Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 287-288



287

Giải tỏa tâm trí, hắn bắt đầu học tập như thường lệ, lên lớp, đọc sách. thời gian rảnh rỗi thì chép sách kiếm tiền. Nhưng mà, có một số chuyện không phải hắn muốn là được.

Qua hai ngày sau, Tiêu Dịch Sinh đang làm tiểu nhị trong thiện đường, vội vàng chạy tới tìm hắn, kéo hắn đến một góc không có ai hạ thấp giọng nói: “Đại ca, ngươi nghe gì chưa, lão Vĩnh Ninh Hầu tên là Tiêu Thành Côn, ca, huynh nói có phải…”

“Ai nói cho đệ biết?” Tiêu Dịch Nguyên ngắt lời hắn ta hỏi.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc dị thường, sự hưng phấn ban đầu của Tiêu Dịch Sinh lập tức bị dập tắt hơn nửa, hắn ta lắp bắp nói: “Là… người của thiện đường nói chuyện, đệ… đệ nghe được, bọn họ nói là thật sao?”

Tiêu Dịch Nguyên thở dài, hạ thấp giọng nói với hắn ta: “Đúng vậy, nhưng sau này đệ coi như không biết chuyện này.”

“Tại sao? Rõ ràng…”

“Rõ ràng cái gì?” Tiêu Dịch Nguyên lại ngắt lời hắn ta: “Tổ phụ đã chết, nhi tử của tổ phụ cũng đã chết, giờ người có huyết thống với chúng ta trong Hầu phủ chính là ba hài tử của Vĩnh Ninh Hầu.”

“Nhưng mà, chúng ta trước giờ chưa từng gặp mặt, thậm chí có khả năng bọn họ còn không biết về sự tồn tại của chúng ta, chúng ta đi qua tìm sao? Đừng quên tổ mẫu của chúng ta và tổ mẫu của bọn họ đều được cưới hỏi đàng hoàng, chúng ta đối lập nhau.”

Tiêu Dịch Sinh ngơ ngác, rõ ràng bọn họ là người một nhà, sao lại như thế này?

“Hơn nữa, có người muốn lợi dụng quan hệ của chúng ta để gây chuyện, cho nên chỉ cần là chuyện liên quan đến của phủ Vĩnh Ninh hầu, đệ không được hỏi cũng không được nói, càng không được tiếp xúc với bất kỳ ai trong số họ.” Tiêu Dịch Nguyên nghiêm túc căn dặn: “Đây là Thượng Kinh, những người đó đều mang quyền cao chức trọng, chỉ hơi không đúng mạng nhỏ của chúng ta liền không còn.”

Tiêu Dịch Sinh sợ tới mức không nói nên lời, lại lắp ba lắp bắp: “Đệ biết rồi… đệ đệ biết rồi đại ca.”

Tiêu Dịch Nguyên thấy vậy mới hơi yên lòng, lại nói: “Yên tâm làm việc của mình đi.”

Tiêu Dịch Sinh nghiêm túc gật đầu, “Đệ biết biết rồi đại ca.”

Tiêu Dịch Sinh trở lại thiện đường tiếp tục làm việc của mình, hắn ta biết đầu óc mình không thông minh lắm, đại ca thông minh, cho nên đại ca bảo hắn ta làm gì, hắn ta liền làm đó.

Phủ Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử dựa vào ghế gấm uống rượu, thái giám bên người hắn thả nhẹ nhàng bước chân đi vào, cúi xuống nói: “Điện hạ, thám tử bên phía Thượng Lâm thư viện hồi tin.”

“Ồ? Nói thế nào?” Nhị hoàng tử ngẩng đầu lên uống một ly rượu.

“Nói Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Dịch Sinh sau khi biết quan hệ của mình với phủ Vĩnh Ninh hầu, bọn họ không có bất kỳ động tĩnh gì.” Thái giám nói.

Nhị hoàng tử nghe vậy hừ lạnh một tiếng, “Nhát như chuột, bị danh tiếng của phủ Vĩnh Ninh Hầu dọa sợ. Ngươi đi gọi… gọi Hoàng Văn Diệu đi tìm Tiêu Dịch Nguyên một chuyến, nói với hắn, chỉ cần nghe lời bổn hoàng tử, về sau hắn sẽ là Vĩnh Ninh hầu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 44: Chương 44

Thái giám nghe lời hắn ta nói, nhất thời bối rối nói: “Điện hạ, lão nô to gan nói một câu.”

Nhị hoàng tử liếc mắt nhìn hắn ta, “Ngươi nói đi.”

“Thật ra… Thật ra làm chuyện này, đối với chúng ta không có chỗ tốt gì.” Thái giám nói: “Tiêu Hoài đã chết, bây giờ quân quyền không nằm trong tay phủ Vĩnh Ninh hầu, chúng ta đối địch với phủ Vĩnh Ninh hầu, mất nhiều hơn được!”

“Cái gì mất nhiều hơn được?” Nhị hoàng tử nặng nề hừ một tiếng: “Chỉ cần phủ Vĩnh Ninh hầu không vui, ta liền vui vẻ.”

Thái giám: “…”

Hắn còn có thể nói cái gì? Vẫn nên cái gì cũng đừng nói, đi làm việc là được.

Đợi hắn ta rời đi, Nhị hoàng tử lại rót thêm một ly rượu, tự mình lẩm bẩm: “Lần này, là hậu viện phủ Vĩnh Ninh hầu tự mình nổi lửa, trong nhà bọn họ xảy ra chuyện, nào dính dáng đến ta.”

Nói xong, hắn ta lại đắc ý uống thêm một ly rượu. Nghĩ đến phủ Vĩnh Ninh hầu đến lúc đó vì cướp đoạt tước vị mà ầm ĩ đến tối mặt tối mày, trong lòng hắn ta liền thấy sảng khoái không chịu được.

Thượng Lâm thư viện mỗi ngày buổi sáng lên lớp, buổi chiều lên lớp, thời gian còn lại học sinh tự mình đọc sách. Học tử tham gia khoa cử năm tới giống như Tiêu Dịch Nguyên, càng không cần phu tử dạy dỗ quá nhiều, chỉ khi gặp phải vấn đề, phu tử có thể giải đáp thắc mắc cho bọn họ.

Tiêu Dịch Nguyên là môn sinh đắc ý của Phương đại nho, cũng có thể coi là đệ tử, hơn nữa hắn khắc khổ đọc sách cũng có thiên phú, Phương đại nho rất coi trọng hắn.

Sau buổi học chiều, hắn đi thẳng đến thư phòng của Phương đại nho, còn chút nghi hoặc hắn muốn hỏi Phương đại nho. Gã sai vặt canh cửa không ngăn cản hắn nữa, thấy hắn liền cong lưng mỉm cười chào hỏi: “Tiêu công tử bình an.”

Tiêu Dịch Nguyên xem thường loại người nịnh hót này, nhưng hắn vẫn lịch sự gật đầu với gã sai vặt coi như trả lời. Nhiều năm cầu học, mặc dù hắn không trải qua quá nhiều sóng gió lớn, nhưng cũng hiểu không ít đạo lý, chẳng hạn như thà đắc tội quân tử, còn hơn đắc tội kẻ tiểu nhân.

Bước vào phòng thư phòng của Phương đại nho, thấy ông ấy đang đóng tập sách, mặt mang theo ý cười. Tiêu Dịch Nguyên đi tới, “Sư phụ, học sinh giúp người.”

“Được.” Phương đại nho đưa quyển sách trong tay cho hắn, nói: “Dịch Nguyên từ Nam Cương đến đây, ngàn dặm xa xôi, có gặp được một nơi cảnh sắc tuyệt đẹp nào không?”

Tiêu Dịch Nguyên sững sờ một lát, nói: “Học sinh một lòng đi đường, cũng không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, bỏ lỡ rất nhiều cảnh đẹp.”

Phương đại nho ừm một tiếng, “Quả thật, chỉ là đợi ngươi cao trung, đường về có thể thăm thú cảnh sắc ven đường.”

Nói rồi ông ấy lấy ra một tờ giấy đưa cho Tiêu Dịch Nguyên, còn mỉm cười nói: “Nhìn bài thơ này thế nào?”

Tiêu Dịch Nguyên cung kính cầm lấy tờ giấy, cúi đầu nhìn xem, chỉ thấy đây là một trang giữa của một bức thư, hẳn là người viết thư dùng một bài thơ để miêu tả phong cảnh nhìn thấy. Hắn cẩn thận đọc từng câu bình phẩm, sau đó trong lòng khen ngợi, đúng là một bài thơ tuyệt phẩm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 271

“Gió mát ôm trăng, cảnh sắc tuyệt mỹ, sống động như thật, thơ này là tuyệt phẩm.” Tiêu Dịch Nguyên thành thật nói.

“Hahaha…” Phương đại nho cười to, sau đó nói: “Ta cũng không nghĩ tới, hắn ra ngoài một chuyến thế mà lại thông tuệ hơn như vậy.”

Tiêu Dịch Nguyên nhi hoặc, “Là học sinh của tiên sinh ngài sao?”

288

Phương đại nho cất lá thư trong tay vào ngăn kéo, lại mỉm cười nói: “Coi như là học sinh của ta, nhưng lão sư của hắn không chỉ có ta. Chỉ là, trong bài thơ này, hắn học nhiều từ lão phu, Tề Tuần Chi kia cả ngày nghiên cứu đường làm quan, làm sao có thể dạy người làm thơ?”

“Lời lão sư nói khiến học sinh cảm thấy hồ đồ.” Tiêu Dịch Nguyên nói.

“Tiêu Ngọc Thần, đại công tử phủ Vĩnh Ninh hầu.” Phương đại nho nói xong còn thở dài một tiếng: “Từ hắn lão phu mới thật sự hiểu được, nhìn người nhìn sự không thể kết luận chủ quan. Nếu không phải mẫu thân hắn dùng thủ đoạn khiến lão phu nhận hắn làm đệ, lão phu cũng không biết hắn có chỗ hơn người như vậy.”

Tiêu Dịch Nguyên nghe thấy ba chữ của Tiêu Ngọc Thần, động tác đóng sách khẽ dừng lại, sau đó làm như không có chuyện gì nói: “Vậy hắn có một mẫu thân tốt.”

Phương đại nho nghĩ đến phong cách làm việc của Đường Thư Nghi, vẻ mặt có chút dở khóc dở cười, nói: “Hầu phu nhân kia… Quả thật là một vị mẫu thân tốt.”

“Hai ngày nữa, Tề Tuần Chi muốn tổ chức một buổi nhã tập ở Hồ Quang Tạ, mời lão phu đến, lúc đó ngươi cũng đi theo ta đi.” Phương đại nho lại nói.

“Cảm ta lão sư.” Tiêu Dịch Nguyên cúi sâu người hành lễ với Phương đại nho, cơ hội này không phải ai cũng có.

Phương đại nho xua tay, “Học vấn của ngươi không cần phải nói, khoa cử cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng sách ngươi đọc quá ít, trải ít chuyện gặp ít người, cần phải bù đắp những mặt này.”

Là một người đọc sách, bị nói đọc ít sách, mặt Tiêu Dịch Nguyên có chút đỏ bừng, nhưng những gì Phương đại nho nói là sự thật. Hắn xuất thân nghèo khó, từ nhỏ trong nhà còn chưa từng nhìn thấy một tờ giấy, càng đừng nói đến loại đồ vật cao quý như sách.

Sau khi đọc sách, những sách mà hắn tiếp xúc đều là sách liên quan đến khoa cử, những sách khác hắn không tiếp xúc nổi. Lão sư của hắn đến Nam Cương sống tạm, tàng thư trong nhà cũng không nhiều.

Sau khi vào Thượng Lâm thư viện, nói chuyện với đồng liêu, hắn mới biết, người khác ngoại trừ đọc kinh sử tử tập những loại sách dùng để thi khoa cử ra, còn đọc rất nhiều sách về phương diện khác, Ngũ hoa bát môn cái gì cũng có. Mà những sách đó, hắn còn chưa từng nghe nói qua.

“Chỉ là bây giờ ngươi vẫn nên nghiên cứu kinh sử tử tập, khoa cử xong hãy đọc những thứ khác.” Phương đại nho nói.

Năm sau là kì thi xuân, Tiêu Dịch Nguyên không thích hợp nhất thời tiếp xúc với một lượng lớn kiến thức khác, Phương đại nho sợ sẽ ảnh hưởng đến khoa cử của hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Vâng, học sinh biết.” Tiêu Dịch Nguyên cúi đầu xuống, cẩn thận đóng sách trong tay. Vừa rồi nghe thấy tên của Tiêu Ngọc Thần, trong lòng hắn lại thêm mấy phần hoảng loạn, nhưng hắn lập tức kiềm chế bản thân, hiện tại hắn tất cả phải lấy khoa cử làm chủ, không thể bị những thứ khác ảnh hưởng.

Giúp Phương đại nho đóng sách xong, hắn hỏi một chỗ không hiểu trong quá trình học, Phương đại nho cẩn thận trả lời, sau đó Tiêu Dịch Nguyên cáo từ.

Ra khỏi thư phòng của Phương đại nho, hắn định quay lại phòng học tiếp tục đọc sách một lúc, trên đường một người giống đầy tớ chặn đường đi của hắn, “Tiêu công tử, tiên sinh nhà ta mời.”

Tiêu Dịch Nguyên cẩn thận nhìn hắn ta, xác nhận mình không quen biết người này, nói: “Tiên sinh nhà ngươi là…?”

Gã sai vặt cười kiêu ngạo: “Tiên sinh nhà ta là phụ tá của phủ Nhị hoàng tử.”

Nghe được ba chữ Nhị hoàng tử, Tiêu Nhất Nguyên trong đầu hỗn loạn, chẳng lẽ chính là Nhị hoàng tử gửi thư cho hắn? Phủ Vĩnh Ninh hầu có thù oán với Nhị hoàng tử?

Nhưng đó chính là hoàng tử!

“Tiêu công tử, xin mời.” Gã sai vặt làm một động tác mời.

Tiêu Dịch Nguyên không muốn đi cùng hắn ta, nhưng lại không thể không đi cùng hắn ta. Một trước một sau, hai người ra khỏi Thượng Lâm thư viện, nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu ở cửa, gạ sai vặt lại làm động tác mời. Hắn siết chặt nắm đấm, vén rèm lên xe ngựa.

Chỉ thấy một nam tử khoảng ba mươi tuổi ngồi trong xe, tướng mạo bình thường nhưng phong thái tao nhã. Nhìn thấy hắn, nam tử chắp tay mỉm cười nói: “Mạo muội mời Tiêu công tử tới đây, tại hạ bồi lễ.”

Tiêu Dịch Nguyên lập tức chắp tay chào lại, “Không biết xưng hô tiên sinh thế nào.”

“Tại hạ họ Hoàng, Hoàng Văn Diệu.” Hoàng Văn Diệu lại chắp tay nói.

“Hoàng tiên sinh.”

Tiêu Dịch Nguyên trong lòng vô cùng lo lắng, giờ khắc này một bàn tay hắn giấu trong vạt áo đã bắt đầu run rẩy, hắn cố hết khiến sắc mặt bình tĩnh, nhưng Hoàng Văn Diệu vẫn nhìn thấy ra sự căng thẳng của hắn, chỉ nghe hắn ta nói: “Tiêu công tử không cần căng thẳng, ta chỉ thay mặt Nhị hoàng tử truyền lời cho ngài mà thôi.”

Mặc dù hắn ta nói điều này, nhưng thần thái và giọng điệu đều mang theo ý kiêu ngạo và đe dọa. Bàn tay Tiêu Dịch Nguyên giấu trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, không một ai thích bị người khác xem thường, cũng không có ai thích bị uy hiếp.

“Ngươi nói đi.” Hắn nói.

“Tìm một chỗ chúng ta từ từ nói chuyện.” Hoàng Văn Diệu cười nhẹ, hắn ta thật sự xem thường loại nghèo kiết xác này.

Tiêu Dịch Nguyên không nói, bây giờ hắn nói gì cũng vô dụng.

“Đi thôi.” Hoàng Văn Diệu khẽ quát lên một tiếng, xe ngựa bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Nhưng bọn họ không biết chính là, có người vẫn luôn không gần không xa mà đi theo phía sau xe ngựa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.