“A… Đường Niệm Niệm, cô lên cơn thần kinh gì vậy!”
Liễu Tịnh Lan thở hồng hộc kêu lên, cô ta đưa tay kéo đám cỏ, kết quả lại kéo được cái gì đó mềm mềm, lúc cô ta nhìn kỹ lại, hồn cũng bị dọa bay.
“A…”
Liễu Tịnh Lan thét chói tai, nhảy dựng lên, tay vẫn còn nắm chặt đống bùn kia, con giun đang giãy chết trong đó lại càng uốn éo lợi hại hơn.
Chu Tư Nhân hứng thú quan sát Đường Niệm Niệm, người thật còn đẹp và sinh động hơn cả trong hình, tính khí này cũng rất hợp với anh ta.
Anh ta thích những cô gái hoạt bát can đảm, còn loại con gái điềm đạm nho nhã cười không lộ răng anh ta đến nhìn cũng không muốn nhìn.
“Xin chào, anh tên là Chu Tư Nhân, là thanh niên tri thức đến từ Bắc Kinh, sớm đã nghe tới tiếng tăm của em như sấm đánh bên tai!”
Chu Tư Nhân chủ động vươn tay, đã vậy còn nặn ra một nụ cười tự cho là rất đẹp trai, chiêu này của anh ta đã quyến rũ được vô số con gái ở Bắc Kinh, bách phát bách trúng.
Thế nhưng.
Đường Niệm Niệm không thèm đếm xỉa tới anh ta, tay cũng không duỗi ra.
Tay của Chu Tư Nhân cứng đờ giữa không trung khoảng một phút, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, anh ta lúng túng thu tay lại, cười gượng nói: “Anh có chút tự cho mình là đúng rồi, có lẽ chỗ các em không quen bắt tay.”
“Anh tìm tôi làm gì? Muốn báo thù thay cho Liễu Tịnh Lan à?”
Đường Niệm Niệm hỏi thẳng.
Cô không hề hứng thú với Chu Tư Nhân, thậm chí còn muốn đánh vỡ xương đầu của thằng nhóc này.
“Không, anh với Liễu Tịnh Lan chỉ là bạn bè bình thường, anh không rõ chuyện giữa hai người, chắc hẳn chỉ là hiểu lầm, thật ra anh muốn làm bạn với em.”
Chu Tư Nhân bèn vội vàng rũ bỏ hết, hơn nữa anh ta thực sự nói thật, trước đó không có quan hệ quen biết gì cả.
Anh ta nhìn ra giữa Đường Niệm Niệm và Liễu Tịnh Lan có mối hận cũ, vì tranh thủ có được cảm tình của Đường Niệm Niệm, sau này anh ta phải giữ khoảng cách với Liễu Tịnh Lan mới được.
Liễu Tịnh Lan còn đang chiến đấu với con giun, sau khi nghe được mấy câu này, trái tim bỗng nguội lạnh đi một nửa.
Cô ta cố gắng lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?
Đường Niệm Niệm cố ý lớn tiếng nói: “Liễu Tịnh Lan, người đàn ông này nói cô chỉ là bạn bè bình thường thôi đó!”
Gương mặt của Liễu Tịnh Lan trở nên lạnh đi, cắn chặt răng, chỉ xem như không nghe thấy, nhưng lòng bàn tay lại bị móng tay đâm tới chảy máu.
“Tôi không có hứng thú với anh, cũng không muốn kết bạn, vì anh và Liễu Tịnh Lan là bạn bè.”
Đường Niệm Niệm cố ý nói vậy, sau đó xoay người rời đi.
Chu Tư Nhân nhanh chân đuổi theo, cười đùa cợt nhả nói: “Vậy thì anh với Liễu Tịnh Lan cũng không phải là bạn bè gì cả, Đường Niệm Niệm, anh vừa gặp là đã yêu em mất rồi!”
“Tình cảm của anh thật rẻ rúng!”
Đường Niệm Niệm hừ lạnh một tiếng, kiểu công tử vô dụng tự cho mình là đúng như này, rốt cuộc từ đâu ra đây?
Nói câu ‘vừa gặp đã yêu’ với cô gái mình gặp lần đầu, xương cốt nhẹ thật đấy[1].
[1] Xương cốt nhẹ: Ý chỉ những người không có danh dự, tự trọng.
Xương cốt nhẹ: Ý chỉ những người không có danh dự, tự trọng.
“Vô cùng thật lòng, anh vừa gặp đã yêu em, Đường Niệm Niệm, chúng ta kết bạn đi? Làm quen lần nữa nhé, anh tên là Chu Tư Nhân, Chu trong Chu Chính (đoan chính), Tư trong Tư Văn (lịch sự), Nhân trong Nhân Nghĩa.
Chu Tư Nhân vẫn cười hì hì như cũ, nếu nhận xét công tâm thì chiêu này của anh ta quả thật có thể hấp dẫn được rất nhiều cô gái.
Nhưng anh ta lại gặp phải Đường Niệm Niệm.
Đã định sẽ đụng phải tường sắt.
“Lịch sự nhưng bại hoại, không nhân không nghĩa!”
Đường Niệm Niệm lạnh lùng cười ra tiếng, không chừa lại chút thể diện nào.
Sắc mặt Chu Tư Nhân hơi thay đổi, trong mắt nén giận, từ nhỏ đến lớn anh ta đều được mọi người ca tụng, ai dám không cho anh ta mặt mũi?
Đường Niệm Niệm này đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ là một cô gái nông thôn, kiêu ngạo thật lớn!
Nếu không phải vì loại thuốc kỳ bí kia, anh ta sớm đã nổi giận!
Nhưng khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Đường Niệm Niệm, lửa giận trong anh ta lại tiêu tan đi chút ít, thậm chí còn an ủi bản thân, nhìn đẹp gái như vậy, tính tình nóng nảy thì vẫn có thể hiểu được, vì loại thuốc kỳ bí kia anh ta phải nhịn.
Da mặt Chu Tư Nhân dày, cứ quấn chặt đi theo, lý do Đường Niệm Niệm còn chưa cho anh ta ăn đấm là vì muốn làm rõ mục đích của anh ta.
Mới đến Đường Thôn, việc đầu tiên lại muốn tìm cô, nhất định phải có âm mưu gì đó.
Cô cố ý dẫn dắt, Chu Tư Nhân quả nhiên đã lộ ra chút âm mưu.
“Đường Niệm Niệm, em có biết trong Đường Thôn của các em có nhà tư sản nào lớn không?”
“Không biết, Đường Thôn đều là một nghèo hai tay trắng, ngay cả địa chủ cũng không có!”
Đường Niệm Niệm nghĩ ngợi, cô tất nhiên biết, vì nhà tư sản lớn đó chính ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố cô.
Thật ra Đường Thôn chính là quê nhà của cô.
Ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố cô sau khi rời khỏi Đường Thôn đến Thượng Hải đã trở thành ông chủ lớn.
Nhưng tới đời nhà cô thì không còn ai ở Đường Thôn nữa, nhóm ông cụ Đường Thanh Sơn và đại đội trưởng cũng cách nhà cô tới ngũ phục[1], chỉ có thể coi là cùng họ nhưng khác nhánh.
[1]Ngũ phục: là những người cùng tông tộc, theo thế thứ mà mặc tang phục, chia ra 5 hạng: Đại tang, Tư thôi (còn gọi là Cơ niên), Đại công, Tiểu công và Ti ma.
“Em không biết cũng là bình thường, nhà tư sản lớn đó tên là Đường Diệu Tổ, mười ba tuổi đã rời khỏi Đường Thôn, sau khi đến Thượng Hải mới giàu lên, lúc đó có lẽ là vào thời tiền triều thì phải.”
Chu Tư Nhân vừa nói, vừa quan sát sắc mặt thay đổi của Đường Niệm Niệm.
Đường Diệu Tổ chính là ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của ông cố của Đường Niệm Niệm.
“Chưa từng nghe qua, anh nói mấy chuyện này để làm gì? Lẽ nào anh muốn làm tư sản?”
Đường Niệm Niệm cố ý nói móc, trong lòng lại đề cao cảnh giác.
“Trò đùa này không hay đâu, nhà anh là căn chính miêu hồng[2], có lôi kéo cũng không dính tới mấy thứ tư sản đâu, thật ra anh chỉ tò mò về đoạn lịch sử đó thôi.”
[2] Căn chính miêu hồng: ý chỉ những người có xuất thân tốt, cao quý.