Ma vật! Mặt đất vẫn đang chấn động, nứt ra cái khe rõ ràng là đang thông báo với mọi người vẫn còn không ít Ma vật sắp chui lên từ dưới đất!
Mùi máu tươi cũng làm không ít yêu thú đỏ mắt, bị kích thích điên cuồng, chỉ một khắc do dự, yêu thú liền kết bè kết đội giẫm đạp mặt đất tràn vào từ bên ngoài.
Một thành nhỏ ít nhất cũng có một Ma soái Ma quân, chứng kiến ​​cảnh tàn sát bừa bãi này, dù cho cứu được thành trì cũng vô dụng, tổn thất không thể đo lường, không thể quay lại như trước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 157

Người có giỏi đến đâu, cũng bất lực trước làn sóng yêu thú, lo được cho bản thân nhưng không lo được cho kẻ khác.
Thành chủ run rẩy toàn thân, gào lên: “Sau lưng ta chính là Từ Hư Thành!! Ai?! Đến tột cùng là kẻ nào làm ——!”
“Bỏ thành đi.

Thành chủ.” Ma soái nói, “Tu bổ trận pháp cần thời gian, hơn nữa thay vì chờ đợi ở đây, chi bằng trở về Từ Hư Thành bảo toàn bản thân mình trước.”
Ngoài thành, đám người Kiếp Sát ẩn nấp trong núi, nhìn làn khói bay ra từ cách đó không xa, nghe tiếng thành trì sập xuống, vỗ một cái thật mạnh: “Tuyệt!”
Ám Giao Vệ bên cạnh cũng phụ họa: “Thật đúng là trời cũng giúp ta!”
Ai biết được đêm đó sau khi bọn họ đưa Ma vật ra ngoài, sắc trời bắt đầu thay đổi, gió lớn gào thét, cát bay mịt mù, quả thực là nơi ẩn nấp tốt nhất giữa đất trời!
Trông tình hình bên kia cũng khá loạn rồi, chúng Ma tu nóng lòng muốn ra tay, lại bị Kiếp Sát đè xuống.
“Đều ổn định cho ta! Tôn chủ nói, việc này chúng ta không thể lộ diện!”
“Rõ!”
Chúng Ma tu đồng ý, lại nhịn không được hỏi: “Tại sao thế?”
Trước nay chưa từng giấu diếm thế này, đây là một cơ hội tốt, sao bọn họ không chiếm lĩnh thành trì, lan truyền thanh danh chứ?
Kiếp Sát nói: “Tôn chủ nói, thành nhỏ này ở cạnh Từ Hư Thành, chúng ta không cần đến.

Chờ mấy yêu thú Ma vật và bọn họ đấu đến cuối cùng, trong thành sắp trống rỗng, chúng ta sẽ ra tay cướp đoạt, nếu gặp người sống…”
Ma tu hưng phấn nói: “Vậy thì giết luôn!”
“Không!” Kiếp Sát trừng mắt.
Chúng Ma tu liền nản lòng.
Lúc này Kiếp Sát mới nói: “Tôn chủ nói hiện tại trong thành thiếu người, nếu có người sống thì xem hơi thở của đối phương trước.

Kẻ có thể sống sót trong tình cảnh này ắt là nhân tài đáng bồi dưỡng, nếu Từ Hư Thành không cứu, chúng ta được thì thu phục, không được thì giết!”
Ồ, hóa ra là thế này.

Lại quên mất còn có chuyện này.

Chúng Ma tu đáp: “Đã rõ!”
Thời gian vừa đến, bọn họ đứng dậy xuống núi, giống như bóng ma, tụ lại với nhau, trông từ xa vụt nhanh qua như màn sa đen di động.
Quả thực còn vài người sống chưa rời khỏi, nhưng nhìn có chút chật vật.
Mấy người nọ thấy có người tới, đôi mắt vừa sáng lên lại thấy thẻ bài treo bên hông bọn họ không phải là Từ Hư Thành, trái tim chùng xuống, động tác chậm lại, suýt nữa bị Ma vật đang thoi thóp kia cắn phải.
“Hóa ra là các ngươi ——”
Kiếp Sát nhanh chóng ra tay, trước mắt đám người tối sầm, ngã xuống mặt đất.
Nàng rút song giản ra, chém Ma vật kia chết hẳn.
Ám Giao Vệ trói đám người này lại nâng mang đi, một số người cất vài thi thể vào túi dưới sự chỉ huy của Kiếp Sát.
“Hộ pháp, đã sắp xếp xong, sau đó phải làm gì nữa?”
Kiếp Sát nhớ lại lời của Ma Tôn bọn họ đã nói, phất tay nói: “Hôm nay vào lúc đêm tối gió lớn, ném mấy thi thể này lên tường thành của Từ Hư Thành thần không biết quỷ không hay.

Làm cẩn thận một chút, đừng để người ta phát hiện do chúng ta làm.”
“Đã rõ!”
Người ở Từ Hư Thành hoảng sợ trước cảnh diệt vong của thành phụ thuộc, không ai dám ra ngoài, thành trì quanh đó nghe tin tức càng cẩn thận kiểm soát trận pháp, cho người tăng cường canh gác.
Hôm sau trời vừa sáng, Ma tu giữ thành vừa đổi phiên gác liền nghe thấy phía dưới có tiếng thét chói tai, bọn họ nhanh chóng lao xuống theo tiếng la, trông thấy sáu thi thể đang treo ngược trên cửa thành, nhìn thoáng qua tim liền hẫng đi một nhịp.
“Đây —— là kẻ nào làm?!”
Trên mấy thi thể còn treo thẻ bài thành phụ thuộc của bọn họ, lắc lư theo gió như thể đang trào phúng: Nhìn xem, các ngươi còn không bảo vệ được người của thành phụ thuộc.
Quả thực là đang thẳng thừng khiêu khích bọn họ, cũng quá càn rỡ rồi! Chẳng khác nào đánh vào mặt bọn họ! Canh giờ này bên ngoài nhiều người lui tới như vậy chẳng phải đều sẽ thấy được sao?!
Ma tu tức giận hét lên: “Mau, mau mau báo việc này cho Ma Tôn!”
Người kia lúng ta lúng túng nói: “…Tôn chủ đã biết việc này rồi.”
Trong đại điện.
Sắc mặt Ma Tôn kia xanh mét, nhìn chằm chằm ở một nơi ngoài điện, trực tiếp bóp đồ vật trong tay nát bấy: “Vô, Niệm, Thành.”
Hắn nhai thật kỹ ba chữ này trong miệng, như muốn nuốt đối phương vào máu thịt mới chịu.
Không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt hắn lại nở một nụ cười tàn nhẫn: “Đi, tìm Đế nữ kia, không phải nàng ta nói chỉ đợi chúng ta báo lên Tiên giới là có thể bắt đầu sao? Bây giờ đi ngay!”

Sau khi Tạ Vi Ninh nhận được tin tức, sắc mặt trắng bệch, cứ mặc niệm mình là Ma Tôn mình là Ma Tôn, thế đạo này sinh tử vô thường, cường giả vi tôn, làm Ma Tôn không được bị thuộc hạ phát hiện bất ổn, nếu không sợ là có thể sẽ quăng luôn nàng…!Sau đó, mất một lúc lâu mới hồi thần lại.
Nàng báo việc này cho Phong Thầm qua Thông Lục Nghi, nào biết sau khi đối phương nghe xong trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ngươi hà tất phải vòng vèo?”
Tạ Vi Ninh ngơ ngác, mới nghĩ ra đối phương đang chỉ đến chuyện hủy diệt Từ Hư Thành.
Hắn vốn dĩ đã nói có thể trực tiếp nói với Kiếp Sát Đoạt Kiêu dẫn người đi đánh Từ Hư Thành, nhưng nàng lại ra tay với thành phụ thuộc, còn trong âm thầm nữa chứ.
Tạ Vi Ninh suy nghĩ rồi nói: “Nếu hiện tại chúng ta ra tay với Từ Hư Thành, khó tránh khỏi thương vong nặng nề.

Tham Khảo Thêm:  Chương 879: Ngục giam thần đảo (2)

Ta nghĩ trước mắt cách ngày thí luyện Định Ma Bia không còn lâu, ra tay sợ là không ổn.

Không qua được thí luyện Định Ma Bia, nếu muốn làm Ma chủ, chẳng phải sẽ có trận chiến giữa các Ma Tôn sao? Nếu bây giờ chúng ta bị thương, đến lúc giao chiến thì trừ Ma Tôn là ta đây, còn lại không đáng là gì.”
“Huống hồ đối phương không ra tay công khai, hẳn cũng là vì Định Ma Bia.

Mấy Ma Tôn kia tuy rằng lấy hắn làm chủ, nhưng Ma chủ chưa định thì ai cũng có cơ hội.

Nếu ta đoán không sai, lần này hắn tức giận trong lòng, nếu Vô Niệm Thành không chủ động xuất kích, hắn cũng sẽ không phát động công kích ngay bây giờ.

Ắt hẳn hắn cũng sợ có chim sẻ phía sau*.”
(Ji: *黄雀在后 – Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau – chỉ kẻ chờ đợi cơ hội để tấn công từ phía sau)
Bên kia yên tĩnh lạ thường.
“?”Tạ Vi Ninh: “Ngươi có đang nghe không đấy?”
Nàng đang rất nghiêm túc giải thích mà!
Sau một lúc lâu, bên kia mới bật ra một chữ “Ừm” vô cùng bình thường.
Tạ Vi Ninh bất mãn chất vấn: “Ngươi có phản ứng gì thế?”
Phong Thầm nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn Thông Lục Nghi phức tạp và khó hiểu, thần sắc như vậy rất hiếm khi xuất hiện trên mặt hắn.
Sao nàng ta làm Ma Tôn nghiêm túc như vậy chứ? Có vẻ như thái độ của nàng ta đối với Ma tu khác với những kẻ khác.
Suy nghĩ này vừa sinh ra, khiến hắn có chút khó chịu.
Không.
Một phàm nhân như nàng ta…!hẳn là sợ hãi và căm ghét hắn hơn mới đúng.
Chỉ trong chớp mắt, Phong Thầm gạt đi những tạp niệm, khôi phục vẻ mặt âm trầm suy tính như thường ngày.
Điệu bộ lúc này của nàng, có lẽ là bởi vì nàng thích hợp để tu ma.
Nếu như thế, trái lại có thể lợi dụng để mình hắn sử dụng, ngày sau đổi lại thân thể, Đế nữ là người của Ma giới hắn, tấn công lên Tiên giới có lẽ sẽ tiết kiệm được rất nhiều chuyện.
Nghĩ đến đây, ngón tay Phong Thầm lại bất giác siết chặt một chút, nghe thấy bên kia hỏi chuyện, lúc này mới nói: “Ta đang nghe.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Ngày mai ta đi gặp thủ lĩnh của Từ Hư Thành, đến lúc đó sẽ báo chi tiết cho ngươi.”
Tạ Vi Ninh: “Ờ ờ.

Chúng ta đã nói rồi, ta giúp ngươi làm Ma Tôn, ngươi cũng phải thay ta làm Đế nữ! Làm Đế nữ cũng chẳng có chuyện gì cần nhọc lòng, chỉ cần tránh xa hai người mà ta đã nói là được, ngươi tuyệt đối đừng làm xằng bậy! Giữ gìn thân thể của ta thật tốt đấy!”
Phong Thầm nhàn nhạt nói: “Ừm.”
Hắn nói: “Đế nữ giải trừ hôn ước là chuyện không nhỏ, hôm qua ta đã nói rõ với Tiên Đế, chờ một thời gian nữa phụ mẫu của Phong Hành tiên quân đến Tiên cung và triệu tập chúng tiên quan, mới có thể nói rõ việc này trước mặt mọi người.

Tuy ông ta đã đồng ý nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng.”
Tạ Vi Ninh ngẩn ra, sau đó kinh hỉ nói: “Thật sao? Ông ấy lo lắng, sau đó thì sao? Ngươi đã thuyết phục thế nào?”
Phong Thầm bình tĩnh nói: “Ta lấy máu đầu tim để thề, chắc chắn sẽ lên làm được Tiên Đế.”
“……”
“…………”
Con ngươi của Tạ Vi Ninh chấn động: “Hả??!!”

Nửa ngày trước.
Tiên Đế thấy Đế nữ trước nay không thích tu luyện pháp thuật tới phòng sách của Chúng tiên điện, cũng cho rằng nàng bị kích thích lớn giống như Tiên Hậu, trong lòng buồn khổ.

Ông nhìn hình dáng của nữ nhi, khắc họa từng chút một, trước mắt như hiện ra hình ảnh của nàng khi còn bé đến lúc trưởng thành hiện tại, không biết từ khi nào nàng lại biến thành thế này.
Nghĩ tới nghĩ lui, hốc mắt ông bất giác hơi ươn ướt, hiếm khi muốn nói thêm vài lời với nàng: “Ninh Nhi, ta và mẫu hậu có lẽ đã có lỗi với con.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1080: Đại chiến huyết vu (1)

Bọn ta trước kia thường bận rộn không có thời gian, đành nhờ người tín nhiệm nuôi con lớn.

Ta còn kém hơn mẫu hậu con, chưa từng ôm con vào lòng, chỉ có thể đưa con thứ mà con muốn.

Đến lúc bọn ta nhìn lại, tính cách của con đã thay đổi, vô pháp vô thiên ở bên ngoài.

Ta cũng không biết đáy lòng con liệu có oán hận ta hay không…! Chắc là có, chắc là có, nếu không con cũng sẽ không thay đổi thành như bây giờ.”
Phong Thầm dứt khoát đóng sách lại, giương mắt nhìn về phía ông.

“Ta, ta và mẫu thân con nhận sai, bọn ta đã biết lỗi, nếu con bất mãn điều gì cứ việc hướng tới bọn ta.

Nhưng, nhưng chuyện giữa con và Phong Hành tiên quân, ta và mẫu thân con trước đó đã từng giải thích rất nhiều lần, cũng là bị thái độ của con chọc giận năm lần bảy lượt mới nhất thời tức giận nói vài câu tàn nhẫn, nhưng con phải tin bọn ta đối với Giang…! Giang Nhược Vụ kia, không phải giống như con nghĩ đâu!”
Tiên Đế nhất thời sốt ruột, như nói đến chuyện giấu kín trong lòng, bần thần nói: “Chỉ là bởi vì ta và mẫu hậu con đều cảm thấy nàng ta giống một cố nhân cực kỳ quan trọng đã đi theo ma đạo, muốn đối tốt với nàng ta một chút.”
Ông thấy Đế nữ không có phản ứng khác, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, trái tim đập mạnh, thở dài nói: “Ta nói với con những chuyện này làm gì nhỉ.

Ta cũng chỉ muốn để con biết, ta và mẫu hậu đều muốn tốt cho con, không muốn thấy con sau này…”
“Nếu ông muốn tốt cho ta, nên nghe ta nói muốn điều gì chứ.”
Phong Thầm lạnh nhạt ngắt lời ông: “Ta nói ta muốn giải trừ hôn ước, hai người lại từ chối đến mấy lần.”
Tiên Đế: “Nhưng con và Phong Hành đã có trăm ——”
Phong Thầm ngắt lần nữa: “Ta và Phong Hành tiên quân đã không còn tình cảm nữa.”
Tiên Đế im lặng, bình tĩnh nhìn “nàng”: “Vậy con có biết với quyết định này, ngày sau sẽ thế nào không? Dựa vào thái độ và tu luyện của mình, con có thể lên làm Tiên Đế sao? Ta và mẫu hậu con cũng không phải nói con nhất định phải trở thành Tiên Đế, nhưng huyết mạch của bọn ta chỉ có mình con.

Những chuyện trước đây làm khó người ta, hiện tại còn là Đế nữ cũng bị chìm trong nước bọt của mọi người rồi, nếu con không có thân phận Đế nữ, con…!con thật sự cảm thấy những người làm khó sẽ không ra tay với con sao?!”
“Thì thế nào?”
“Nếu sau này ta và mẫu hậu không còn nữa, với tính tình này của con sẽ không có ai che chở, bọn ta không yên tâm! Phong Hành tốt xấu cũng biết ngọn nguồn…”
“Không cần.”
Phong Thầm nghe mà phiền, hắn nói: “Ta có thể tự lên làm Tiên Đế.”
“…Cái gì?!”
Tiên Đế không dám tin mình đang nghe thấy gì, một người chưa từng cảm thấy hứng thú tu luyện như nàng, trước kia cũng không hứng thú với vị trí Tiên Đế, hôm nay mấy lời này thế mà lại thốt ra từ miệng nàng?! Hiện tại ông hận không thể móc hai lỗ tai của mình ra!
Sau khi Tiên Đế phản ứng lại, vẫn khắc chế mà ho khan một tiếng, nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Ninh Nhi, con sẽ bảo đảm những lời này thế nào?”
Phong Thầm sớm đã không chịu nổi bốn chữ “Phong Hành tiên quân” liên tục thốt ra từ miệng bọn họ, đứng trước mặt ông lấy một giọt máu đầu tim.
Tiên Đế khiếp sợ, ông vừa vươn tay ngăn lại, Phong Thầm đã nói xong lời thề.
“…Con! Con muốn bảo đảm cũng không cần làm chuyện ngốc như vậy chứ!!”
Tiên Đế mặt cắt không còn giọt máu: “Con thật hồ đồ!! Ta nói con bảo đảm chỉ là muốn xem thử thái độ tích cực tu luyện của con, sao……!sao con lại như vậy!”
Ai dạy “nàng” thề như vậy? Lỡ đâu không thành thì “nàng” phải làm sao đây!
“Không sao.” Phong Thầm rũ mắt nhìn máu đầu tim biến mất, thuận miệng nói: “Chẳng qua chỉ là một Tiên Đế thôi mà.”
Dù sao, hắn cũng muốn diệt Tiên giới, đến lúc đó vị trí Tiên Đế chẳng phải chỉ là một câu nói của hắn thôi sao.
Phong Thầm nói với Tiên Đế đã mất hồn mất vía một lần nữa, chờ đến khi đối phương không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý giải trừ hôn ước mới chuẩn bị rời đi.
“Con chờ đã.” Tiên Đế xoa mi tâm nói, “Chuyện giải trừ hôn ước cũng không nhỏ, chờ ta thông báo với phụ mẫu Phong Hành tới Tiên cung gặp mặt.

Sau khi ta nói với bọn họ, việc này mới được công khai.”
Phong Thầm khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Hắn vừa bước ra cửa, xuống cầu thang, lúc bước vào tầng một liền thấy có hai nữ tiên đang chờ ở cửa.
Một người mặc màu trắng toàn thân, có chút chướng mắt.

Một người giống như một thị nữ.
Phong Thầm nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt.
Giang Nhược Vụ trơ mắt nhìn “nàng” phớt lờ đi qua trước mặt, xung quanh đều là tiên quan đang nhìn chăm chú, gương mặt sắp không nhịn được xấu hổ mà khô nóng, nhất thời vội la lên: “Đế nữ!”
Phong Thầm dừng bước, xoay người, đánh giá nàng trên dưới, nhíu mày nói: “Chuyện gì?”
Giang Nhược Vụ hơi sửng sốt trước phản ứng của “nàng”, nàng chưa từng thấy thái độ bình tĩnh của Đế nữ đối với nàng như vậy.
Nàng chần chờ một chút, hỏi: “Đế nữ điện hạ, lúc trước ta đặc biệt luyện chế một ít đan dược mà Huyền Tiên có thể dùng, muốn đưa cho ngài thông qua Phong Hành tiên quân.

Nghe nói hôm ấy ngài bị trọng thương ở Ma giới, không biết liệu những đan dược kia hữu dụng với ngài hay không?”
Khuôn mặt Phong Thầm không cảm xúc, hơi nhìn xuống: “Ngươi là ai?”
Giang Nhược Vụ tức khắc cứng đờ tại chỗ..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.