Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 456



Tài xế tức điên nhìn thấy Đường Niệm Niệm trẻ trung xinh đẹp, lời thô tục còn thừa lại liền nuốt xuống, cô gái xinh đẹp trẻ trung này còn trẻ đã có bệnh thần kinh, anh ta đừng mắng thì hơn, tội nghiệp quá.

“Cho tôi mượn xe một chút!”

Đường Niệm Niệm sải bước đi tới, kéo mở cửa xe, xách tài xế xuống.

“Tôi đậu…má cô…cmn đây là xe của tôi, cô là cường tặc thổ phỉ à, trả xe cho tôi, tôi còn phải đi đón lãnh đạo, đậu má…cô trả xe cho tôi…”

Tài xế không còn thương hoa tiếc ngọc nữa, luống cuống tay chân muốn giành xe lại, nhưng Đường Niệm Niệm đẩy anh ta ra, sau khi lên xe, thành thục khởi động xe, sau đó nghênh ngang rời đi.

“Tôi cái đcm… có ai quản không, ban ngày ban mặt cướp xe có ai quản không!”

Tài xế chửi mãi chửi mãi rồi khóc, anh ta thật sự phải tới ga tàu lửa đón lãnh đạo, bây giờ xe bị thổ phỉ cướp rồi, đại khái công việc của anh ta cũng bay màu.

Anh ta đã trêu ai chọc ai rồi?

Tuyên Xuân Vinh há hốc miệng, ngỡ ngàng, cả buổi mới hồi thần lại, lẩm bẩm nói: “Điên rồi!”

“Xuân Vinh, họ không tin em, còn nói em báo tin giả, muốn bắt em!”

Chương Nhạc Vi chạy ra, lo lắng sắp khóc.

Cô ta lo lắng cho an toàn của cậu.

“Anh đi gọi điện thoại!”

Tuyên Xuân Vinh cắn răng, anh ta nghĩ tới một cách, chỉ là có hơi nguy hiểm.

Anh ta cược Đường Niệm Niệm đúng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1550: Tín đồ dị giáo ngã xuống.

Tuyên Xuân Vinh kéo Chương Nhạc Vi tìm điện thoại công cộng, gọi vào số điện thoại của cục cứu hỏa, giọng nói trở nên âm u: “Tôi muốn hủy diệt thế giới này, nói cho các người biết, tôi đã đổ rất nhiều dầu lửa ở đường Lục Lâm, mười phút sau, tôi sẽ phóng hỏa, xem là các người nhanh hay là tôi nhanh, ha ha ha…”

Tuyên Xuân Vinh cười điên cuồng mấy tiếng, sau đó cúp điện thoại, dưới ánh mắt chấn kinh của bà thím gác trạm điện thoại, kéo Chương Nhạc Vi chạy.

Cuối cùng bà thím cũng phản ứng lại, hô to: “Không xong rồi, có người muốn đốt dường Lục Lâm, tên điên đó muốn đốt đường Lục Lâm…”

Kêu mấy tiếng, bà thím hồi thần, vội vàng gọi điện thoại cho công an: “Đồng chí, có một tên điên đã đổ rất nhiều dầu hỏa ở đường Lục Lâm, nói mười phút…không đúng, chỉ còn tám phút nữa, cậu ta sẽ phóng hỏa, các người mau đi bắt cậu ta, cậu ta và một cô gái điên chạy chung với nhau, chắc chắn là đi phóng hỏa rồi!”

Lúc này công an và lính cứu hỏa đều căng thẳng, mặc kệ cuộc điện thoại đó là thật hay giả, họ đều phải nhìn nhận một cách thận trọng, lỡ như là thật, họ không thể mặc kệ an toàn tính mạng của quần chúng!

Sau ba phút, xe cứu hỏa toàn thành phố đều xuất động, lái đến đường Lục Lâm.

Xe cảnh sát cũng xuất phát, còi cảnh sát kêu đến lòng người hoảng loạn, người đi đường đều không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa xe cứu hỏa, vừa xe cảnh sát, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi!

Tham Khảo Thêm:  Chương 96: Lục nhãn quỷ đồng

Tuyên Xuân Vinh nghe thấy tiếng còi cảnh sát, thở phào, cách của anh ta hiệu quả.

Bây giờ chỉ cược Đường Niệm Niệm đúng hay không.

Cho dù không đúng, cùng lắm anh ta đi ngồi tù, dù sao anh ta cũng là địa chủ, không sợ đội thêm cái mũ tội phạm bị cải tạo.

“Anh điên rồi, lỡ như là giả, anh phải ngồi tù!”

Chương Nhạc Vi rất tức giận, cô ta lo lắng Tuyên Xuân Vinh xảy ra chuyện, đây không phải trò đùa.

“Không sao, Đường Niệm Niệm sẽ không gạt chúng ta!”

Tuyên Xuân Vinh an ủi cô ta, trực giác của anh ta mách bảo Đường Niệm Niệm nhất định đúng.

“Anh điên thật rồi!”

Chương Nhạc Vi trừng mắt, chắp hai tay lại, cầu khấn Đường Niệm Niệm tuyệt đối đừng sai sót gì.

Đường Niệm Niệm đã tới đường Lục Lâm, hai bên đều là tòa dân cư cũ kỹ, còn đều là kết cấu ván gỗ, lửa đã sắp được dập tắt, khói dâng nghi ngút, động tác của lính cứu hỏa đều chậm lại.

Cậu Chương đang phỏng vấn cư dân hiện trường.

Xem ra mọi người đều rất ung dung, cho rằng hỏa hoạn đã kết thúc.

“Đừng cất, lửa còn chưa dập hết, sắp nổi gió rồi!”

Đường Niệm Niệm xông tới ngăn cản lính cứu hỏa thu ống nước, nóc nhà vẫn còn đốm lửa, sau khi nổi gió, lửa sẽ dần lớn lên, bây giờ phải mau chóng tưới nước dập tắt hoàn toàn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 154

“Gió đâu ra, cô gái cô đừng nói lung tung!”

Một lính cứu hỏa nét mặt nghiêm túc, tưởng rằng Đường Niệm Niệm tới làm loạn.

Đường Niệm Niệm lười tranh cãi với anh ta, giật lấy ống nước, đẩy người ra, vặn mở nước, giội nước vào nhà lầu, lúc này đã có không ít cư dân đang tới gần, muốn lên lầu kiểm tra tình hình.

Thậm chí còn có người đi vào trong tòa nhà, chẳng trách kiếp trước đã thiêu chết nhiều người như thế.

“Ra ngoài hết, bên trong nguy hiểm!”

Đường Niệm Niệm vừa kêu vừa giội nước, nước lạnh lẽo tưới trên thân người, lạnh thấu tim gan.

“Nữ đồng chí này làm sao vậy, lửa đã tắt rồi cô còn tưới nước, a dô, lạnh chết tôi rồi.”

“Tưới cả người tôi, lạnh chết rồi!”

Người trong tòa nhà không ngừng mắng, đi về phía Đường Niệm Niệm, muốn giáo huấn cô.

Biến cố xảy ra ngay lúc này, một luồng gió lớn nổi lên, thổi mạnh đến mức không mở nổi mắt, mà tòa nhà đang bốc khói mù bỗng nhiên nổi lên một luồng lửa lớn, dưới sự hỗ trợ của gió, lập tức vụt lên cao mấy mét.

Trong tích tắc, ngọn lửa vô tình nuốt chửng cả tòa nhà, còn mạnh hơn vừa nãy, hơn nữa gió ngày càng lớn, lửa nhanh chóng lan ra bên cạnh, bao phủ tòa nhà kế bên, bên trong còn có không ít người sống, họ chưa ra ngoài.

Ngay lập tức, tiếng kinh hô, tiếng khóc của trẻ con…hòa lẫn vào nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.