Người dẫn đầu bọn trẻ này chính là Đường Cửu Cân, hôm nay là chủ nhật, không cần đi học, Đường Cửu Cân dẫn một đám ‘thủ hạ’ chơi.
“Bạn nhỏ, chú hỏi các cháu mấy câu hỏi!”
Cậu Chương cười vẫy tay, bọn trẻ ưỡn ẹo đi tới.
“Bây giờ các cháu ăn no không?” Cậu Chương hỏi.
“Ăn no, hôm qua mẹ cháu còn nấu thịt, cháu ăn ba cục.” Một bé trai đưa ra ba ngón tay, gương mặt nhỏ núng nính đỏ hồng.
“Mẹ cháu nấu cá kho, cá là do anh trai cháu bắt trong sông, trước đây mẹ cháu nấu cá không ngon, bây giờ ngon.” Một bé gái nói to.
“Mẹ cháu chiên trứng, mỗi người một cái, ngon!”
Đám trẻ chơi cùng Đường Cửu Cân, cha mẹ đều làm việc trong xưởng, điều kiện trong nhà đều được cải thiện rất lớn, ăn uống dĩ nhiên cũng tốt lên không ít, không nói bữa nào cũng ăn thịt, cách dăm ba hôm chắc chắn có thể ăn được một bữa.
“Các cháu đi học không?” Cậu Chương lại hỏi.
“Hôm nay là chủ nhật, không cần đi học.” Bọn trẻ đồng thanh nói.
“Chú kiểm tra các cháu, ba cộng năm bằng mấy?”
“Tám!”
“Ba cộng bốn?”
“Bảy!”
“Bảy cộng tám!”
Cậu Chương ra một câu hỏi khó, có hơi vượt ngưỡng, Đường Cửu Cân đếm ngón tay của mình trước, không đủ, kéo tay của bạn nhỏ kế bên đếm, mấy đứa trẻ đếm cực kỳ nghiêm túc, còn có một bé trai bởi vì quá nghiêm túc, chảy cả nước dãi.
Người của đài truyền hình bật cười, quay hết những đứa trẻ ngây ngô này vào.
“Mười sáu!”
“Không đúng, mười tám!”
“Đều không đúng, là mười bảy!”
Đám trẻ thi nhau nói, đều giữ ý kiến của mình.
“Là mười lăm, sau này đừng đếm sai nữa.”
Cậu Chương nhịn cười nói đáp án chính xác, trong lòng rất vui vẻ, những đứa trẻ này nam nữ một nửa, rõ ràng đều đi học, chứng tỏ Đường Thôn không trọng nam khinh nữ, bé gái đều có cơ hội đi học.
Tiêu chí trọng yếu của phát triển kinh tế chính là con gái được hưởng quyền lợi như con trai, điểm này Đường Thôn làm rất tốt.
Nhà máy vớ và xưởng đồ thủ công nằm kế bên nhau, các công nhân vẫn làm việc bình thường như mọi ngày, nhưng hôm nay mọi người mặc quần áo mới hơn ngày thường một chút, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn không ít, những người thường ngày để đầu tóc rối bời, nay cũng chải chuốt gọn gàng.
Trong tay bà cụ Đường cầm cây lúa mì đứng ngồi không yên, thường hướng mắt ra ngoài nhìn.
“Đến rồi đến rồi, đang khiêng một cái gì đó giống như pháo đồng. Thím hai, thím mau đứng lên chuẩn bị đi!”
Người phụ nữ đứng canh gác ở bên ngoài vội chạy nhanh vào trong thông báo.
Tim bà cụ Đường lập tức nhảy dựng lên, bước chân run rẩy, có cảm giác muốn đi vệ sinh, trời tháng chạp nóng bức khiến người bà toát ra một lớp mồ hôi.
“Bác hai gái hoảng loạn gì thế? Cứ giống như bình thường thôi, coi phóng viên như là không khí đi!” Hoàng Chiêu Đệ an ủi nói.
“Cháu đừng có nói vào tai bác nữa, chỉ khiến bác càng thêm lo lắng thôi!”
Bà cụ Đường vẫn không cảm thấy yên lòng.
Hoàng Chiêu Đệ bĩu môi, trong lòng cực kỳ hâm mộ, nếu đổi lại là bà ấy, chắc chắn bà ấy sẽ không khẩn trương như vậy. Đáng tiếc nhà bà ấy không có người nào có tiền đồ như con bé Niệm.
Đại đội trưởng dẫn người vào, trước tiên đài truyền chụp một tấm hình toàn cảnh trong nhà máy, mỗi người đều cố gắng đứng thẳng lưng, nhìn không chớp mắt, tay cũng không dám ngừng, bọn họ khéo léo đan cây lúa mạch thành những chiếc quạt xinh đẹp.
Sau khi chụp xong toàn bộ nhà máy và những khoảnh khắc nổi bật, máy ảnh nhanh chóng lia đến trước mặt bà cụ Đường.
Thần kỳ là vốn bà cụ Đường đang khẩn trương đến mức muốn đi vệ sinh, nhưng khi nhìn thấy máy ảnh, bà lập tức tan hết nỗi lo lắng, bình tĩnh tự nhiên đan một chiếc quạt từ cây lúa mạch, mơ hồ có phong thái của một cao nhân.
“Bác gái, bác đan quạt rơm này đã được bao nhiêu năm rồi?” Cậu Chương phỏng vấn.
“Từ nhỏ tôi đã biết làm rồi, con gái trong thôn đều học tay nghề từ người trong nhà, nhắm mắt lại cũng có thể đan.” Bà cụ Đường dõng dạc đáp lời.
“Những cây quạt rơm này trước giờ có ai đến thu mua không?”
“Không có, đều để cho nhà mình dùng, không có ai đến mua!” Bà cụ Đường lắc đầu.
Hoàng Chiêu Đệ vốn nóng lòng muốn được lên hình, bà ấy không nhịn được mà đứng nhích vào một xíu, lọt vào trong khung ảnh, nói: “Nếu không phải bé Niệm nghĩ đến việc bán cho người nước ngoài thì ai biết được người nước ngoài thích những thứ như thế này đâu!”
“Bé Niệm chính là đồng chí Đường Niệm Niệm sao?” Cậu Chương tò mò hỏi.
“Đúng vậy, Đường Niệm Niệm là cháu gái của tôi, tôi nhìn con bé lớn lên, đứa nhỏ này từ nhỏ đã vô cùng thông minh, thi chưa bao giờ rời khỏi top một trăm, vẻ ngoài cũng xinh xắn, là người thông minh nhất đại đội này. Cảm ơn Đảng, cảm ơn Chính phủ, cảm ơn chủ tịch đã cho người Đường Thôn chúng tôi một cuộc sống an lành.”
Hoàng Chiêu Đệ lớn tiếng khen Đường Niệm Niệm một trận, cũng không quên cảm ơn chính phủ một phen. Mặt bà ấy cách ống kính ngày càng gần, trong lòng cực kỳ đắc ý, cho dù phóng viên không chụp bà ấy, bà ấy cũng có biện pháp để được lên ti vi.
Bà cụ Đường nhìn bà ấy một cái, vô tình hay cố ý tiến lên một bước để cản lại, che khuất một phần ống kính, bà lớn tiếng nói: “Bé Niệm là cháu gái của tôi, là do một tay tôi nuôi lớn, từ nhỏ đã thân thiết với tôi, không phải tôi khoe khoang gì, nhưng bé Niệm nhà tôi chắc chắn là người thông minh nhất trong công xã này, có thể nằm trong top mười người…”
Bà cụ cố ý nhấn mạnh chuyện cháu gái ruột, quăng cho Hoàng Chiêu Đệ một ánh mắt, hừ, đây là cháu gái nhà bà.
Hoàng Chiêu Đệ cũng không tức giận, bà ấy lại nhích về phía trước gần hơn một chút rồi tươi cười nói: “Bé Niệm thích nhất là ăn khoai lang phơi nắng mà tôi làm, hàng năm tôi đều phơi nắng cho con bé không ít củ. Đứa nhỏ này không chỉ có đầu óc thông minh, mà khẩu vị cũng cực kỳ tốt, con bé thích ăn thứ gì thì chắc chắn đó là thứ tốt.”
Nét tươi cười trên mặt bà cụ Đường ngưng trệ vài giây, nhưng bà cụ quản lý biểu cảm cũng không tệ lắm, không thể hiện ngay trước sóng truyền hình. Bà cụ không dấu vết che ống kính lại, suy nghĩ muốn nói một vài chuyện thân thiết giữa mình và Đường Niệm Niệm.
“Phóng viên Chương, bên kia là phân xưởng đồ tre, mời đi hướng bên này!”
Đại đội trưởng đánh gãy sự tranh đấu gay gắt giữa hai người, ông trừng mắt cảnh cáo vợ mình một cái, sau đó dẫn người của đài truyền hình đi tới ghi hình phân xưởng đồ tre.