Sắc mặt bà lão gầy gò hết xanh lại vàng, cuối cùng là vẻ xấu hổ, bà ta lo lắng nhìn số tiền trong tay, không dám nhận.
Thế này nhiều quá, bà ta sợ nhận rồi lại sinh chuyện.
“Cô cho tôi năm hào thôi.” Bà lão gầy gò thì thầm.
Năm hào là đủ rồi.
“Bà nội của tôi đang qua đây này.”
Đường Niệm Niệm giả vờ dọa bà ta, bà lão gầy gò ra tay nhanh như một tia chớp, liền mạch nhét tiền vào túi, xoay người, bỏ chạy, mới chớp mắt mấy cái đã không còn thấy bóng ai nữa.
“Chú nhỏ gánh cái này về nhà thôi!”
Đường Niệm Niệm đi đến vệ đường chà gót giày, ngày mưa ghét thật đấy, giày toàn là bùn.
“Quần áo của chú mới tinh…”
Đường Mãn Đồng chê ra mặt, bộ đồ anh ta đang mặc là mốt mới nhất, anh ta vừa mới mặc vào, còn chưa kịp khoe khoang với ai mà bảo anh ta gánh nước tiểu á?
“Bà nội ơi, chú nhỏ không chịu gánh nước tiểu về này!”
Đường Niệm Niệm mách thẳng mặt luôn, bà cụ Đường ngồi trong xe mắng một tràng liên thanh: “Cha tiên bố nhà mày, mười bảy tuổi bẻ gãy sừng trâu, mày trẻ khỏe thế không chịu gánh thì đành để bà già này vén váy còng lưng gánh hộ mày chắc? Mẹ vất vả nuôi mày lớn bằng từng ấy mà bây giờ có nhờ tí việc cũng không được à? Biết thế ngày xưa mẹ mày đẻ quả trứng ra mà ăn, ít ra còn có tí tác dụng!”
“Thôi thôi, con gánh mà, con gánh, mẹ đừng mắng nữa, con gánh là được rồi chứ gì!”
Nghe thấy mấy câu chửi quen thuộc, Đường Mãn Đồng cảm thấy đầu mình căng phồng, sắp nổ tung đến nơi, anh ta trừng mắt nhìn cháu gái, còn hàm răng nghiến chặt, nhưng cuối cùng vẫn phải xắn quần, ngoan ngoãn gánh nước tiểu về cho mẹ.
“Mày mà làm sánh ra giọt nào thì mẹ đập cho mày nát đít!”
Bà cụ Đường bước ra khỏi xe, nhổ vài nắm cỏ bên đường quấn thành hai cái vành đơn giản, chia cho mỗi thùng một cái.
“Mẹ, con trai mẹ lớn thế này rồi mà ra đường mẹ cứ dọa đánh đít con là sao, mẹ phải để con có mặt mũi gặp người khác chứ.”
Đường Mãn Đồng xấu hổ, phải nói nhỏ nhắc nhở mẹ mình.
“Vợ thì chưa có công việc cũng không, cái thằng không được tích sự mày còn muốn lên mặt với ai mà đòi?”
Bà cụ Đường khịt mũi, trừng mắt lườm một cái, chẳng thèm giữ thể diện cho thằng con út tí nào.
Cái giống ăn no biếng làm này, không phải dứt ruột đẻ mày ra thì bà có thèm vào mà nhìn.
Đường Mãn Đồng thở dài, cam chịu nhấc hai thùng nước tiểu lên rồi sải bước rời đi.
Đợi Đường Niệm Niệm lên xe, tài xế Mao mới nổ máy, bà cụ Đường nhìn một lượt quanh xe, thỉnh thoảng đưa tay sờ sờ ghế ngồi, vô cùng tò mò về cái thứ này.
Bà sống hơn sáu chục năm rồi nhưng đây mới là lần đầu được ngồi lên xe con của bọn Tây đấy.
“Xe của bọn Tây sản xuất ngồi thích nhỉ, đi mưa cũng không sợ ướt, Niệm Niệm, cháu kiếm cái xe Tây này từ đâu đấy?”
“Trời mưa, xưởng trưởng sợ cháu dính mưa nên sắp xếp xe đưa cháu về ạ.” Đường Niệm Niệm giải thích.
“Xưởng trưởng Vũ đúng là người tốt!”
Bà cụ Đường rất cảm kích xưởng trưởng Vũ, suốt dọc đường cứ khen ngợi ông hết lời.
Tài xế Mao đang lái xe nghe vậy cứ ngập ngừng mấy lần muốn giải thích hộ xưởng trưởng bên mình, rõ ràng là nhờ công của xưởng trưởng bên họ, sao lại để xưởng trưởng Vũ được hết tiếng thơm thế?
“Vâng, bà nội, bà tựa lưng vào đây này, ngồi thế thoải mái hơn nhiều.”
Đường Niệm Niệm chỉ ừm ừm cho xong chuyện, cô chưa kể với bà nội việc mình vào nhà máy Tiền Tiến nhậm chức, cô cũng nhờ Đường Kiến Quốc giữ bí mật giúp mình rồi.
Muốn khoe khoang cũng phải khoe có mức độ, chứ khoa trương quá thì chỉ đem lại rắc rối thôi.
Bà cụ Đường bị cháu gái dẫn dắt sang chuyện khác, bà cũng thử tựa ra sau như cô chỉ, lập tức thoải mái đến nỗi phải thở dài một hơi. Thảo nào ai cũng thích làm quan, ngồi cái xe Tây thoải mái thế này lại chả thích thì gì!
“Ban nãy cháu đưa con mụ kia bao nhiêu tiền?”
Bà cụ Đường hỏi, ngữ điệu hết sức dứt khoát.
“Một đồng… cháu có đưa đồng nào đâu.”
Đường Niệm Niệm không để ý nên buột miệng thốt ra, dù cô phản ứng khá nhanh, lập tức thay đổi lời nói nhưng đã quá muộn.
Cô ngước lên, chạm phải ánh mắt dữ dằn của bà nội.
“Cháu dư tiền hả? Hai thùng nước tiểu đưa một đồng? Chú út cháu chỉ cần tiểu mấy ngày là có thể kiếm lại được một đồng, cháu cái đứa phá của này, núi vàng núi bạc cũng không đủ cho cháu phá!”
Cũng vì trên xe còn có người ngoài nên bà cụ Đường đã giảm âm lượng xuống rất nhiều, nếu là ở trong nhà thì bà ấy đã sớm động tay luôn rồi.
Một đồng còn đau hơn khoét một miếng thịt trong lòng bà ấy, cho một hai hào cũng đủ rồi, thế mà cho một đồng, mấy ngày bà ấy không có mắng nên con nhóc chết tiệt kia liền ngứa da đây mà.
“Chú út không được nha?”
Đường Niệm Niệm ăn ngay nói thật, Đường Mãn Đồng đã hai mươi lăm rồi, làm sao có thể vẫn còn là trai tơ?
“Nhỏ giọng một chút, ở bên ngoài cho chú út con chút mặt mũi.”
Bà cụ Đường tức giận trừng mắt nhìn, con gái con lứa, nói chuyện cũng không biết ý biết tứ, cái gì cũng dám nói ra bên ngoài.
Đường Niệm Niệm nhếch miệng, bà cụ thật tiêu chuẩn kép, rõ ràng trước đó còn nói lớn tiếng hơn bất kỳ ai.
Bị cô chen vào một cái, bà cụ Đường thành công quên chuyện một đồng tiền, không có nhắc lại nữa.
Nhưng thật ra là bà ấy không có tinh thần để nhắc, bởi vì bà cụ Đường say xe.
“Trong xe quá thơm… Không được, có hơi chóng mặt…”
Bà cụ Đường vốn đang cảm thấy mùi hương trong xe rất thơm, nhưng ngửi trong chốc lát, đầu liền choáng váng, ngực còn dời sông lấp biển, đồ ăn buổi sáng đều muốn phun ra.
Bà ấy cố gắng chịu đựng, không nỡ nôn ra.
“Nội, bóp gan bàn tay đi!”
Đường Niệm Niệm bảo bà cụ dùng sức bóp gan bàn tay, có thể làm dịu cảm giác nôn mửa.
Bà cụ Đường dùng hết sức bóp gan bàn tay, quả nhiên không còn buồn nôn nữa, bà ấy vô lực dựa vào ghế, một chữ cũng không muốn nói.
Không còn sức lực.
Cũng may sắp đến Đường Thôn, vừa đến cửa thôn, bà cụ Đường đã la hét muốn xuống xe, Đường Niệm Niệm liền bảo tài xế Mao đậu xe ở cửa thôn, về nhà uống chén trà nóng.
Tài xế Mao vốn không muốn uống trà, nhưng ông ấy muốn đi vệ sinh, liền ngừng xe.