Anh của lúc này như bị cắt làm đôi, một nửa lơ lửng trên không trung, một nửa còn lại vẫn đang hôn Niệm Niệm, giống như bay trên mây, thật vui vẻ, thật vui vẻ, thật hạnh phúc!
Tuy nhiên, chỉ một phút sau, Thẩm Kiêu đã đảo khách thành chủ.
Anh không phải là đồ nhát gan!
Anh phải chứng minh cho Niệm Niệm thấy!
Thẩm Kiêu không thầy dạy cũng hiểu, nửa người trên đè lên người Đường Niệm Niệm, một tay đặt lên tay vịn ghế nằm, một tay khác đỡ lấy người Đường Niệm Niệm, kéo dài nụ hôn này.
Tiến quân thần tốc, thẳng đảo thành trì, biên quan thất thủ…
Dung tích phổi của hai người đều khá tốt, nụ hôn kéo dài một lúc lâu mới kết thúc.
Hai người họ hơi thở gấp, trán chạm trán, mắt nhìn nhau, mũi chạm mũi, ôm chặt lấy nhau, không nỡ tách ra.
“Niệm Niệm, anh vẫn muốn hôn.”
Giọng nói của Thẩm Kiêu càng khàn hơn, khiến lỗ tai Đường Niệm Niệm nóng lên, giọng của anh chàng này quá ngọt, còn quyến rũ như thế, nếu ở bên ngoài nhất định sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Miệng sưng lên rồi, không muốn.”
Đường Niệm Niệm muốn đẩy người ra, nếu hôn nữa thì cô không thể nào gặp ai được.
Cô lấy gương nhỏ ra soi, miệng quả nhiên đã sưng lên, mặt mày đầy ý xuân, người nào tinh ý nhìn phát biết ngay cô đã làm chuyện gì.
“Công việc đã xong chưa?”
Đường Niệm Niệm không mệt mỏi, cô lại kiểm tra thành quả lao động của người nào đó.
“Vẫn còn hai phần ba chưa sắp xếp xong, ngày mai anh làm tiếp.”
Thẩm Kiêu đứng lên trước, lại ôm cô, nhuyễn hương trong lòng, anh không nỡ buông tay, chỉ muốn ôm mãi. Đường Niệm Niệm cũng để mặc anh, hơn nữa cô rất hưởng thụ cảm giác được Thẩm Kiêu cưng chiều. Thẩm Kiêu lái xe máy, đặt cô ngồi phía trước, chậm rãi tuần tra trong không gian.
Hiện tại không gian thay đổi rất nhiều, trước đó bị Đường Niệm Niệm làm có chút bừa bộn, hiện tại đã được sắp xếp ngay ngắn, đồ đạc cũng được phân loại ra, gà vịt dê bò heo đều có chuồng của riêng mình, không quấy phá nhau.
Đồng ruộng cũng được chia theo giống, ngô, lúa mì, mạ, cao lương, đậu nành, đậu phộng, khoai lang, khoai tây,… Khoảng một phần ba diện tích đất đen, khoảng vạn mẫu.
Hồ nước giống như một cái ao nhỏ, trong hồ có vịt con ngỗng con đang bơi lội, bên cạnh hồ là ruộng dược liệu, dược liệu trước đây được Đường Niệm Niệm trồng vào đều đã phát triển rất tốt.
Linh tuyền cũng có hàng rào bao quanh, bên cạnh là nhà gỗ, Thẩm Kiêu đã tu sửa lại, còn có một khoảng sân nhỏ xung quanh, đặt bệ bếp, trông rất ra dáng ra hình.
“Tiểu Lang thật lợi hại!”
Đường Niệm Niệm vô cùng bội phục, nếu để cô làm, không gian nhất định không được gọn gàng xinh đẹp như thế, ruộng chắc chắn giống như thuốc cao bôi trên da chó, phía đông một miếng phía tây một miếng.
Khóe miệng Thẩm Kiêu nhếch lên, đặt cằm lên đầu cô, mùi hương tươi mát dễ chịu tràn ngập trong khoang mũi, anh thật sự rất muốn sống với Niệm Niệm trong không gian, mãi mãi không cần phải ra ngoài đối mặt với những kẻ đáng ghét đó.
Nhưng anh biết chuyện đó không thực tế, anh phải leo lên chỗ cao mới có thể bảo vệ Niệm Niệm và không gian.
“Khoảng ngày mai là phần đất còn lại sẽ gần như được trồng hết, sau đó anh tới Đông Bắc làm nhiệm vụ, hái một chút nhân sâm rừng về trồng.”
Thẩm Kiêu có hơi tiếc nuối, không có Niệm Niệm, anh không thể nào vào không gian, cũng không tiện thu thập vật tư.
Cô vô thức sờ s0ạng trên cổ, chỉ sờ được nanh sói, lúc này mới nhớ ra sau khi ngọc hồ lô lấy máu nhận chủ liền biến mất, nếu như còn ở đây, cô có thể lấy máu của Thẩm Kiêu thử một chút, nói không chừng cũng có thể nhận thêm chủ.
Cô luôn giấu tâm tư của mình với những người khác, cho dù là người nhà họ Đường.
Nhưng chỉ duy nhất Thẩm Kiêu, cô luôn luôn thẳng thắn thành thật, chia sẻ bất cứ thứ gì.
“Không sao cả, đợi anh nghỉ phép sẽ tới tìm em.”
Thẩm Kiêu an ủi, hiện tại anh đều chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, hoàn thành nhiệm vụ là có thể nghỉ phép, Thượng Hải cách Chư Thành bốn năm tiếng lái xe, qua lại vô cùng dễ dàng.
“Nhiệm vụ của anh rất nguy hiểm phải không?”
Đường Niệm Niệm nhíu mày, mấy nhiệm vụ Thẩm Kiêu chấp hành đời trước đều vô cùng nguy hiểm, thập tử nhất sinh, nhưng thân thủ của Thẩm Kiêu rất tốt, nếu không phải do tên Tề Quốc Hoa kia ám sát thì anh chắc chắn sẽ không bị thương.
Tề Quốc Hoa không thể nào vô duyên vô cớ ám sát Thẩm Kiêu, tên này là người thực dụng, có mục tiêu rõ ràng, làm bất cứ chuyện gì cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, khi anh ta ám sát Thẩm Kiêu, anh ta vẫn chưa biết quan hệ giữa cô và Thẩm Kiêu, cho nên Tề Quốc Hoa chắc chắn nghe theo lệnh của người nào đó.
Tuyệt đối là do hai nhà Thẩm và Phó kia làm.
Từ khi Thẩm Kiêu còn nhỏ, những kẻ khốn khiếp đó đã vứt anh vào trong núi, may mắn được cha mẹ sói nhận nuôi, lại gặp được ông cụ Đường Thanh Sơn, sau khi trở lại nhà họ Thẩm, những người này không từ bỏ ý đồ, vẫn tìm mọi cách diệt trừ Thẩm Kiêu.
Mục đích là vì có được báu vật nhà họ Phó.
Nha họ Phó làm ăn mấy trăm năm, tài sản nhiều không đếm xuể, nghe nói mỗi một đời gia chủ của nhà họ Phó đều sẽ cất giấu một đống bảo bối chung một chỗ, chìa khóa nằm trong tay gia chủ.
Ông cụ Phó đã qua đời, nhưng chìa khóa lại giao cho Thẩm Kiêu và cậu của anh, hai nhà Thẩm và Phó vắt nát óc muốn có được chìa khóa, nhưng Thẩm Kiêu và cậu không chịu giao ra, những người này thẹn quá hóa giận nên đã xuống tay với bọn họ.
Trước khi Thẩm Kiêu bị vây công, cậu của anh đã chết ngoài ý muốn, bảo vật nhà họ Phó cũng không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng nữa.
“Không nguy hiểm, em đừng lo lắng.”
Thẩm Kiêu nhẹ nhàng an ủi, anh thật sự cảm thấy không có gì nguy hiểm, nhiệm vụ vô cùng khó khăn với người khác nhưng lại vô cùng đơn giản với anh.
Trong những năm tháng còn nhỏ sống chung với cha mẹ sói, anh đã học được thân thủ nhanh nhẹn, trực giác nhạy bén của sói hoang, còn có năng lực sinh tồn siêu phàm của loài hoang dã, núi sâu hiểm trở đối với người khác là nguy hiểm, nhưng anh lại như cá gặp nước, cho dù nhắm mắt cũng có thể dễ dàng hành động.
“Em không lo lắng về thân thủ của anh, nhưng anh phải cẩn thận với người nhà của mình, hai nhà Thẩm và Phó sẽ mua người ám sát anh.”
Đường Niệm Niệm nhắc nhắc, có đôi khi nguy hiểm lớn nhất, không đến từ kẻ thù, mà là người ‘của mình’.