“Lãnh đạo, mấy ngày nay tôi không làm được việc gì, mỗi ngày đều phải dẫn người đi tham quan, công việc trong nhà máy đều bị trì hoãn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng suất, nhất là gần đây có một đơn hàng nước ngoài đang hối cuối tuần giao hàng, nếu không giao hàng đúng hạn, chúng tôi sẽ vi phạm hợp đồng.”
Lúc này đại đội trưởng đã thông minh hơn chút, học hỏi từ Đường Mãn Đồng và Đường Kiến Thụ, cố tình miêu tả tình hình nghiêm trọng hơn.
“Vậy đợi đến khi các anh rảnh rỗi hơn thì chúng tôi lại tới thăm.”
Quả nhiên, vừa nghe tới sẽ ảnh hưởng tới đơn đặt hàng của người nước ngoài, cán bộ công xã cũng không dám tới khuyên nữa, bọn họ không gánh nổi hậu quả của việc vi phạm hợp đồng.
Từ sau đó, Đường Thôn lập tức được trả lại sự thanh tĩnh, đại đội trưởng cũng cảm thấy tinh thần thoải mái hơn hẳn.
Chuyện này Đường Niệm Niệm không nhúng tay vào, dù sao những người này cũng cần phải học được cách tự mình làm việc, hiện tại đã là năm 1977 rồi, thông báo sẽ được ban hành vào tháng mười, tháng mười một tổ chức cuộc thi, sau đó cô sẽ đến Thượng Hải, chắc chắn sẽ không còn ở Đường Thôn nữa.
Cô sẽ không nhúng tay vào chuyện trong nhà máy vớ và xưởng đồ thủ công nữa, tất cả mọi việc đều giao cho đại đội trưởng và Đường Kiến Thụ quản lý.
Tết nguyên đán sắp tới rồi, thời gian trôi thật nhanh, cách lễ mừng năm mới chỉ còn có vài ngày nữa thôi, trong thôn đã có không khí ngày tết, từng nhà đều đang mua sắm đồ cho ngày tết. Năm nay mọi người buôn bán thuận lợi, đồ tết phong phú hơn rất nhiều so với năm vừa rồi.
Đường Thôn có tập tục phơi cá và ướp thịt mặn, trước kia mặc dù điều kiện không được tốt nhưng họ đều phơi một ít cá và ướp thịt mặn để ăn. Năm nay có tiền, đương nhiên càng không thể thiếu, đặc biệt là bà cụ Đường.
Trong sân nhà họ Đường chất đầy thịt ướp mặn và lạp xưởng, còn có cá khô, vịt muối.
Tất cả xếp thành ba hàng trong sân để phơi nắng, một hàng thịt ướp muối và lạp xưởng, một hàng cá khô, một hàng vịt muối, hương thơm lan tỏa trong không khí. Bà cụ Đường phơi nắng rất nhiều, ai đi ngang qua nhà họ Đường cũng đều phải ngạc nhiên kêu một tiếng, thỏa mãn tâm tư hư vinh của bà cụ Đường.
“Thím hai, năm nay nhà thím phơi nắng nhiều thế, muốn để ăn tới mùa hè sao?”
“Không đến được đâu, nhà tôi bọn nó ăn thịt nhiều, cùng lắm là ăn đến hết mùa xuân thôi.”
Mỗi lần có người đi ngang qua hỏi một câu như vậy, bà cụ Đường đều sẽ trả lời như thế, một hỏi một đáo, tính ham hư vinh của bà cụ Đường được thỏa mãn, mỗi ngày tâm tình đều vô cùng tốt.
Nhà họ Đường còn làm hai lọ bánh mật đầy ụ, ngâm trong nước để bảo quản, thường xuyên đổi nước, có thể đảm bảo bánh mật luôn giữ được độ tươi mới, ăn được mấy tháng.
Đường Niệm Niệm bớt chút thời gian đi tới Thượng Hải, nhận danh hiệu thanh niên ưu tú, chính là một tờ giấy chứng nhận, còn phần thưởng là một quyển sách trích dẫn, một chiếc huy hiệu cùng với một chiếc bút máy. Những người được nhận giải thưởng khác vô cùng kích động, cảm động đến rơi nước mắt.
Chỉ có Đường Niệm Niệm là bình tĩnh, trong lòng còn có chút không hài lòng. Cô không giống với những người ở nơi này, cô không coi trọng danh tiếng, chỉ coi trọng tiền thưởng.
Từng người nhận thưởng sẽ được lên bục phát biểu cảm nghĩ, chuyện này còn có chút thú vị, Đường Niệm Niệm ngồi nghe lãnh đạo phát biểu nhàm chán đến mức ngáp lên ngáp xuống, lúc này mới khôi phục được chút tinh thần.
“Cảm… Cảm… Cảm cảm cảm ơn Đảng và nhân dân, cảm cảm cảm cảm cảm… Cảm ơn…”
Người thứ nhất lên phát biểu là một người đàn ông có thân hình béo ục ịch, nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi, đầu to cổ ngắn eo thô chân ngắn, nhìn tới nhìn lui đều thấy giống như một quả cầu. Tuy rằng tướng mạo không được đẹp, còn bị tật nói lắp, nhưng vẻ ngoài khá phúc hậu, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông thật thà chất phác.
Người đàn ông này tên là Diêu Hưng Quốc, là kỹ sư của một nhà máy nào đó ở Thượng Hải, làm từ phân xưởng cơ sở rồi leo lên tới kỹ sư công trình nòng cốt, trên tay có mấy hạng mục thành công, đã bắt đầu đưa vào hoạt động, sau khi tham gia vào thị trường đã gây nên tiếng vang không nhỏ.
Khi Diêu Hưng Quốc vừa mở miệng, bên dưới sân khấu vang lên vài tiếng cười, điều này càng khiến Diêu Hưng Quốc hoảng loạn hơn, tật nói lắp càng nghiêm trọng, tiếng cười phía dưới càng lớn hơn nữa, hình thành một vòng tuần hoàn quái ác. Vài phút trôi qua, Diêu Hưng Quốc còn không nói nổi một câu hoàn chỉnh, đầu toát mồ hôi giữa trời đông.
Một vị lãnh đạo của Bộ công nghiệp đứng dậy nghiêm túc nói: “Tất cả im lặng.”
Âm thanh cười vang dưới sân khấu lập tức dừng lại, tất cả mọi người không dám phát ra tiếng.
“Đồng chí Diêu, đừng lo lắng, từ từ nói.”
Lãnh đạo nhìn về phía Diêu Hưng Quốc, biểu tình hòa ái.
Diêu Hưng Quốc cảm kích cười, tay lau mồ hôi trên trán, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đọc to bài diễn thuyết từ trong bản nháp, giữa bài phát biểu có đôi lần nói lắp, nhưng càng ngày càng lưu loát hơn, thuận lợi phát biểu xong.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, Diêu Hưng Quốc nhẹ nhàng thở ra, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống. Cuối cùng cũng đã đọc xong, sau này nếu còn phải nhận phần thưởng như thế này, anh tuyệt đối sẽ không lên phát biểu cảm nghĩ nữa.
Diêu Hưng Quốc cúi đầu về phía khán giả, sau đó lại cúi đầu chào lãnh đạo trên sân khấu, rồi chạy xuống dưới sân khấu như vừa được đại xá.
Mười người đạt danh hiệu thanh niên ưu tú đều được xếp chỗ ngồi cùng nhau, sắp xếp cho ngồi ở giữa hàng thứ năm, những hàng trước đều là dành cho lãnh đạo các ngành ngồi. Khi Diêu Hưng Quốc đi tới dãy thứ tư, đột nhiên anh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đập mặt.
May mắn anh vừa lúc vịn vào chiếc ghế nên mới không làm trò cười cho thiên hạ.
Người đàn ông ngồi cạnh hàng thứ tư định đưa tay ra đỡ, nhưng thấy Diêu Hưng Quốc đã đứng vững, anh ta nhanh chóng rụt tay lại, làm bộ như gãi đầu.
“Tôi không sao.”
Diêu Hưng Quốc cười nhìn người đàn ông, nhưng đối phương lại trợn mắt, còn khẽ hừ một tiếng rồi ngoảnh đầu đi. Diêu Hưng Quốc cũng không thèm để ý, đi về chỗ ngồi của mình.
Chỗ ngồi của anh ở giữa hàng thứ năm, Đường Niệm Niệm ngồi ở bên cạnh, ngay sau người đàn ông định đỡ Diêu Hưng Quốc. Bên tay phải cô là một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi, khoác một chiếc áo len màu nâu nhạt bên ngoài, dáng người yểu điệu thon thả cùng mái tóc ngắn, khí chất thanh nhã dịu dàng. Đường Niệm Niệm nhớ hình như là một thợ thiết kế của nhà máy nào đó.