Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 538



“Mẹ anh không dạy anh là không được nhổ nước miếng khắp nơi à? Giáo viên của anh không dạy anh nói năng văn minh à? Cha anh không dạy anh phải mặc quần áo đàng hoàng khi ra ngoài à?”

Đường Niệm Niệm hỏi liền ba câu, hỏi đến mức khiến mấy người đàn ông vạm vỡ ngây người luôn rồi.

Bọn họ lăn lộn bên ngoài nhiều năm thế rồi mà vẫn chưa từng có người dám hỏi như vậy.

“Văn minh là cái quái gì, ông đây không biết cái này, còn dám nói nhăng nói cuội, ông đây gi ết chết mày!”

Người đàn ông vạm vỡ phẫn nộ rít gào, anh ta cảm thấy rõ ràng là Đường Niệm Niệm đang trào phúng mình.

Bởi vì mẹ anh ta là gái đứng đường, anh ta không biết cha mình là ai, càng chưa từng đi học, người phụ nữ này hỏi ba vấn đề, cũng đâm ba đao vào lòng anh ta.

Thật sự đáng chết mà!

Chẳng qua, anh ta còn chưa kịp ra tay, thân thể đột nhiên bay lên không trung, giống như đang cưỡi mây đạp gió, anh ta bị Thẩm Kiêu nâng lên rồi, cách mặt đất hai ba mét, anh ta chóng mặt quá.

“Biết nói chuyện văn minh chưa?”

Thẩm Kiêu lạnh giọng hỏi.

“Biết rồi biết rồi, anh cứ thả tôi xuống đất đã được không? Tôi sợ độ cao!”

Câu sau của anh ta còn mang tiếng nức nở, nếu cứ không thả xuống, anh ta thật sự muốn ói ra.

Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật giật, đây là xã hội đen giết người không chớp mắt đấy hả?

Cũng gà quá rồi đó!

Thẩm Kiêu nhấc người đàn ông vạm vỡ lên, xoay tròn trên không trung mười mấy vòng, vận tốc quay càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ còn lại ảo ảnh, người đàn ông vạm vỡ mới đầu còn gào khóc thảm thiết, cuối cùng không còn tiếng động gì nữa.

“Bỏ anh ta xuống dưới đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 335

Đường Niệm Niệm rốt cục cũng mở lòng từ bi, Thẩm Kiêu nhanh chóng dừng lại, thuận tay vứt một cái, người đàn ông vạm vỡ đang hôn mê bất tỉnh ngã phịch một cái xuống đất, như vậy mà cũng không tỉnh lại.

“Trở về nói với ông chủ của các người, mời người khác đến làm khách thì phải bày tỏ thành ý, làm cho đúng phép tắc!”

Đường Niệm Niệm vứt lại một câu nói, mấy người đàn ông vạm vỡ khiêng người anh em đang hôn mê bất tỉnh, chật vật chạy trốn.

“Cô Đường, có còn mua nhà nữa không ạ?”

Người môi giới nơm nớp lo sợ, lo lắng đơn hàng này xôi hỏng bỏng không, kỳ nghỉ dài hạn ở châu Âu của ông ta cũng tan tành.

“Mua chứ, thủ tục có thể xong hết trong hôm nay không?”

Đường Niệm Niệm hỏi.

Người môi giới vui vẻ ra mặt, không ngừng nói: “Có thể làm xong được, chủ nhà đã ủy thác toàn quyền cho tôi giải quyết, chỉ cần cô Đường ký tên vào hợp đồng sang tên là được.”

“Hiện tại làm luôn đi, buổi chiều tôi còn có việc nữa.”

Đường Niệm Niệm tỏ vẻ cô không có thời gian, người môi giới bày tỏ mình rất nhanh có thể làm xong.

Ký hợp đồng bất động sản, trả tiền, lại sang tên, làm khế ước mua bán nhà, người môi giới thành thục những bước này đến mức nhắm mắt cũng làm được, Mục Anh Liên gọi điện để gọi chuyên viên pháp luật của công ty tới để giúp họ đọc kỹ hợp đồng.

Chuyên viên pháp luật tỉ mỉ đọc kỹ hợp đồng, tỏ vẻ không thành vấn đề, Đường Niệm Niệm yên tâm trả tiền, sau đó được nhận mấy tờ khế ước mua bán nhà đất, trên đó đều viết tên của cô.

Đường Niệm Niệm lại ủy thác cho người môi giới cho thuê tòa cao ốc và cửa hàng, tiền lời cứ gửi thẳng vào tài khoản của cô là được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 380: 380: Không Nói Tự Hiểu

“Cô Đường xin yên tâm, tôi nhất định sẽ thay cô làm tốt.”

Miệng người môi giới sắp không khép lại được nữa rồi, kiếm được một khoản kếch xù, còn có thể kiếm thêm tiền hoa hồng lâu dài, bắt buộc phải tu sửa một ngôi mộ cao cấp cho ông cố của ông ấy, lại đốt thêm mười mấy mỹ nhân phong tình vạn chủng xuống dưới đó hầu hạ ông cố thay ông ấy.

Trên đường về nhà, Mục Anh Liên an ủi nói: “Đừng sợ, nhà họ Đường chúng ta ở Hồng Kông cũng không phải dễ bắt nạt đâu, về nhà bảo cha con đánh tiếng với bên thanh tra Hứa.”

“Thanh tra Hứa rất lợi hại ạ?”

Đường Niệm Niệm có chút tò mò, nghe có vẻ thanh tra họ Hứa này có thể khiến Đặng Trường Quang kiêng kị nhỉ?

Mục Anh Liên tỉ mỉ nói với cô về tình hình ở Hồng Kông, nói gọn lại thì chính là xã hội đen quản dân chúng, cảnh sát quản xã hội đen.

Thanh tra Hứa chính là người đứng đầu trong đám cảnh sát, giao tình với rất nhiều vị đại ca đều rất tốt, có xích mích với hai giới hắc- bạch đều phải có thanh tra Hứa ra mặt điều đình.

“Chờ thu hồi xong là được thái bình rồi.”

Đường Niệm Niệm vẫn thích Hồng Kông sau khi thu hồi cơ, hiện tại quá rối loạn, trị an cũng kém, trên đường thường xuyên xuất hiện thi thể vô danh, vụ án chưa thể phá được chồng chất như núi.

Người nước ngoài làm sao mà quản lý được người Hoa Hạ, vẫn nên cút sớm một chút đi.

“Cái gì mà thu hồi cơ?”

Mục Anh Liên nghe không hiểu lắm.

“Hồng Kông.”

“Thật sự có thể thu hồi về à? Niệm Niệm, có phải con có tin tức gì không?”

Sự vui mừng của Mục Anh Liên lộ rõ trên nét mặt, bà ấy quá muốn trở về, Hồng Kông tuy rằng cũng tốt, nhưng chung quy vẫn không phải quê nhà, bầy đã muốn quay về Thượng Hải sống từ lâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 664

“Không nhanh như vậy, nhưng khẳng định có thể thu hồi, mẹ yên tâm đi!”

Lời Đường Niệm Niệm rất chắc chắn, hiện tại là năm 77, còn hai mươi năm nữa mới có thể trở về.

“Hy vọng có thể nhanh lên chút, bằng không, mẹ sợ mình không thấy được ngày đó.” Mục Anh Liên cảm khái nói.

“Khẳng định có thể mà.”

Ngữ khí Đường Niệm Niệm càng thêm kiên định, có nước linh tuyền của cô điều dưỡng cơ thể, người thân bên cạnh đều sẽ sống lâu trăm tuổi.

Mục Anh Liên nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt v e đầu Đường Niệm Niệm, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương, con gái bà ấy thông minh xinh đẹp còn hiếu thuận, nhìn bao nhiêu lần vẫn không thấy đủ.

“Niệm Niệm, chỗ tiền đó của con là ở đâu ra?”

Mục Anh Liên đoán được, hai bao tải tiền kia hẳn là có liên quan đến mấy người đàn ông vạm vỡ lúc nãy.

“Nhặt được thôi, không có việc gì đâu ạ!”

Đường Niệm Niệm dùng ngữ khí thoải mái, còn thay đổi đề tài, hỏi: “Mẹ có từng nghe nói về Bào Liên Sinh chưa?”

“Trước kia ở tiệc rượu có gặp qua vài lần, mấy năm gần đây ông ta ít lộ diện hơn rồi, con hỏi về ông ta làm gì?”

“Không có gì, chỉ là nghe nói ông ta rất kẹt xỉ, có phải là thật không ạ?”

Mục Anh Liên không nhịn được cười, cười nói: “Kẹt xỉ thì đúng là kẹt xỉ thật, ông chủ lớn như vậy, một xu cũng không nỡ tiêu phí, con có biết công ty tuyển nhân viên gì là khó nhất không?”

“Thư ký ạ?”

Đường Niệm Niệm đoán, thư ký ngày nào cũng phải giao tiếp nhiều với ông chủ, Bào Liên Sinh chủ hẹp hòi như vậy, khẳng định không dễ ở chung.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.