Cũng có vài người nhận ra điều không đúng, Tề Quốc Hoa đeo kính, còn chống gậy, thế này sao có thể quay về quân đội?
“Quốc Hoa sao vậy? Mắt không thấy rõ? Hay là không đi được? Bên phía quân đội làm sao?” Có người hỏi.
Mọi người đều nhìn về phía người nhà họ Tề với ánh mắt sáng rực, trong đó có vài người là chủ nợ của nhà họ Tề.
Trước đây bọn họ cho vay tiền, là vì thấy Tề Quốc Hoa sắp được đề bạt, nếu Tề Quốc Hoa đã thành kẻ tàn phế, vậy tiền của bọn họ trôi dạt ra biển rồi sao?
“Quân đội… Vẫn chưa hỏi phía quân đội, chắc là… Chắc là không thành vấn đề, bên kia sẽ phái người lại đây… Cơ thể của Quốc Hoa vẫn còn yếu, bọn tôi về nhà trước!”
Cha Tề ấp úp nói, cả nhà họ chột dạ trở về, giống như tên trộm.
Hiện tại gia đình còn không có nổi mười đồng, con trai thành người tàn phế, làm sao có thể trả được món nợ bốn năm trăm đồng bên ngoài?
Hiện tại bọn họ chỉ trông cậy phía quân đội mau mau phái người tới đây, bắt Đường Niệm Niệm đi xét xử, bồi thường tiền cho nhà bọn họ.
Ít nhất phải bồi thường một ngàn đồng, sau khi trả nợ còn có thể dư lại mấy trăm đồng.
Đường Niệm Niệm biết Tề Quốc Hoa đã quay về, cũng biết anh ta trở thành kẻ tàn phế, tâm trạng rất tốt, lên núi săn gà rừng, để bà cụ Đường nấu.
Còn về việc quân đội phái người xuống điều tra, cô không lo lắng chút nào cả.
Khi Tề Quốc Hoa bị rắn cắn, cô cách tên này hơn mười mét, không có nhân chứng vật chứng, nên không thể nào bắt được cô.
Thời tiết càng ngày càng ấm, màu xanh trên núi cũng đậm dần, mọc lên rất nhiều rau dại, Đường Niệm Niệm thích ăn rau mã lan đầu và cây tể thái nhất, chần qua nước nóng, cắt thành từng khúc nhỏ, thêm xúc xích, giăm bông, thịt lợn thái hạt lựu và đậu phụ thái hạt lựu, xào chung với nhau, cho thêm nhiều dầu, đặc biệt thơm ngon.
Hoành thánh nhân rau tể thái cũng ngon.
Tạm thời trong huyện thành không có việc gì, Đường Niệm Niệm vẫn luôn ở Đường Thôn, ngày nào cũng lên núi hái rau dại, còn trồng rất nhiều trong không gian.
Hạt giống trong quả cam, quả táo, quả nho,… những quả cô từng ăn đều đem đi gieo, tất cả đều mọc ra cây non, những cây mạ, lúa mì, ngô và cao lương trồng trước đó đều sắp trổ bông, phát triển rất tốt.
Cô dùng suy nghĩ tuần tra một vòng không gian, tâm trạng của Đường Niệm Niệm vô cùng tốt, nên hái một rổ cây tể thái và mã lan đầu về nhà.
Ven đường còn thấy ngải cứu tươi mới, mới chỉ mọc được một lớp mỏng, xanh nhạt, thêm vài ngày nữa là có thể hái làm bánh lá ngải.
Đường Niệm Niệm nuốt nước miếng, cô thích ăn bánh lá ngải nhân mặn, ở Chư Thành, trước tết Thanh Minh vài ngày, mọi người đều làm bánh lá ngải viếng mồ mả, còn tặng cho bạn bè người thân làm quà mừng lễ.
Có nhân mặn, cũng có nhân ngọt, trước kia Đường Niệm Niệm tới Chư Thành làm việc, đúng lúc đến vào dịp tết Thanh Minh, cô may mắn được ăn nhân mặn, ăn một lần là không thể nào ngừng lại được.
Nhân có cải chua, thịt, đậu phụ, măng đông được thái hạt lựu xào chung với nhau, dùng lá ngải cứu và bột gạo làm thành bột, gói thành hình bánh bao, sau khi hấp lên sẽ có một món bánh ngải cứu thơm ngon, còn có nhân đậu nhuyễn, nhưng Đường Niệm Niệm không thích ăn, cô chỉ thích ăn nhân mặn.
Đường Niệm Niệm lại nuốt nước miếng, đào một nhúm ngải cứu nhỏ bỏ vào không gian, sau này lúc nào muốn ăn, có thể nhờ bà cụ Đường làm.
Bánh ngải cứu bà cụ làm cực kỳ ngon, nếu đầy đủ nguyên liệu, chắc chắn có thể ngon đến rớt lông mày.
Đường Niệm Niệm đứng trên sườn núi, nhìn khắp nơi, không có ai, cô lập tức chạy qua chuồng bò, còn bảo Bách Tuế canh chừng xung quanh.
Đặng Trường Thắng nhìn thấy cô, nhạy bén quan sát xung quanh.
“Không có ai.”
Đường Niệm Niệm nói nhỏ, lập tức đi tới chuồng bò.
Lão Chương đang dọn phân trong chuồng bò, thối hoắc, ông ấy làm rất chuyên nghiệp.
“Con bé Niệm tới rồi!”
Lão Chương nhìn thấy cô, khuôn mặt nở nụ cười tươi, tinh thần sáng láng, sắc mặt cũng hồng hào.
Mấy ngày nay, ngày nào ông ấy và lão Đặng cũng uống một chén sữa bột, có cơm có thịt, đi lại cũng không hụt hơi, đều là phước lớn do con bé Niệm mang tới.
“Cho này!”
Đường Niệm Niệm lấy ra một xấp báo chí từ trong sọt, còn có sữa bột, một con gà rừng, mấy cân thịt lợn rừng, lại đưa thêm một thùng dầu đầy.
“Đừng tiết kiệm đồ ăn, đã ghi sổ, không được để bị ốm!”
Đường Niệm Niệm lại lấy ra một bộ chăn nệm, đệm của hai ông cụ quá mỏng, ban đêm trên núi rất lạnh, có lẽ không chịu nổi lạnh.
Trong không gian của cô có sẵn rất nhiều chăn, nhưng kiểu dáng không giống với bây giờ, không thể đem ra, chăn bông này là cô nhờ người khác làm, bông cũng được cất trong không gian.
Lão Chương không nói cảm ơn, có nói bao nhiêu lời cảm ơn cũng vô ích, ông ấy đều khắc sâu trong đầu, hiện tại ông ấy đã có thêm niềm tin về việc trở về thành.
Lão Đặng đã liên lạc với bạn bè trong thành, bên kia mang tới tin tốt, lão Đặng có hy vọng sẽ trở về thành trong sáu tháng cuối năm.
Chỉ cần lão Đặng có thể trở về thành, ông ấy cũng sắp được về thành.
“Con bé Niệm này, cháu rảnh rỗi thì đọc thêm sách đi, ta thấy theo xu hướng này thì kỳ thi đại học rất có thể sẽ được khôi phục lại.”
Lão Chương nói thêm, ông ấy cảm thấy Đường Niệm Niệm không nên chôn vùi ở nông thôn, đứa nhỏ này vừa thông minh lại có chính kiến, nên đến vùng đất rộng lớn để phát triển.
Thi đại học là con đường nhanh nhất để trẻ thôn quê hướng tới thành phố lớn.
“Nếu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi ta.”
Lão Chương lại nói thêm.
“Sao ông lại cảm thấy sẽ khôi phục kỳ thi đại học?” Đường Niệm Niệm có chút tò mò.
Hiện tại vẫn chưa ban hành văn kiện khôi phục kỳ thi đại học, phải tới tháng Bảy tháng Tám năm sau mới được công bố, lão Chương sao lại biết được?