Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 146



Chờ sau khi bọn họ rời đi, trong con hẻm đối diện nhà máy Hồng Tinh, một người đàn ông nhẹ nhàng thở ra, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

“Má ơi, làm tôi sợ muốn chết!”

Người đàn ông nói một mình, vừa nãy cô gái xinh đẹp kia quay đầu lại một cái, như muốn giết người, dọa cho ông ta thiếu chút nữa tiểu trong quần.

“Cô gái nhỏ, làm sao sát khí lại nặng như vậy?”

Người đàn ông nhỏ giọng thầm thì một câu, lại liếc mắt nhìn nhà máy Hồng Tinh rồi chuẩn bị trở về nhà máy báo cáo.

Trải qua sự cố gắng không ngừng nghỉ của ông ta những ngày qua, rốt cục cũng nghe được tin tức cơ mật của nhà máy Hồng Tinh, hôm nay chính là tới xác nhận, vũ khí bí mật của nhà máy Hồng Tinh chính là cô gái xinh đẹp vừa rồi.

“Xưởng trưởng, cô gái kia tên Đường Niệm Niệm, chú cô ấy là thợ nguội tạm thời của nhà máy Hồng Tinh, trình độ hơi kém, nửa tháng trước cô ấy hợp tác với xưởng trưởng Vũ chính là vào trước lúc giao đợt linh kiện của xưởng đóng tàu ấy, cô gái này vừa lái một xe tải linh kiện tới, xưởng trưởng Vũ cười như công công, cực kỳ nịnh bợ, lưng cũng không thẳng lên được, Đường Niệm Niệm khẳng định là thợ nguội cấp tám!”

Người đàn ông báo cáo chi tiết, cũng suy đoán Đường Niệm Niệm là thợ nguội cấp tám.

Mặc dù tuổi hơi nhỏ một chút, nhưng công việc thợ nguội này đặc biệt nhờ vào thiên phú, nói không chừng Đường Niệm Niệm chính là thợ nguội thiên tài thì sao.

Xưởng trưởng Tiền lắc đầu, “Không đúng, cô gái Đường Niệm Niệm này khẳng định không phải thợ nguội cấp tám, cô bé này hẳn là có mối quan hệ!”

Một cô gái nông thôn đột nhiên biến thành thợ nguội cấp tám, khả năng này cực nhỏ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 202

Khả năng lớn nhất hẳn là Đường Niệm Niệm quen biết thợ nguội cấp tám, còn không chỉ một người, cô như là môi giới vậy.

Xưởng trưởng Tiền nhìn hơn bốn mươi, nhỏ hơn xưởng trưởng Vũ mấy tuổi, dáng người cao gầy, vẻ mặt khôn khéo, trong ánh mắt viết đầy dã tâm, xưởng trưởng Vũ mặc dù nhìn nghiêm túc, nhưng kỳ thật ông ấy là người tai mềm, tính cách cũng có chút không quả quyết, ngược lại xưởng trưởng Tiền trên mặt luôn là nụ cười, nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng dã tâm bừng bừng, tính cách quả quyết.

“Cậu nghĩ cách tiếp cận Đường Niệm Niệm, mời cô bé vào trong xưởng, cứ nói tiền lương chúng ta trả cao gấp đôi Hồng Tinh.”

Xưởng trưởng Tiền rất nhanh đã đưa ra quyết định, đã bại bởi Hồng Tinh hai lần, ông ta phải cướp nhân tài về, không thể để cho Vũ Tùng Nguyên đắc ý!

Mà lại ông ta còn muốn tiến lên thêm một bước, khẳng định cần có công trạng rực rỡ, Đường Niệm Niệm nhất định phải đến nhà máy Tiền Tiến của ông ta.

Lúc sắp đến giờ cơm trưa, đám linh kiện kia mới kiểm trắc xong.

Kết quả đều nằm trong dự liệu, toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn, độ chính xác còn cao hơn bản vẽ yêu cầu.

“Niệm Niệm, cháu thật sự là đại bảo bối của chú, chú mời cháu ăn cơm trưa!”

Xưởng trưởng Vũ kích động đến xoa tay liên tục, nói chuyện cũng càng thêm buồn nôn, những người khác yên lặng cúi đầu xuống, xoa da gà nổi trên tay.

Khó trách bọn họ không làm được chức xưởng trưởng, bởi vì da mặt của bọn họ không dày bằng xưởng trưởng.

Gọi cô gái nhỏ người ta là bảo bối, bọn họ không gọi được.

“Chú Vũ, giữa trưa cháu còn có việc, để sau này ăn cơm đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 75: C75: Không có việc gì

Đường Niệm Niệm từ chối, cô xem như nhìn ra, xưởng trưởng Vũ này cũng chính là nở mày nở mặt ở bề ngoài mà thôi, trên thực tế túi trống trơn, ngay cả lá trà cũng mua không nổi.

Theo như người trong xưởng nói, trong nhà xưởng trưởng Vũ có một con cọp cái, quản ông ấy cực kỳ nghiêm, mỗi tháng tiền tiêu vặt chỉ có năm đồng, mua bao thuốc cũng phải suy nghĩ rất nhiều.

Cô không đành lòng ăn bữa cơm bằng số tiền xưởng trưởng Vũ tiết kiệm chắt cóp lắm mới để dành ra được.

Đường Niệm Niệm muốn lấy báo, xưởng trưởng Vũ tự mình dẫn cô tới phòng làm việc, kín đáo đưa sấp báo mấy ngày nay cho cô.

“Chú Vũ, bắt được trên núi, cho chú đó!”

Đường Niệm Niệm từ bên trong gùi lấy ra hai con thỏ, còn có chút rau xanh, để dưới đất, ôm báo rời đi.

Chờ xưởng trưởng Vũ kịp phản ứng lại, đuổi theo cô thì người đã không còn bóng dáng.

“Con nhóc chết tiệt kia chạy còn rất nhanh!”

Xưởng trưởng Vũ cười mắng một câu, cất thỏ rừng và rau xanh, ban đêm bảo vợ làm thỏ kho tàu, uống chút rượu, nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi!

Đường Niệm Niệm đến nhà chú hai, Đường Mãn Ngân mua cơm ở nhà ăn về, đang ăn cơm.

“Chú lại đi chuẩn bị đồ ăn, Niệm Niệm cháu chờ một chút!”

Đường Mãn Ngân muốn đến nhà ăn mua cơm nhưng bị Đường Niệm Niệm cản lại.

“Cháu đến tiệm cơm ăn, đưa thỏ cho chú.”

Đường Niệm Niệm lấy ra ba con thỏ rừng, còn có một con gà rừng và rau xanh, chất thành một ngọn núi nhỏ trên mặt đất, Đường Mãn Ngân thấy mà choáng váng.

“Chú hai, cháu định để chú đến tổ thợ điện, chú không có thiên phú với công việc của thợ nguội, trước kia chú từng làm thợ điện ở trong thôn, học cũng không phí sức.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 804: Hắc mao sát (2) 

Đường Niệm Niệm nói kế hoạch của cô, Đường Mãn Ngân học thợ nguội mấy năm, vẫn là trình độ sơ cấp, hiển nhiên không có thiên phú.

Hơn nữa kiếp trước Đường Mãn Ngân cũng đi làm việc ở tổ điện, ông ấy tự tìm sư phụ, học rất giỏi, thế nhưng lại bởi vì một lần ngoài ý muốn mà bị điện giật bỏ mình.

Lúc ấy thím hai Tuyên Trân Châu đã mang thai, chịu không được cú sốc này, bị sinh non, một xác hai mạng.

Em họ Đường Đông Cường còn nhỏ phải gánh vác cả gia đình, chủ động nghỉ học về nhà, ở trong xưởng làm nhân viên tạm thời nuôi sống em gái, thế nhưng bởi vì một lần gặp sự cố xảy ra chuyện mà cô gái hoạt bát vui vẻ Đường Đan Đan kia không còn nở nụ cười nữa.

Bởi vì là bé gái mồ côi, nhà chồng của Đường Đan Đan đối xử với cô ấy rất tệ, thường xuyên quyền đấm cước đá, cuối cùng cô ấy không chịu ngược đãi được nữa, uống thuốc tự sát.

Kiếp trước nhà họ Đường cứ như là bị nguyền rủa, không có một người nào có kết cục tốt, Đường Niệm Niệm rất hoài nghi Liễu Tịnh Lan đã động tay động chân vào.

Cô nghĩ mà không rõ, Liễu Tịnh Lan và nhà họ Chu tại sao lại dồn ép cô và nhà họ Đường vào chỗ chết như vậy?

Cô nhất định phải tìm được đáp án cho câu hỏi này.

Trước kia Đường Mãn Ngân ở Đường Thôn từng học về điện một thời gian, có cơ sở nhất định, Đường Niệm Niệm cảm thấy ông ấy thích hợp đến tổ thợ điện hơn.

“Chú hai, chú cố gắng học điện đi, năm nay chuyển chính thức cho chú luôn!” Đường Niệm Niệm ném ra cái bánh nướng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.