“Bộp”
Một quyển sách rách nát rơi xuống đất, có người nhặt lên, vừa nhìn thấy bìa đã kêu lớn: “Tìm được rồi, quả nhiên là xem sách đồi trụy!”
Bọn họ làm nghề này, đều vô cùng quen thuộc với cuốn [Trái tim thiếu nữ], liếc mắt một cái là đã nhận ra.
“Tôi không có đọc, quyển sách này không phải của tôi, ngày nào tôi cũng đọc trích dẫn, còn ghi chép lại!”
Liễu Tịnh Lan lao tới giống như kẻ điên, đi kéo ngăn kéo, muốn tìm ra ghi chép mình đã ghi trước đó, chứng minh bản thân theo kịp thời đại, lúc nào cũng học theo những câu danh ngôn.
“Đây là sổ ghi chép của tôi, mấy người cứ xem, ngày nào tôi cũng ghi chép lại!”
Liễu Tịnh Lan tìm được một quyển ghi chú trong ngăn kéo, vì sốt ruột hốt hoảng, cô ta không nhận ra quyển ghi chú này là mới, cô ta chủ động mở sổ ra, đưa cho nhóm Hồng tụ chương xem.
Nhóm Hồng tụ chương vừa nhìn đã thay đổi sắc mặt, giận tím người.
“Hay thật, không chỉ coi sách đồi trụy, mà còn là đặc vụ hải ngoại, bắt lại!”
Bên trong cuốn sổ ghi chép đều là những chữ nước ngoài xiêu vẹo, mặc dù nhóm Hồng tụ chương coi không hiểu, nhưng bọn họ biết tiếng nước ngoài đồng nghĩa với việc liên quan đến người ở nước ngoài, Liễu Tịnh Lan chắc chắn là đặc vụ của địch thông đồng với nước ngoại.
Tim của Liễu Tịnh Lan rơi thòng xuống tới tận đáy, rút quyển sổ lại, vừa nhìn thoáng qua, hai mắt đã tối sầm lại.
Sao lại là tiếng Anh?
Quyển sổ ghi chép của cô ta đâu?
Liễu Tịnh Lan không giữ được bình tĩnh, cô ta biết lục soát ra được hai thứ này trong phòng mình là có ý nghĩa gì, cô ta cần phải nghĩ cách tự cứu mình.
Cô ta nhìn về đám đông, nhìn thấy Chu Tư Nhân, hai mắt hơi sáng lên, có lẽ Chu Tư Nhân sẽ cứu cô ta?
Chỉ cần nhà họ Chu ra tay, những chuyện này đều là chuyện nhỏ.
Chu Tư Nhân tránh đi ánh mắt của cô ta, vẻ mặt hờ hững, mối quan hệ của anh ta và Liễu Tịnh Lan vẫn chưa khắng khít tới vậy.
Hơn nữa vốn dĩ Đường Niệm Niệm còn hiểu lầm quan hệ giữa anh ta và Liễu Tịnh Lan, anh ta cần phải phủi sạch.
Ánh sắt trong mắt Liễu Tịnh Lan lập tức tối đi, lòng như tro tàn.
“Dẫn đi!”
Nhóm Hồng tụ chương kéo tay Liễu Tịnh Lan ra sau lưng, rời đi trong cảm xúc dâng trào.
Đại đội trưởng há hốc mồm, mãi cho tới khi những người đó đi xa, ông ấy vẫn chưa phản ứng lại được, vì sao lại biến thành như vậy?
Nhưng Liễu Tịnh Lan bị bắt đi cũng tốt, người phụ nữ này lòng dạ bất chính, giữ lại Đường Thôn chính là một tai họa ngầm.
Đại đội trưởng có tâm trạng cũng suy nghĩ cẩn thận lại, nhìn Đường Niệm Niệm với vẻ ẩn ý, nhất định là do con bé này giở trò.
Làm thật hay!
“Mọi người tới nông thôn để hỗ trợ xây dựng, cần phải có tư tưởng tiến bộ, nhớ nhiều câu danh ngôn, nghe đài nhiều hơn, đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa!”
Đại đội trưởng chắp tay sau lưng, giả vờ dạy dỗ nhóm thanh niên trí thức một lúc.
Nhóm thanh niên trí thức liên tục bảo đảm, tuyệt đối sẽ không xằng bậy.
Hơn nữa bọn họ còn vô cùng may mắn, ít nhiều gì cũng cách xa Liễu Tịnh Lan từ sớm, nếu không hôm nay bọn họ cũng đã gặp xui xẻo chung.
“Còn đứng ở đây làm gì nữa? Đứng ở đó thì có lương thực rơi từ trên trời xuống? Không cần làm việc nữa à?”
Đại đội trưởng lại quay mặt sang đám đông đang hóng chuyện, hung hăng dạy dỗ, nhóm quần chúng lập tức giải tán, chẳng mấy chốc đã không còn một bóng người.
Chỉ còn lại mình Đường Niệm Niệm—người rãnh rỗi nhất.
“Niệm Niệm, có phải là cháu… Bỏ đi, bác tới nhà máy làm vớ xem thử!”
Đại đội trưởng nói được cửa câu thì đổi lời, có một số chuyện không cần phải hỏi quá rõ, chỉ cần kết quả có lợi cho Đường Thôn là được.
“Bác ba, người báo cáo là Liễu Tịnh Lan!” Đường Niệm Niệm lạnh lùng nói.
Đại đội trưởng thay đổi sắc mặt, chẳng trách Hồng tụ chương lại đột nhiên chạy tới.
Con mẹ nó, Liễu Tịnh Lan này đúng là sao chổi, may mắn đã bị con bé Niệm thu thập.
Đại đội trưởng hùng hổ rời đi, sống chết của Liễu Tịnh Lan không liên quan tới Đường Thôn, ông ấy cũng lười quan tâm, điều ông ấy quan tâm nhất hiện tại chính là nhà máy vớ.
Trước kia chưa thành lập nhà máy, ông ấy lo lắng nhà máy không thành công, hiện tại nhà máy vớ đã làm xong, ngày nào cũng có thể sản xuất ba bốn ngàn đôi vớ, ông ấy lại lo lắng không bán được, lo tới nỗi miệng mọc đầy mụn nước.
“Bé Niệm à, vớ của chúng ta thật sự có thể bán được sao?”
Đại đội trưởng đi được vài bước, lại quay về, ông ấy đã hỏi câu này được mười mấy lần, cứ hỏi đi hỏi lại, hỏi tới mức khiến Đường Niệm Niệm mất kiên nhẫn.
“Không bán được!”
Đường Niệm Niệm tức giận, trước đó cô đều nói không thành vấn đề, nhưng đại đội trưởng không tin.
Nên dứt khoát nói khác.
Tầm mắt của đại đội trưởng tối sầm lại, ngã thẳng ra sau.
Đường Niệm Niệm sợ hãi, dùng tay kéo lại, mặt mày đại đội trưởng trắng bệch, môi cũng tái lại, dáng vẻ hồn xiêu phách lạc, khiến cô hiếm khi có cảm giác áy náy.
Nếu biết bác ba nhát gan như vậy, cô đã không nói dỗi ông rồi.
“Không có vấn đề gì cả, chắc chắn có thể bán được, bác cứ yên tâm đi!”
Đường Niệm Niệm ghé sát tai đại đội trưởng, hét to.
Hét nhỏ cô sợ đại đội trưởng không nghe thấy, hồn không về được.
Hồn xác của đại đội trưởng đúng là đã quay về, nhưng lỗ tai cũng ù ù như sắp vỡ.
“Nghe thấy rồi, cháu hét cái gì? Ông đây không có điếc!”
Đại đội trưởng cũng gân cổ lên hét, bởi vì ù tai, nếu nói nhỏ chính ông ấy cũng không nghe thấy.
Đường Niệm Niệm trợn mắt, tai không điếc, nhưng nhát gan, giống hệt chú hai của cô, đều nhát gan.
“Thật sự có thể bán sao? Bé Niệm à, khi nào mới bán được? Cứ chất đống trong kho hàng, bác nhìn mà hoảng sợ.”
Đại đội trưởng vừa vui lại vừa lo, hiện tại toàn bộ khoản đầu tư vào nhà máy đều là do bé Niệm chi trả.
Ông ấy sợ bán không được, con bé Niệm sẽ lỗ vốn, toàn bộ tài sản của Đường Thôn cộng lại cũng không đủ bồi thường.
“Bác ba à, nhà máy vớ mới hoạt động được mấy ngày? Bác gấp cái gì, không phải chú nhỏ đã vào thành tìm khách hàng rồi sao? Còn nếu không được, công xã nhiều người như thế, mỗi người mua một đôi là đủ rồi.”
Đường Niệm Niệm kiên nhẫn an ủi, hiện tại là thời đại kinh tế kế hoạch, cung thấp hơn cầu, chỉ cần có thể sản xuất ra được đồ, không cần phải lo không bán được.