Ông ta không thể trông cậy được gì vào hai đứa cháu trai đó, bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì.
Hai đứa cháu gái đều có năng lực, một đứa đã đi lấy chồng, một đứa khác vẫn còn ở nhà, nhưng con gái sớm muộn gì cũng sẽ là của nhà người ta, có năng lực cũng vô ích.
Ông cụ Chu đột nhiên có cảm giác buồn bã, ông ta anh dũng cả một đời, sao đến già lại không có một ai xứng đáng để nối nghiệp chứ?
“Cha phái ai đi vậy?” Đứa con thứ hai của nhà họ Chu—Chu Hưng Gia hỏi.
“Tư Minh với nhà họ Liễu, đứa con gái thứ ai của nhà họ Liễu cũng tới Đường Thôn, chết cách đây không lâu, bọn họ tới nhận tro cốt!”
Ông cụ Chu bình thản nói.
“Con gái nhà họ Liễu? Có phải cô gái hồi đó chơi cùng với Tư Nhân không? Sao nó lại chết?”
Chu Hưng Gia cũng có chút ấn tượng với Liễu Tịnh Lan, trước kia khá thân thiết với đứa con út Tư Nhân, ngoại hình bình thường, cha mẹ là cán bộ Cục văn hóa, gia thế cũng ở mức trung bình.
“Chết thì chết thôi, hỏi nhiều như vậy làm gì?’
Ông cụ Chu tức giận, mắng một câu rồi tối sầm mặt lại.
Ông ta đã phái người điều tra, cái chết của Liễu Tịnh Lan cũng có quan hệ với Đường Niệm Niệm.
Ông ta đã đánh giá thấp Đường Niệm Niệm này rồi!
“Cha à, Tư Minh vai không thể gánh, tay không thể nhấc, nó đi làm được gì? Nếu không bảo Tư Võ đi đi.” Chu Hưng Gia nhỏ giọng đều nghị.
Chu Tư Minh là con trai lớn của ông ta, mặc dù là thư sinh, nhưng cũng là con ruột của ông ta.
Ông ta luôn cảm thấy Chư Thành kia có hơi mờ ám, vẫn nên để Chu Tư Vũ, con trai nhà anh cả đi.
Ông cụ Chu lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ông ta vừa liếc mắt đã thấy rõ tâm tư của đứa con thứ hai, chút ý đồ xấu xa kia toàn dùng để đối phó với người trong nhà.
“Cút đi!”
Giọng ông cụ vô cùng lạnh, ông ta đã hoàn toàn thất vọng với đứa con trai thứ hai của mình.
Chu Hưng Gia hậm hực ra ngoài, lại gọi điện thoại cho con trai cả–Chu Tư Minh.
Chu Tư Minh đã tốt nghiệp trường đại học Công Nông Binh, đang đi làm tại Cục Di Vật Văn Hóa, Chu Hưng Gia gọi điện sang, biết con trai cả đã đi từ mấy ngày trước.
Chu Tư Minh đã đến Chư Thành, vừa xuống xe lửa, lãnh đạo Cục văn hóa Chư Thành đích thân tới đón, lần này anh ta và cha của Liễu Tịnh Lan dẫn cả đội, tới Chư Thành khảo sát di tích lịch sử, một chuyến công tác thuộc về chi phí chung.
Chư Thành vào thời Xuân Thu được gọi là Việt Quốc, cũng coi như một nơi hùng mạnh thời đó, dự án khảo sát di tích lịch sử cũng không hề đột ngột.
Anh ta và em trai Chu Tư Nhân không giống nhau, anh ta nho nhã hơn một chút, chiều cao tầm trung, làn da trắng nõn, còn đeo kính cận, mặc dù hào hoa phong nhã, nhưng lại mang khí chất u tối, còn có phần kiêu ngạo, không phải tính tình bình dị gần gũi.
“Chủ nhiệm Chu, trưởng khoa Liễu, các vị lãnh đạo, mọi người đi đường vất vả rồi!”
Lãnh đạo Cục văn hóa Chư Thành cười tươi, bắt tay với từng người từ Bắc Kinh tới.
Vẻ mặt Chu Tư Minh thơ ơ, lần này anh ta là người dẫn đoàn khảo sát, nhưng tính tình anh ta thanh lãnh, không thích kết giao với mọi người, hơn nữa anh ta thân là đại công tử nhà họ Chu, chức vị cao, từ trước tới giờ chỉ có người khác nịnh nọt anh ta, từ nhỏ đã được vây quanh, dẫn tới anh ta có tính cách kiêu ngạo.
Cha Liễu Tịnh Lan tên Liễu Kháng Nhật, một cái tên vô cùng cách mạng.
Lần này ông ta là phó đội trưởng đoàn khảo sát, hơn nữa ông ta am hiểu giao tiếp, kéo léo, biết co biết dãn, lần này nghe theo lệnh của nhà họ Chu, ông ta hạ quyết tâm phải phối hợp với Chu Tư Minh thật tốt, hoàn thành nhiệm vụ nhà họ Chu đã giao.
Trên đường đi, đều là Liễu Kháng Nhật nói chuyện với cán bộ Chư Thành, Chu Tư Minh nói không quá ba câu, cán bộ Cục văn hóa Chư Thành dù bất mãn trong lòng nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, bọn họ không dám đắc tội nhà họ Chu ở Bắc Kinh, chỉ có thể kính trọng.
Vừa tới khách sạn, Chu Tư Minh đã gọi điện thoại về Bắc Kinh.
“Đường Niệm Niệm kia không đơn giản, cháu phải cẩn thận tuyệt đối, đều phải tìm ra kho báu của nhà họ Đường và Tư Nhân, mọi thứ đều có Liễu Kháng Nhật xuất đầu, cháu cứ đứng phía sau là được, có việc thì tìm mấy người đó.”
Ông cụ Chu nói ra vài cái tên cho cháu đích tôn, đều là những người có mặt mũi ở Chư Thành, trong đó có cả cục trưởng Sở công an.
Còn về Liễu Kháng Nhất, ông cụ Chu vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy được mục đích của ông ta, một tên tiểu nhân nịnh nọt, đúng lúc dùng để làm bia đỡ đạn cho cháu đích tôn.
“Cháu đã biết rồi, thưa ông!”
Chu Tư Minh đồng ý, nhưng trong lòng lại có chút khinh thường.
Chỉ là một cô gái nhà quê thôi, có thể lợi hại tới cỡ nào?
Tên Chu Tư Nhân kia từ nhỏ đã cơ bắp gấp đôi trí não, thế nhưng ông cụ lại thích kiểu như vậy, ở nhà họ Chu, biết đánh nhau mới được ông cụ yêu thích.
Anh ta chỉ hơi yếu ớt một chút, dù thế đầu óc lại thông minh nhất trong số những người cháu trai, vậy mà ông cụ lại khinh thường.
Lần này anh ta hiếm khi có được cơ hội, anh ta nhất định phải kiếm được báu vật của nhà họ Đường, để ông cụ biết sự lợi hại của anh ta.
Ngày 26 tháng 5.
Chỉ còn vài ngày nữa là tới tháng Sáu, Đường Niệm Niệm tới Ô Thành, kéo mấy chiếc máy móc kia vào trong không gian, từ từ sửa chữa.
Bên phía Chu Quốc Khánh cũng bận rộn, làm đủ mọi thủ tục để thành lập nhà máy.
Nhà máy Tiền Tiến và nhà máy Hồng Tinh, Đường Niệm Niệm cũng không bỏ bê bên nào, đều làm hết công việc một cách hoàn hảo, bốn người đồ đệ Đường Kiến Quốc Và Mạnh Nhiên kia, dưới sự huấn luyện của cô đã có thành tích vô cùng rõ rệt, qua hai tháng nữa là có thể điều khiển máy móc.
Bản thân bốn người họ đã có kinh nghiệm về máy móc mấy năm, rất thành thạo trong kinh nghiệm thực tiễn, cô chỉ cần huấn luyện thêm một chút là có thể nhanh chóng nắm rõ.
Thời tiết cuối tháng Năm không nóng không lạnh, nhất là thời gian sau bữa trưa, vô cùng dễ buồn ngủ, Đường Niệm Niệm ăn cơm xong liền ngáp một cái, kéo ghế xếp ra ngoài sân, lại ôm thêm tấm thảm, nằm xuống ngủ.
Bà cụ Đường nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, khởi động cơ hàm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Hai ngày trước cháu gái vừa cho bà ấy hai chiếc vòng tay bằng vàng đấy, nặng trĩu, còn vô cùng xinh đẹp, vừa nhìn là biết loại mà các bà địa chủ hay mang, bà ấy đã đem đi giấu hết.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, bà cụ Đường vội vã tới nhà máy vớ làm việc, cả Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu, ba người mẹ chồng con dâu hiện tại vô cùng bận rộn.
Đường Niệm Niệm đang ngủ rất ngon thì bị tiếng hét giống như tiếng sấm đánh thức.
“Tề Quốc Tú nhảy sông? Dương Bảo Căn chết rồi? Ai da, ông trời thật sự mở mắt rồi!”