Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 318



Trong không gian của Đường Niệm Niệm có cà phê, còn có máy pha cà phê và hạt cà phê, nhưng cô lười tự pha, luôn pha cà phê tốc hành uống, vĩnh viễn không thể so với cà phê xay tay được.

Phó Thanh Hàn lấy máy pha cà phê ra, ông ấy du học châu Âu, thói quen ăn uống chịu ảnh hưởng của bên đó, thích uống cà phê và ăn bánh mì.

Chẳng bao lâu, trong nhà truyền ra mùi thơm đậm của cà phê, Đường Niệm Niệm hít sâu một hơi, chính là mùi này, đã lâu rồi không ngửi được.

“Nào, nếm thử tay nghề của cậu!”

Phó Thanh Hàn pha hai ly, mình một ly, Đường Niệm Niệm một ly, pha cho Thẩm Kiêu sữa mạch nha.

Ông ấy tiếc.

Hạt cà phê khó kiếm, phiếu kiều hối mỗi tháng của ông ấy đều dùng để mua cà phê, hơn nữa cho Thẩm Kiêu uống cũng không khác gì bò nhai mẫu đơn, mặc kệ uống gì, thằng nhóc này đều không ngấm được.

Thẩm Kiêu cũng không thích uống thứ nước thuốc đắng này, anh cũng không hiểu vì sao cậu thích uống nước thuốc đắng, sữa mạch nha ngọt lịm ngon biết bao.

“Thơm thật!”

Đường Niệm Niệm uống một ngụm, thành thật khen, hương vị này đỉnh thật.

“Thích thì tốt!”

Phó Thanh Hàn cười rất vui.

Uống xong một ly cà phê, Thẩm Kiêu liền nói lời tạm biệt, công việc của Phó Thanh Hàn rất bận, hơn nữa sức khỏe không tốt, nếu chiếm dụng quá nhiều thời gian làm việc của ông ấy, buổi tối lại phải tăng ca.

“Niệm Niệm, cái này cho cháu!”

Phó Thanh Hàn vào phòng ngủ, qua một lúc mới đi ra, trong tay cầm một cái thánh giá màu đen, nhưng chỉ có một nửa, trông giống như mặt dây chuyền.

“Đây là chìa khóa của kho báu nhà họ Phó, bản đồ ở chỗ Tiểu Kiêu, các cháu nhận đi!”

Phó Thanh Hàn nhét chìa khóa vào trong tay Đường Niệm Niệm, ông ấy rất hờ hững với vật chất, cũng không định kết hôn, số tài sản này cho Tiểu Kiêu và Niệm Niệm là thích hợp nhất.

“Cậu, cháu cất giúp cậu, đợi sau khi tìm thấy của cải sẽ đưa cho cậu!”

Đường Niệm Niệm không muốn nhận, của cải nhà họ Đường đã đủ cho cô tiêu mấy chục đời rồi.

“Cậu không cần, lương còn không tiêu hết, các cháu cứ nhận đi!”

Phó Thanh Hàn cười từ chối, ông ấy không có dục vọng gì với tiền tài, chỉ có yêu cầu cao ở mảng ăn mặc.

Nhưng một bộ đồ chất liệu tốt, ông ấy có thể mặc mười mấy năm, ăn cũng rất ít, một tháng lương hơn trăm tệ của ông ấy gần như không tiêu hết.

Đường Niệm Niệm cũng không tranh với ông ấy, dù sao thì sau khi tìm được của cải, cô sẽ trả cho Phó Thanh Hàn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 226

Cho dù bản thân Phó Thanh Hàn không muốn lấy, sau này ông ấy vẫn còn có vợ con, đề phòng nảy sinh hiềm khích.

Dù sao thì Phó Thanh Hàn là người thân duy nhất của Thẩm Kiêu, cô rất coi trọng phần tình thân này, không muốn vì tiền tài mà mất.

“Kỹ sư Phó, có điện thoại, thủ đô gọi tới.”

Dưới lầu có người gọi lớn.

“Tới đây!”

Phó Thanh Hàn nói vọng xuống lầu, nói với Thẩm Kiêu: “Có lẽ là chuyện cháu nhờ cậu điều tra có hồi âm rồi.”

Ba người cùng xuống lầu, Phó Thanh Hàn tới văn phòng nghe điện thoại.

Qua mấy phút, Phó Thanh Hàn chạy ra, biểu cảm rất phẫn nộ.

“Chuyện của nhà họ Liễu đã có manh mối rồi, chú ruột của Liễu Kháng Nhật từng làm hán gian, giúp bọn Nhật giết hại không ít lão bách tính vô tội và nhân sĩ kháng Nhật, tuy gia đình Liễu Kháng Nhật không lộ liễu làm hán gian, nhưng cũng âm thầm làm không ít chuyện cho bọn Nhật!”

Đường Niệm Niệm đen mặt, cô đoán được thành phần nhà họ Liễu khả nghi, cũng chỉ cảm thấy có thể nhà họ Liễu là nhà tư bản, nhưng không ngờ lại là chó săn, hán gian.

Chó của Nhật!

Chịu ảnh hưởng của ông cụ Đường Thanh Sơn, cô hận nhất là lũ hán gian bán nước, cha con Liễu Kháng Nhật chết không oan chút nào!

“Tiểu Kiêu, cháu định làm thế nào?” Phó Thanh Hàn hỏi.

“Tố cáo họ!”

Thẩm Kiêu không chút do dự, không cần nhẹ tay với lũ hán gian bán nước.

“Đoán chừng nhà họ Chu sẽ ra tay, cháu cẩn thận một chút!” Phó Thanh Hàn hơi lo lắng.

Dạo này nhà họ Liễu bắt tay với nhà họ Chu rồi, có hơi khó đối phó.

“Không sợ, nhà họ Chu sắp xong đời rồi!” Đường Niệm Niệm lạnh giọng nói.

Ông già Chu đã uống trà đặc biệt của cô, không gượng nổi tới năm sau, ông già này chết đi, đám phế vật nhà họ Chu đó không một ai trụ nổi.

Phó Thanh Hàn vừa nghe nhà họ Chu sắp vong liền yên tâm, chuẩn bị quay lại làm việc.

Thẩm Kiêu lấy ra một lọ thuốc viên, là thuốc điều chế từ nước linh tuyền, bảo Phó Thanh Hàn uống hằng ngày.

“Tiểu Kiêu, thuốc này do thần y nào điều chế vậy, hiệu quả thật không tồi, dạo này cậu cảm thấy tinh lực tốt lên không ít, đầu óc cũng tỉnh táo.” Phó Thanh Hàn khen không ngớt thuốc viên này.

Ông ấy đã khám vô số bác sĩ, trung tây y đều có, nhưng đều không hiệu quả, chỉ có số thuốc viên này có hiệu quả rõ rệt, ông ấy cảm nhận rõ cơ thể khỏe lên không ít, số lần phát bệnh cũng giảm đi rất nhiều.

Tham Khảo Thêm:  Chương 51: Ca hát

“Thần y ẩn cư dưới nông thôn, không muốn bị quấy rầy, cậu uống hết cháu lại đi lấy thêm.”

Thẩm Kiêu tùy tiện bịa cái cớ cho qua.

Phó Thanh Hàn quay lại văn phòng làm việc, Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm thì về Thượng Hải.

“Trong trang viên còn có rất nhiều hạt cà phê, quay về anh tặng cho cậu!”

Trên đường về, Đường Niệm Niệm nhắc tới cà phê, còn định trồng vài cây trong không gian, còn phải trồng cây ca cao, sau này sô cô la và cà phê đều có thể dùng thỏa thích.

“Được!”

Thẩm Kiêu gật đầu.

Họ không quay về nhà nghỉ mà về quân khu, đầu tiên tới nhà nghỉ quân khu sắp xếp phòng trước, sau đó đi gặp Minh Chấn Hưng.

Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm cùng nhau xuất hiện ở quân khu, dọc đường khiến vô số người cả kinh, mọi người đều nhìn đến ngơ ngác.

Tảng băng ngàn năm Thẩm Kiêu thế mà lại có người yêu rồi?

Còn là người yêu đẹp như vậy, thiên lý ở đâu?

Hôm nay, đàn ông trong quân khu ngưỡng mộ đố kỵ, phụ nữ thì đau lòng mất mát, đây được định sẵn là một ngày không thái bình.

Đường Niệm Niệm vô cùng bình thản với những ánh mắt kinh ngạc này, biểu hiện phóng khoáng, rất nhanh họ đã tới phòng làm việc của Minh Chấn Hưng.

“Báo cáo!”

Thẩm Kiêu gõ cửa.

“Vào đi!” Trong phòng truyền ra giọng nói bộc trực, Thẩm Kiêu đẩy cửa vào, Đường Niệm Niệm theo sau.

“Cậu chịu về rồi à? Vừa hay có một nhiệm vụ…”

Mới đầu Minh Chấn Hưng không nhìn thấy Đường Niệm Niệm, nói chuyện với Thẩm Kiêu giống như bình thường, nói được một nửa mới nhìn thấy Đường Niệm Niệm xinh đẹp, giật bắn mình.

Đậu má!

Chẳng trách thằng nhóc thối này không thích con gái ông ấy, thì ra là tìm được một tiên nữ rồi!

“Chú Minh, người yêu tôi, Đường Niệm Niệm.” Thẩm Kiêu giới thiệu.

“Chào chú Minh!”

Đường Niệm Niệm chủ động chào.

“Chào cháu chào cháu, ngồi đi!”

Minh Chấn Hưng hơi luống cuống tay chân, lúc thì muốn đi pha trà, lúc lại cảm thấy nên lấy điểm tâm, con gái đều thích ăn điểm tâm mà, trong đầu có rất nhiều ý nghĩ, nhưng tay chân chỉ có hai cái.

Nhưng ông ấy không bối rối quá lâu, bởi vì trong phòng làm việc của ông ấy vốn không có điểm tâm,một người đàn ông chỉ thích hút thuốc uống rượu như ông ấy, không có hứng thú với đồ ngọt.

“Tiểu Đường uống trà, chỗ chú cũng không có gì ngon.”

Minh Chấn Hưng hơi khó xử, cảm thấy đón tiếp không được chu đáo.

“Cháu cũng không thích ăn đồ ngọt, có trà là được.”

Đường Niệm Niệm cười, cầm ly trà lên uống, cô có ấn tượng rất tốt với Minh Chấn Hưng, bởi vì nghe Thẩm Kiêu nói, trong mấy năm ở quân khu Thượng Hải, Minh Chấn Hưng cực kỳ chiếu cố anh, còn tốt hơn người cha cặn bã đó của Thẩm Kiêu nhiều.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30: Một buổi chiều oi bức

“Chú Minh, bức tranh chữ trên tường là do chú viết sao?”

Đường Niệm Niệm chỉ một bức thư pháp treo trên tường đối diện, Minh Chấn Hưng vô thức quay đầu, cô lập tức búng ra vài giọt linh tuyền vào trong ly trà của Minh Chấn Hưng.

“Ha ha, người khác tặng đó, chú không viết ra được chữ đẹp như vậy.”

Minh Chấn Hưng cười ha ha, một người đàn ông thô kệch như ông ấy, chữ viết ra miễn cưỡng có thể đọc được.

“Tiểu Đường và Thẩm Kiêu quen biết từ nhỏ?”

Minh Chấn Hưng rất có hứng thú với chuyện lúc nhỏ của Thẩm Kiêu, đã dò la không ít chuyện của Đường Thôn, Đường Niệm Niệm cũng trả lời đơn giản, vừa nói chuyện vừa uống trà, chẳng mấy chốc, Minh Chấn Hưng đã uống xong một ly trà.

“Ể, trà hôm nay sao lại ngon như thế.”

Minh Chấn Hưng lẩm bẩm, trong nước trà có vị cam ngọt đặc biệt, uống từng hớp lại từng hớp, căn bản không dừng lại được.

“Cháu cũng cảm thấy rất ngon, có thể là do nước ở Thượng Hải ngon.”

Đường Niệm Niệm cười, nâng ly trà lên uống một ngụm lớn.

“Chắc vậy.”

Minh Chấn Hưng cũng không nghĩ nhiều, lại rót cho mình một ly, đợi sau khi trà nguội, ông ấy lại uống một ngụm lớn, nhưng lại cảm thấy không ngọt bằng ly vừa nãy.

Đại khái là do lá trà, quay về ông ấy hỏi vợ thử, lá trà này mua ở đâu, sau này chỉ mua loại này thôi.

“Dạo này nhà họ Chu không được thái bình lắm, hai đứa cháu trai chết, sức khỏe của ông cụ Chu cũng không được tốt.” Minh Chấn Hưng nhắc tới nhà họ Chu, ánh mắt nhìn Thẩm Kiêu có hơi sâu xa.

Chu Tư Minh đến Chư Thành khảo sát, chưa được mấy ngày đã xảy ra chuyện bỏ mạng, nghe nói là đã chọc giận ông trời, sét đánh sập sơn động, cậu thiếu gia và tôi tớ đều chết hết trong động.

Minh Chấn Hưng không tin lý do sét đánh, ông ấy luôn cảm thấy có liên quan tới thằng nhóc Thẩm Kiêu này, nhưng khi Chu Tư Minh xảy ra chuyện, Thẩm Kiêu đang chấp hành nhiệm vụ, có lẽ không có thời gian hành sự được.

Nhưng cũng chưa chắc, cái mà thằng nhóc này biểu hiện ra chắc chắn không phải bản lĩnh thật của anh, Minh Chấn Hưng luôn hoài nghi khi Thẩm Kiêu chấp hành nhiệm vụ, anh không thể hiện hết toàn lực, vẫn còn giấu nghề.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.