Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 291-292



291

Lại nghe tiểu bá vương nói: “Tai của tiểu gia ta rất tốt, trước giờ chưa từng nghe lầm chuyện gì. Ngươi vừa mới nói rõ ràng, Nhị hoàng tử bảo đảm có thể để người khác làm Vĩnh Ninh hầu. Đúng là khẩu khí lớn, cho rằng người của phủ Vĩnh Ninh hầu chúng ta đều chết hết rồi sao? Hay nói ý của Nhị hoàng tử chính là ý của Hoàng thượng? Đi, đi gặp Hoàng thượng với tiểu gia, tiểu gia chính là nghĩ không ra, tước vị nhà ta tại sao Nhị hoàng tử nói cho người khác là có thể cho người khác?”

Tiêu Ngọc Minh vừa kéo Hoàng Văn Diệu đi vừa nói, thanh âm to đến nỗi mọi người trong trà lâu đều có thể nghe thấy. Hoàng Văn Diệu hận không thể chết ngay tại chỗ, hét lên như vậy, cho dù hắn ta có luôn mồm phủ nhận những lời đó thì cũng chỉ có thể chết! Hoàng thượng không quan tâm có chứng cứ hay không, Hoàng thượng chỉ tin những gì mình muốn tin.

“Tiêu Nhị công tử, cẩn thận lời nói!” Cả người Hoàng Văn Diệu ngã về phía trước không bước, còn nhỏ giọng nói với Tiêu Ngọc Minh: “Tiêu nhị công tử, ngài cho dù muốn đi gặp Hoàng thượng, cũng phải xem có gặp được không! Tiểu nhân đắc tội ngài chỗ nào, ngài cho tiểu nhân một cơ hội, chúng ta ngồi xuống nói chuyện có được?”

Tiêu Ngọc Minh quay đầu nhìn hắn ta cười lạnh: “Ta không gặp được Hoàng thượng, ngoại công ta có thể, cữu cữu ta có thể, đi!”

Hắn lại kéo Hoàng Văn Diệu đi về phía trước, Hoàng Văn Diệu nghiêng về phía trước không đi, nhưng Tiêu Ngọc Minh luyện tập nhiều ngày như vậy cũng không phải vô ích, so với những người trong phủ Hướng đại tướng quân, hắn có lẽ hơi yếu một chút, nhưng người hai tay trói gà không chặt như Hoàng Văn Diệu, vẫn không thành vấn đề.

Hai người một người lôi một người bị kéo cứ thế mà đi, Tiêu Dịch Nguyên ở trong phòng đã sửng sốt đến mức không biết nên nói gì. Đó là phụ tá của phủ Nhị hoàng tử, Nhị công tử phủ Vĩnh Ninh hầu cứ thế kéo đi rồi?

Hắn không biết phủ Vĩnh Ninh hầu đối với ai cũng kiêu ngạo như vậy, hay chỉ đối với Nhị hoàng tử mới như vậy. Nhưng bất kể thế nào, phủ Vĩnh Ninh hầu không phải là thứ hắn có thể lay chuyển. Chưa kể trước kia hắn cũng không có ý tưởng đoạt tước vị, cho dù có, nhìn thấy cách hành sự của phủ Vĩnh Ninh hầu, hắn cũng ngàn vạn không dám.

Nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến hắn, hắn phải đi theo nhìn xem. Nghĩ vậy hắn liền đi ra bên ngoài, nhưng bị hai vị công tử áo gấm chặn lại. Chỉ thấy hai người họ một trái một phải dựa vào khung cửa, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần.

Mặc dù ánh mắt của hai người đơn thuần đánh giá, không mang theo chút cảm xúc nào khác, nhưng Tiêu Dịch Nguyên vẫn không thoải mái lắm. Hắn chắp tay nhìn hai người bọn họ, nói: “Hai vị có gì chỉ dạy gì sao?”

“Chỉ dạy thì không đến,” Tiểu công tử đứng bên trái nói: “Chỉ khuyên ngươi, nếu muốn thuận lợi thi khoa cử thì cứ đợi ở đây, chỗ nào cũng không đi. Đợi chuyện bên ngoài kết thúc, ngươi lại đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tiêu Dịch Nguyên nghe hắn nói vậy thì sững người, sau đó hiểu ra, đây là muốn đẩy hắn ra khỏi chuyện này. Mặc dù chuyện này hắn có tham gia, nhưng chỉ cần hắn không xuất hiện không lên tiếng, lực chú ý của người khác sẽ đổ dồn vào Nhị hoàng tử và phủ Vĩnh Ninh hầu, hắn coi như được an toàn.

Nghĩ rõ quan hệ bên trong, hắn lại chắp tay nói: “Cảm tạ công tử nhắc nhở.”

Tề Nhị lại liếc mắt nhìn hắn, trong lòng chậc một tiếng, sau đó nói: “Đừng cảm ơn ta, là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân bảo ta nói với ngươi như vậy.”

“Mong công tử thay mặt ta cảm tạ Hầu phu nhân.” Tiêu Dịch Nguyên lại chắp tay hành lễ, đồng thời trong lòng yên tâm hơn chút, bây giờ xem ra phủ Vĩnh Ninh hầu không có nhiều ác ý với hắn.

Hắn xoay người lại ngồi xuống, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đang đứng ở cửa bắt đầu nhỏ giọng nói:

Nghiêm Ngũ: “Mặc dù ta không thông minh, nhưng giỏi hơn hắn ta một chút đi? Người ta không thể đụng vào, ta tuyệt đối không đụng. Nhiều lần chịu thiệt như vậy, vẫn không nhớ kỹ.”

Tề Nhị hừ cười, “Hắn ỷ có thân phận, có chỗ dựa nên không sợ.”

Nghiêm Ngũ: “Sớm muộn gì cũng tự làm chính mình chết.”

Tề Nhị: “Đoán chừng cũng không xa.”

……

Tiêu Dịch Nguyên im lặng nghe hai người nói chuyện, trong lòng thầm nói, hai người họ chắc hắn không phải đang nói về Nhị hoàng tử đó chứ?

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ thật sự rất muốn đi theo Tiêu Ngọc Minh xem náo nhiệt, nhưng nhiệm vụ của bọn họ là trông chừng Tiêu Dịch Nguyên, không để hắn chạy lung tung, bọn họ chỉ có thể ở lại đây.

Mà lúc này, Tiêu Ngọc Minh vừa lôi kéo Hoàng Văn Diệu, trong miệng vừa hét lên hắn không hiểu, làm sao tước vị của nhà hắn, Nhị hoàng tử nói cho ai là có thể cho người đó. Phát huy triệt để hình tượng thế tử gia kiêu ngạo ương bướng, không sợ trời không sợ đất.

Kéo Hoàng Văn Diệu đến đầu cầu thang, tình cờ gặp được vài người đi lên lầu, Tiêu Ngọc Minh cúi đầu nhìn xem, vừa hay là người hắn quen biết — Lê ngự sử, Lê Nguyên Trung.

Hắn như thể đã tìm được vị cứu tinh, lôi kéo Hoàng Văn Diệu tiến lên hai bước nói: “Lê đại nhân, ngài phân xử cho ta!”

Lê Nguyên Trung nhìn thấy hắn thì sững người: “Ngươi là lão nhị nhà Vĩnh Ninh hầu?”

Tiêu Ngọc Minh gật đầu: “Là ta, là ta.”

Nói rồi, hắn đẩy Hoàng Văn Diệu về phía trước, nói: “Người này là phụ tá trong phủ Nhị hoàng tử, hắn ta vừa nói, Nhị hoàng tử nói muốn đưa tước vị nhà ta cho người khác, ta không hiểu, tước vị nhà ta, Nhị hoàng tử dựa vào cái gì nói cho người khác là có thể cho người khác? Chẳng lẽ chuyện của thiên hạ này, về sau đều do Nhị hoàng tử quyết định? Ta muốn kéo tên này đi gặp Hoàng thượng xin phân xử, hắn ta còn ỷ có chỗ dựa mà không sợ nói, nói ta không thể gặp mặt Hoàng thượng, ta không làm gì được hắn.”

“Tiêu nhị thiếu gia, cẩn thận lời nói!” Hoàng Văn Diệu sửng sốt, hắn ta nào có ỷ có chỗ dựa mà không sợ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 154: Tiệc Học Lên 4

Tiêu Ngọc Minh hung tợn trừng mắt nhìn hắn ta: “Chính miệng ngươi nói như vậy, nhiều người đều nghe thấy. Lê đại nhân, ta không gặp được Hoàng thượng, ngài có thể gặp được Hoàng thượng đúng không, ngài dẫn ta đi gặp Hoàng thượng được không, ta muốn biết, về sau có phải chuyện gì đều nghe Nhị hoàng tử hay không, tước vị nhà ta thật sự phải đưa cho người khác?”

Khuôn mặt hắn tức giận, vẻ giận hờn như một hài tử.

292

Lê Nguyên Trung cả người lạnh lùng, “Lời nói ngươi nói là thật sao?”

Tiêu Ngọc Minh nặng nề gật đầu: “Là thật, chính tai ta nghe thấy.”

“Đã vậy, lão phu nhất định phải bẩm báo Hoàng thượng.” Lê Nguyên Trung chính trực nói.

Hoàng Văn Diệu lúc này mới hiểu rõ, Nhị hoàng tử lại rơi vào kế của phủ Vĩnh Ninh hầu. Tiêu nhị công tử từ trên trời giáng xuống, nghe rõ từng câu từng chữ hắn ta nói, bây giờ lại trùng hợp đến mức gặp được Lê Nguyên Trung. Ai mà không biết Lê Nguyên Trung có quan hệ mật thiết với Đường Quốc Công.

Phủ Vĩnh Ninh hầu hẳn là đã biết thân phận của Tiêu Dịch Nguyên từ sớm, bọn họ chỉ chờ Nhị hoàng tử ra tay, sau đó bắt thóp Nhị công tử. Ngại hắn ta cho rằng đây còn là việc dễ dàng, đây chính là một cọc chuyện đòi mạng mới đúng!

“Chư vị, lão phu có chuyện cần làm, không thể thưởng trà với các vị, lần sau lão phu lại mời các vị uống trà.” Lê Nguyên Trung quay sang chắp tay về phía mấy vị đại nhân đi cùng mình.

Những người này coi như hiểu rõ, bọn họ bị Lê Nguyên Trung kéo đến đây làm chứng. Chỉ là cũng không có gì, chỉ cần bọn họ không xen vào, Nhị hoàng tử cũng không thể trút giận lên người bọn họ.

Bọn họ cũng cảm thấy cạn lời, tại sao Nhị hoàng tử này cứ cứng đầu tranh chấp với phủ Vĩnh Ninh hầu? Hết lần này đến lần khác, nhưng thủ đoạn của hắn ta lại không cao. Cũng may xuất thân tốt, nếu đổi thành nhà quyền quý khác, không biết đã chết bao nhiêu lần.

Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, cũng chính vì hắn ta xuất thân tốt, mới không kiêng dè ai như vậy. Phủ Vĩnh Ninh hầu cũng rất bất bình, bị Nhị hoàng tử nhắm tới, phỏng chừng đã muốn giết hắn ta từ lâu, nhưng hắn ta là nhi tử của Hoàng thượng nên mới không dám thôi.

Trong lòng vài vị đại nhân suy nghĩ muôn vàn, Lê Nguyên Trung nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: “Chuyện này ta đã biết rồi, ngươi buông hắn ra, ta lập tức trở về viết tấu chương.”

Mà Tiêu Ngọc Minh nghe hắn nói vậy, vẻ mặt không muốn, “rối rắm” một hồi, hắn mới căm hận đẩy Hoàng Văn Diệu ra: “Cút đi!”

Hoàng Văn Diệu bị đẩy xuống đất, chịu đựng cơn đau bò xuống lầu rồi chạy đi. Hắn ta phải chạy thật nhanh, nếu không hắn ta chắc chắn sẽ chết. Lê Nguyên Trung cũng sải bước ra khỏi trà lâu, những người khác cũng lập tức rời đi, lên xe ngựa của mình về nhà. Lại là một hồi kịch hay, chỉ là không biết lần này kết quả của Nhị hoàng tử như thế nào.

Những người nên đi đều đi rồi, Tiêu Ngọc Minh xoay người trở về căn phòng vừa nãy. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ vẫn đang dựa vào khung cửa tán gẫu, khi thấy hắn trở về, Tề Nhị hỏi: “Xong chuyện chưa?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 497: Lang hình khí linh

Tiêu Ngọc Minh ừm một tiếng rồi vào phòng, Tiêu Dịch Nguyên thấy hắn liền đứng dậy, nhưng nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể chắp tay nói: “Cảm ơn.”

Tiêu Ngọc Minh không lên tiếng, khoanh tay đánh giá hắn. Ngoại hình trung bình, chiều cao không thấp, y phục được giặt đến trắng sờn, nhưng hành vi cử chỉ coi như ổn, hắn không bị chiếc bánh lớn mà Nhị hoàng tử hứa hẹn cám dỗ, tâm tính cũng không tệ.

Lúc này, Nghiêm Ngũ đột nhiên nói: “Đừng nói, hai ngươi đúng là có chút giống nhau.”

Lời vừa rơi xuống, hắn liền bị Tề Nhị đá một cái, hắn nhìn Tiêu Ngọc Minh mỉm cười ha ha, sau đó ngậm miệng. Tiêu Ngọc Minh không để ý tới hắn, liếc mắt nhìn Tiêu Dịch Nguyên, nói: “Đi thôi.”

Nói rồi, hắn xoay người đi ra ngoài, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều nhìn Tiêu Dịch Nguyên, ý bảo hắn đi theo. Tiêu Dịch Nguyên siết chặt nắm đấm, bước về phía trước. Lúc hắn đi ra ngoài, Tề Nhị, Nghiêm Ngũ theo sát phía sau, Tiêu Ngọc Minh đi cạnh hắn, bao hắn ở chính giữa.

Tiêu Dịch Nguyên thấy vậy, trong lòng lại yên tâm hơn chút, bây giờ xem ra phủ Vĩnh Ninh hầu không có ác ý với hắn.

Ra khỏi trà lâu, xe ngựa bên ngoài đã chờ sẵn, Tiêu Ngọc Minh lên xe ngựa trước, Tiêu Dịch Nguyên cũng hứng thú theo sau, ngồi đối diện Tiêu Ngọc Minh. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ cưỡi ngựa rời đi.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, trong xe một mảnh im lặng. Tiêu Ngọc Minh bắt chéo chân đùa con đao trong tay, Tiêu Dịch Nguyên không biết nên nói cái gì, dứt khoát không nói cả. Hắn không biết tiếp theo phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ làm gì hắn, nhưng tình hình hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều. Đi một bước tính một bước thôi.

Không lâu sau, xe ngựa dừng lại, Tiêu Ngọc Minh vén rèm lên nhảy xuống xe, Tiêu Dịch Nguyên cũng xuống theo, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên cổng phủ to rộng treo một tấm bảng lớn, trên đó viết bốn chữ phủ Vĩnh Ninh hầu, uy nghi trang nghiêm.

“Đi thôi.” Tiêu Ngọc Minh buông xuống một câu, đi cửa hông vào phủ, Tiêu Dịch Nguyên cũng nhấc chân đi theo.

Sau khi đi vào, Triệu quản gia đã đợi sẵn ở cửa, trước tiên hành lễ với Tiêu Ngọc Minh: “Nhị công tử.”

Tiêu Ngọc Minh ừm một tiếng rồi đi vào trong, Triệu quản gia lại hành lễ với Tiêu Nghi Viễn: “Tiêu công tử, mời đi bên này.”

Tiêu Dịch Nguyên vội vàng hồi lễ Triệu quản gia, “Mệt nhọc rồi.”

Triệu quản gia mỉm cười với hắn, dẫn người vào trong, nhưng lại bí mật quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Dịch Nguyên. Thấy hắn đang nhìn về phía trước, bước chân từ tốn, nhưng nắm tay siết chặt đã để lộ ra sự lo lắng lúc này của hắn.

Đã rất tốt, Triệu quản gia nhận xét trong lòng. Xuất thân từ một nơi hẻo lánh cằn cỗi, không có trưởng bối đắc lực chỉ dạy, đột nhiên gặp phải loại chuyện này, bề ngoài có thể trấn định cũng coi như trầm ổn rồi, dù sao cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.