“Gâu… Tên què đã trở về, ngày mốt sẽ đưa em gái vào thành!”
Bách Tuế báo cáo với cô chủ, hiện tại nó có chó làm tình báo viên ở cả cách đây mấy chục dặm, nhà họ Tề và nhóm thanh niên tri thức có động tĩnh gì đều không thoát khỏi tầm kiểm soát của nó.
“Tiếp tục theo dõi!”
Đường Niệm Niệm lặng lẽ cười lạnh, Tề Quốc Hoa không thể nào lại không biết Hà Chí Thắng là loại người gì, lại còn dám đưa em gái ruột qua, tên khốn này cực kỳ ích kỷ và máu lạnh.
Tề Quốc Xuân rơi vào trong tay tên bi3n thái Hà Chí Thắng, có thể chết sảng khoái đã là hạnh phúc rồi.
Cô vô cùng mong chờ vào cuộc sống tương lai của người phụ nữ này.
“Bách Tuế, chúng ta đánh cược không?”
“Gâu… Đánh cược cái gì?”
Hai mắt Bách Tuế sáng lên, đã lâu rồi không đánh cược.
“Đánh cược xem Tề Quốc Xuân có thể trụ được mấy ngày, ta cá cược cô ta trụ được một tháng.”
“Gâu… Hai mươi ngày!”
Bách Tuế rất coi thường Tề Quốc Xuân, một con gà yếu.
“Gâu… Nếu ông đây thẳng, mỗi ngày thêm một khúc xương!” Bách Tuế vô cùng tự tin, nó chắc chắn sẽ thắng.
“Được, nếu như mi thua, phải thu hoạch toàn bộ cây trồng đã lớn trong không gian!”
Đường Niệm Niệm cố nhịn cười, Bách Tuế nhà cô thật tốt, lần nào cũng chủ động dâng xác tới trước cửa hố của cô.
Cho dù Tề Quốc Xuân thật sự không trụ nổi qua hai mươi ngày, cô cũng sẽ nghĩ cách để người phụ nữ này giữ lại một hơi tàn.
“Gâu… Thành giao!”
Bách Tuế đồng ý không chút do dự, nó chắc chắn không thua.
Đường Niệm Niệm nhìn về hướng nhà họ Tề, người chết đầu tiên là Tề Quốc Xuân.
Cô rất mong chờ người tiếp theo.
Mười hai giờ đêm.
Đường Thôn vô cùng yên tĩnh, ngay cả gà chó cũng không sủa, có thể mơ hồ nghe được tiếng ngáy, còn có tiếng nói mê.
Đường Niệm Niệm thay quần áo đen, rời khỏi nhà họ Đường, nhanh chóng chạy ra sau núi, Bách Tuế theo sát phía sau.
Cô muốn đi tìm bảo bối.
Ánh trăng sáng tỏ, chiếu lên ngọn núi mơ hồ, như thể khoác lên một lớp áo mỏng, Đường Niệm Niệm không có tâm trạng thưởng thức, dùng hết 100% tốc độ của bản thân, chạy như bay, sau một tiếng, cô đã tới sơn cốc nơi lợn rừng hay lui tới.
Trong sơn cốc có không ít bách hợp rừng, còn có các loài hoa dại khác không biết tên, phong cảnh vô cùng xinh đẹp, Đường Niệm Niệm lấy ra tấm da dê, đối chiếu với chỗ giấu kho báu.
Bách Tuế đột nhiên đứng dậy, cả người xù lông, chân trước bấu vào đất, tiến vào trạng thái cảnh giới tối cao, chứng tỏ gặp phải kẻ địch mạnh.
Đường Niệm Niệm cũng lấy vũ khí ra, một con dao ẩn sắc bén, cô cảnh giác nhìn xung quanh.
Đêm đã khuya, trong núi rất yên tĩnh, cũng không có gì lạ thường.
Nhưng Đường Niệm Niệm biết, Bách Tuế tuyệt đối không vô cớ cảnh báo, chắc chắn đang có thứ gì đó lén lút.
Bách Tuế đột nhiên tấn công, nhào qua sau một thân cây, sau đó là có hai cái bóng một trắng một vàng, giống như đá quang thiểm, đánh nhau túi bụi, trên không trung toàn là lông trắng lông vàng, bay khắp trời, nhìn trông rất ngứa mũi.
“Hắt xì…”
Đường Niệm Niệm che kín mũi, nhưng vẫn có vài sợi lông chui vào, ngứa muốn chết.
Cô đi qua đó, cuối cùng cũng thấy rõ bóng trắng, một con chó rất đẹp.
Không đúng, là sói!
Đuôi dựng là chó.
Rũ xuống là sói.
Con sói trắng xinh đẹp này rũ đuôi xuống, rõ ràng là sói hoang, hơn nữa sức chiến đấu khá mạnh, không phân cao thấp với Bách Tuế.
Hai con đánh nhau một hồi cũng không phân được thắng bại, Đường Niệm Niệm lười chạy tới can ngăn, mà bò xuống, ngửa đầu cẩn thận nhìn, mặt vui vẻ.
Là một cô công chúa nhỏ đấy!
“Bách Tuế, đừng đánh nữa, đây là vợ của mi đấy!”
Đường Niệm Niệm có thể giao tiếp bằng suy nghĩ với Bách Tuế, vui mừng kêu Bách Tuế ngưng chiến, không được đánh vợ.
“Gâu… Ở đâu?”
Bách Tuế quay đầu lại hỏi, không cẩn thận ăn trúng một vuốt của sói trắng, đau tới mức nó rú lên, cũng trả một vuốt lại cho sói trắng.
“Đừng đánh nữa, con sói trắng này xinh đẹp không? Đánh giỏi không?”
Đường Niệm Niệm chỉ sói trắng, Bách Tuế ngây ngẩn cả người, trên người lại ăn thêm mấy móng vuốt, nhưng nó không đánh trả, còn có chút e thẹn.
“Gâu… Không đánh?”
Bách Tuế lùi lại vài bước, chủ động dừng chiến, sói trắng nghiêng đầu đánh giá nó, kêu lên vài tiếng: “Nơi này là nhà ta, mấy người mau đi đi!”
Trước kia sơn cốc này là địa bàn của lợn rừng, mười mấy con nên nó đánh không lại, chỉ có thể ở kế bên, nhưng có một ngày đám lợn rừng đột nhiên biến mất, nơi này trở thành địa bàn của nó.
“Gâu… Rõ ràng chỗ này là nhà của anh em lợn rừng ta, mi làm gì họ rồi?” Bách Tuế ‘vô sỉ’ hỏi.
“Không… Không biết, ai biết bọn nó đi đâu!”
Sói trắng chột dạ quay đầu đi, mặc dù lợn rừng biến mất không liên quan tới nó, có thể là vì trước kia tranh giành địa bàn, nó và lợn rừng đánh nhau vài lần, nhưng cả hai bên đều thua.
Không ngờ con chó vàng hung dữ này lại là bạn của lợn rừng.
“Gâu… Ta quen nơi này hơn mi!”
Da mặt của Bách Tuế còn dày hơn cả heo, không biết xấu hổ mà đánh dấu lãnh thổ sơn cốc này.
Sói trắng thiếu tự tin nên không dám nói gì, bởi vì nó còn đánh không lại con chó vàng, huống chi con thú cái hai chân còn chưa ra tay kia, có cảm giác rất hung dữ.
“Lại đây!”
Đường Niệm Niệm vẫy tay, sói trắng nghiêng đầu, do dự hồi lâu, lúc này mới vươn móng vuốt ra, run rẩy đi tới, không dám đến quá gần, chỉ đứng cách xa một mét.
“Đồ ăn ngon!”
Trong tay Đường Niệm Niệm xuất hiện một nắm nước linh tuyền, vợ tương lai của Bách Tuế đấy, người một nhà.