Xưởng trưởng Vũ nhắc đến tên bi3n thái ác ma giết người liên hoàn, Đường Niệm Niệm có hứng thú, nghe ngóng là chuyện gì xảy ra.
“Năm trước giết bốn người, tháng Giêng hại chết một người, không có chút nhân tính nào, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, chuyên ra tay với cô gái xinh đẹp, đúng rồi, Tiểu Đường cháu đừng đeo khăn lụa đỏ, tên ác ma này chuyên chọn cô gái đeo khăn lụa đỏ để ra tay, súc sinh cũng không bằng!”
Xưởng trưởng Vũ biết được tình huống nhiều một chút, ông ấy không nói hung thủ không chỉ chà đạp cô gái, còn cắt bộ phận sinh dục, sợ dọa Đường Niệm Niệm sợ.
“Dù sao ban đêm cháu đừng đi ra ngoài một mình, bên người phải có người đi cùng!”
Xưởng trưởng Vũ liên tục dặn dò, Đường Niệm Niệm gật đầu đồng ý, đưa mắt nhìn xưởng trưởng Vũ đạp xe đạp rời đi.
Đường Niệm Niệm đến tòa ký túc xá tìm chú hai, trên đường còn đang suy nghĩ tên bi3n thái sát nhân kia, chuyên ra tay với các cô gái đeo khăn lụa đỏ, vậy cô có nên đeo khăn lụa đỏ ra ngoài dạo vài vòng hay không?
Cũng không phải cô có lòng nhiệt tình, chủ yếu là hiện tại thế đạo thái bình, cô có hơi ngứa tay.
Đều hơi nhớ Zombie ở tận thế rồi đó!
Hai vợ chồng Đường Mãn Ngân đều chưa ngủ, đang chờ Đường Niệm Niệm, thỉnh thoảng còn xuống lầu xem thử.
“Niệm Niệm trở về rồi!”
Đường Mãn Ngân nhìn thấy cháu gái đạp xe đạp từ xa xa, cười đến trên mặt như nở hoa, trong biểu cảm có thêm vài tia nịnh nọt.
Hai chú cháu trở về nhà, nụ cười của Tuyên Trân Châu cũng có chút nịnh nọt, bà ấy nghe chồng nói công tích vĩ đại của cháu gái, còn biết cháu gái hiện tại là khách quý của xưởng trưởng Vũ, chuyện chồng được chuyển chính thức đều phải dựa vào cháu gái, nào dám khinh thường cô nhóc này nữa, nịnh bợ còn không kịp đâu.
“Niệm Niệm ăn bánh bông lan đi, xưởng trưởng Vũ đã nói gì với cháu thế?”
Tuyên Trân Châu lấy bánh ngọt ra, đây chính là lần đầu tiên từ xưa đến nay.
“Không có gì, thím hai, nhà máy của thím có máy làm vớ bằng tay đã hỏng hay không?”
Đường Niệm Niệm chuyển bánh ngọt đến bên Đường Đan Đan, cô bé thèm đến sắp ch ảy nước bọt ra tới nơi luôn rồi.
Đường Đan Đan mặt mày hớn hở, cầm bánh bông lan lên nhét vào trong miệng, bình thường mẹ đều khóa bánh bông lan vào trong rương, cô bé căn bản ăn không được.
Tuyên Trân Châu hung hăng trừng mắt nhìn con gái, Đường Đan Đan mới không sợ, há miệng lớn ăn bánh bông lan, dù sao cô bé biết, có chị hai ở đây, cha mẹ cũng không dám mắng cô bé.
“Có mấy chục cái máy làm vớ hỏng, đều chất ở trong kho hàng rỉ sét, Niệm Niệm cháu hỏi cái này làm gì?” Tuyên Trân Châu tò mò hỏi.
“Không thể bán sắt vụn à?”
Đường Niệm Niệm muốn kiếm món hời, nếu như cô mua lại những cái máy làm vớ hỏng này, sau khi sửa xong thì có thể bán 138 đồng.
“Không biết, nếu không thím đi hỏi thử nhé?”
Tuyên Trân Châu không hiểu rõ những thứ này, bà ấy chỉ là một nhân viên tạm thời nho nhỏ, ở trong xưởng thuộc về loại người thấp bé nhất không đáng nói đến.
“Tạm thời thím đừng hỏi, qua đợt này cháu đến trong xưởng tìm thím, thím cũng đừng nghe ngóng việc này khắp nơi làm gì.”
Đường Niệm Niệm không muốn để cho thím hai đánh rắn động cỏ, hiện tại người biết cơ hội buôn bán này không nhiều, nếu như thím hai nghe ngóng bốn phía thì sẽ lộ tin, nhà máy vớ rất có thể biết việc này, đến lúc đó giá cả lên ào ào, cô sẽ kiếm ít đi rất nhiều tiền.
“Được, thím sẽ không nghe ngóng.”
Trong lòng Tuyên Trân Châu ngứa ngáy muốn chết, nhưng bà ấy không có hỏi lại.
Hiện tại bà ấy cũng đã nhìn ra, cháu gái có bản lãnh lớn, hỏi những cái máy làm vớ này khẳng định có thâm ý, đầu óc bà ấy không linh hoạt bằng cháu gái, vậy thì phải nghe lời chứ sao.
Đều là người trong nhà, có chỗ tốt cháu gái khẳng định sẽ không quên phần của bà ấy.
“Niệm Niệm, cháu có thể cho thím chút biện pháp phải làm thế nào mới có thể chuyển chính thức hay không?”
Tuyên Trân Châu nhịn không được hỏi, bà ấy thật sự không muốn làm nhân viên tạm thời, làm công việc nặng nhọc nhất, chịu khí độc nhất.
“Chủ nhiệm xưởng lại mắng em hả?” Đường Mãn Ngân hỏi.
“Không có mắng, chính là trong lòng không thoải mái, Tạ Hồng Mai kia mỗi ngày cầm vớ về nhà, chủ nhiệm thấy được xưa nay không nói, lần trước em cầm một lần, bị chủ nhiệm mắng nửa ngày, nếu em là công nhân chính thức thì xem bà ta còn có dám mắng em hay không!”
Tuyên Trân Châu không phục lắm, bà ấy dệt vớ vừa nhanh lại vừa tốt, so hơn Tạ Hồng Mai kia nhiều, nhưng tiền lương lại ít hơn Tạ Hồng Mai một nửa, còn không kiếm được thu nhập thêm.
Tạ Hồng Mai mỗi ngày đều trộm vớ, một đôi vớ hơn một đồng, một tháng là có thể kiếm được ba mươi mấy đồng, cộng thêm tiền lương chính là sáu bảy mươi đồng, khó trách hai vợ chồng Tạ Hồng Mai mỗi ngày đều ăn thịt.
“Em nghe người ta nói, nhà Tạ Hồng Mai mỗi ngày đều ăn thịt, hàng xóm kế bên đều nghe được mùi, khẳng định là tiền giấu vớ kiếm được, nếu em là công nhân chính thức thì nhà ta cũng có thể bữa nào cũng ăn thịt!”
Tuyên Trân Châu càng nói càng tức, kỹ thuật của bà ấy tốt hơn Tạ Hồng Mai, tay chân cũng nhanh hơn hơn Tạ Hồng Mai, nhưng Tạ Hồng Mai ăn thịt, bà ấy lại gặm rau.
“Mẹ, nhà ta cũng ăn thịt mà, chị hai đem đến.”
Bên trong miệng Đường Đan Đan nhai bánh ngọt, nói hàm hồ không rõ.
“Cái đó có thể giống nhau được sao?”
Tuyên Trân Châu tức giận, sau đó phát hiện một bao bánh bông lan chỉ còn lại gần một nửa, bà ấy tức giận đoạt lại, còn đánh con gái mấy cái.
“Mới ăn cơm tối xong, sao con lại tham ăn như thế hả? Hai cân bánh bông lan mà con lại ăn hết một lần, nhà địa chủ cũng không nuôi nổi cái con nhóc ham ăn như con!”
“Không ăn nữa thì sẽ bị ẩm!”
Thân thể Đường Đan Đan rất linh hoạt, trái nhoáng một cái, phải nhoáng một cái, liền tránh được hết, cười hì hì phản bác.
Mẹ của cô bé có một thói quen rất không tốt, luôn thích giấu đồ ăn ở trong rương, ẩm thì đem đi phơi, phơi xong lại ẩm, ẩm lại đem đi phơi, thực sự không bảo quản được nữa mới cho cô bé và anh trai ăn, nhưng khó ăn vô cùng.
Cho nên cô bé nghĩ mãi mà không rõ, vì sao không nhân lúc nó còn ngon mà ăn, nhất định phải để tới khi hỏng mới ăn?
Muốn làm gì?
“Con… Cái con nhóc phá của nhà con, nếu mà sống như mày thì núi vàng núi bạc cũng bị ăn sạch!”
Tuyên Trân Châu cất hết bánh ngọt lại, bà ấy tiếc chết mất.
“Thím hai, thím và chú hai dù có tính toán kỹ lưỡng thì cũng không để dành được núi vàng núi bạc đâu!”
Đường Niệm Niệm ăn ngay nói thật, còn không bằng em gái họ, chí ít đồ ăn cũng chui vào trong bụng mình.
Chú hai thím hai thà để người trong nhà thèm thuồng chứ đồ tốt đều tiến vào bụng người khác, để làm chi?