Nhóm người hầu giỏi nhất là nâng cao đạp thấp, thái độ của chủ nhân vô cùng quan trọng, ngày sau bọn họ sẽ càng thêm lễ độ cung kính với Đường Niệm Niệm, cũng không dám chậm trễ chỗ nào.
Đường Niệm Niệm rời khỏi nhà họ Bào, lái xe trở về nhà, còn chưa ngồi nóng chỗ điện thoại đã reo rồi, là Đặng Mạt Lỵ gọi tới.
“Niệm Niệm, hiện tại chị có rảnh không? Gần đây tôi đang học làm bánh, mới vừa nướng được mẻ bánh cookies, mang cho cô nếm thử nhé?”
“Tới đây đi.”
Đường Niệm Niệm đi tắm rửa, tóc còn chưa kịp sấy, Đặng Mạt Lỵ đã mang theo bánh cookies đến bái phỏng rồi.
“Bánh cô nướng?”
Đường Niệm Niệm cầm miếng bánh cookies lên ăn thử, hương vị rất ngon, tuyệt đối không phải tay nghề của cô gái này.
“Đầu bếp nữ nướng đấy, tôi không đủ kiên nhẫn học cái này.”
Đặng Mạt Lỵ ăn ngay nói thật, nướng bánh cookies chỉ là lấy cớ thôi.
“Lão già nhà cô bảo cô tới à?”
Đường Niệm Niệm lại lấy miếng bánh nữa lên gặm, nhìn thấu mục đích của Đặng Mạt Lỵ.
Gần đây cô và Bào Liên Sinh hay qua lại, Đặng Trường Quang khẳng định ngồi không yên.
“Cái gì cũng không thể gạt được chị, chính là ông nội tôi bảo tôi tới đấy, chị và ông chủ Bào lui tới thường xuyên, lòng ông nội ngứa ngáy, muốn biết hai người nói chuyện gì, lại không thể bỏ hết mặt mũi đi hỏi chị nên tôi xung phong nhận việc tới đây tìm hiểu tin tức.”
Đặng Mạt Lỵ cũng không chút giấu diếm, một là cô ấu không muốn lừa gạt ân nhân cứu mạng, hai là cô ấy không nắm chắc có thể đã lừa gạt được không, bản lĩnh của Đường Niệm Niệm lớn hơn cô ấy.
Đường Niệm Niệm rất vừa lòng với sự thẳng thắn thành khẩn của cô ấy, càng thẳng thắn hơn, “Cô trở về nói, Bào Liên Sinh đã nộp đơn xin gia nhập, về sau chắc chắn sẽ ăn được miếng thịt đầu tiên.”
“Cứ nói như vậy à?”
Đặng Mạt Lỵ hỏi.
“Ý chính là như thế, chi tiết thế nào cô tự mà phát huy.”
Đường Niệm Niệm lười biếng dựa vào sô pha, Bào Liên Sinh quyên hai thuyền vật tư, Đặng Trường Quang dù thế nào cũng phải quyên một thuyền chứ?
“Hiểu rồi, tôi về đây.”
Đặng Mạt Lỵ lĩnh hội được ý của cô rồi, đứng dậy tạm biệt.
“Lần sau đến đừng mang cookies đến, tôi không thích ăn ngọt đâu.” Đường Niệm Niệm đưa ra yêu cầu.
“Được, lần tới mang bánh bao chiên.”
Đặng Mạt Lỵ cười cười, thong thả rời đi.
Vừa về đến nhà, Đặng Trường Quang liền cấp tốc gọi cô ấy đến thư phòng hỏi chuyện.
“Cái con quỷ keo kiệt Bào Liên Sinh kia đã nộp đơn xin gia nhập rồi á? Còn có thể ăn được miếng thịt đầu tiên?”
Đặng Trường Quang ngồi không yên được, đi đi lại lại trong thư phòng.
Cái con quỷ keo kiệt Bào Liên Sinh kia ngay cả golf đều không nỡ đánh, đơn xin gia nhập của ông ta rốt cuộc là thứ gì nhỉ?
Đặng Trường Quang bất tri bất giác đã đi trong thư phòng mười mấy vòng, vẻ mặt càng ngày càng ngưng trọng, Đặng Mạt Lỵ vẫn ngồi ngay ngắn, không rên một tiếng.
“Trừ mấy cái này ra, Đường Niệm Niệm còn nói gì nữa không?”
Đặng Trường Quang ngừng lại, hỏi.
“Không có, cô Đường chỉ nói mỗi hai câu này, đúng rồi, cô Đường còn nói, lần sau đến đừng mang bánh ngọt, cô ấy thích ăn bánh mặn, tôi nói lần sau sẽ mang bánh bao chiên.”
Đặng Mạt Lỵ trả lời rất chi tiết, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời.
Đặng Trường Quang mặt nhăn mày nhó, không vui nói: “Cô ấy không nói, cháu cũng không biết đường hỏi à?”
“Ông nội, cô Đường không thích người nhiều chuyện, tôi sợ phá hỏng chuyện của ông nên không dám hỏi nhiều.” Đặng Mạt Lỵ trả lời.
Sắc mặt Đặng Trường Quang dịu đi một chút, nói vậy cũng có lý, lần trước ông ta đàm phán với Đường Niệm Niệm không thành công, cô gái này vừa quay đầu liền đi tìm Bào Liên Sinh, ngay cả chuyện hợp tác cũng nói xong rồi, còn nhận lời cho miếng thịt đầu tiên.
Ông ta ôm ngực, đau lòng chết đi được, rõ ràng ông ta quen với Đường Niệm Niệm trước cơ mà!
Miếng thịt đầu tiên này đáng ra ông ta phải được ăn, để hớ cho tên “lợi văn dụng” Bào Liên Sinh kia rồi!
Không được, miếng thịt đầu tiên này ông ta cũng muốn ăn, thị trường nội địa lớn như vậy, Bào Liên Sinh khẳng định là nuốt không trôi, ông ta chia bớt một miếng cũng không quá đáng.
“Cháu đừng có ngồi nữa, lập tức đi phòng bếp làm bánh bao chiên, đến tìm Đường Niệm Niệm hỏi thăm về cái đơn xin gia nhập kia.”
Đặng Trường Quang sốt ruột rồi, bảo Đặng Mạt Lỵ mau chóng đi hỏi thăm.
“Ông nội, tôi cảm thấy hôm nay đi nữa không thích hợp lắm đâu, thế thì lộ ra là mình quá sốt ruột, ngược lại có vẻ thấp kém, ngày mai tôi lại đi tìm cô Đường, hiện tại ở Hồng Kông cô Đường chỉ tiếp xúc với ông và ông chủ Bào, thị trường nội địa lớn như vậy, cho dù thêm một trăm người cũng ăn không hết, hiện tại tính cả nhà họ Đường cũng chỉ có ba nhà, thịt vẫn nguyên trong nồi đấy thôi!”
Đặng Mạt Lỵ đã phân tích rất cẩn thận, tuy Đường Niệm Niệm là ân nhân cứu mạng của cô ấy nhưng làm ăn là làm ăn, giao tình là giao tình.
Cô ấy đã coi sản nghiệp nhà họ Đặng là vật sở hữu của mình rồi, tương lai tất nhiên là của cô ấy, cho nên, làm việc cho Đặng Trường Quang cũng tương đương với làm cho bản thân, không thể tùy tiện ứng phó.
Đặng Trường Quang thấy ánh mắt cô thay đổi, trong lòng lại một lần nữa tiếc nuối, sao lại là cháu gái chứ!
Nếu như là cháu trai thì tốt biết bao!
Đặng Mạt Lỵ mặt không đổi sắc, trong lòng lại phỉ nhổ, lại là cái ánh mắt như nhìn con trai chết đi này, cháu trai không phải chỉ có thêm hai lạng thịt dưới đũng quần thôi à, hai lạng dư đó còn chả đủ bù vào đầu óc, dựa vào đâu mà lấy hai lạng thịt này ra để quyết định quyền kế thừa?
Quy tắc này nhất định phải bị đánh vỡ ở chỗ cô ấy, mặc kệ Đặng Trường Quang đồng ý hay không đồng ý, cô ấy đều phải làm gia chủ nhà họ Đặng.
Đặng Trường Quang đồng ý là tốt nhất, mọi người cùng vui.
Ông già này mà không đồng ý, cô ấy sẽ cướp!