303
Hoàng đế nghe thấy bà ấy nói vậy, lông mày nhíu lại, nói: “Ngài có nghĩ đến chuyện, từ tông thất chọn ra một hài tử cho Thừa Duẫn, cũng coi như đời sau của đệ ấy hay không?”
“Xem duyên phận đi.” Thái phi nói.
“Nếu ngài có ý tưởng đó, trẫm sẽ gọi hài tử trong tông thất đến, ngài tuỳ tiện chọn.”
Thái phi lắc đầu, “Để nói sau đi.”
Hàng đế thấy bà ấy nói như vậy cũng không kiên trì nữa, nói: “Khi nào ngài có ý tưởng muốn nhận người thừa tự thì nói với trẫm.”
Thái phi ừm một tiếng, sau đó hai người lại không nặng không nhẹ mà tán gẫu một lúc, thái phi liền mượn cớ có chuyện rời khỏi cung.
Hoàng đế trở lại ngự thư phòng, bắt đầu suy nghĩ mục đích thái phi vào cung lần này. Y lại nhớ lại những gì hai người bọn họ đã nói, cuối cùng cảm thấy thái phi vì phủ Vĩnh Ninh hầu mà đến.
Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Lý Cảnh Minh, sợ hắn giận chó đánh mèo lên phủ Vĩnh Ninh hầu, cho nên mới đặc biệt tiến cung? Nhưng mà, từ khi nào thái phi có quan hệ tốt với phủ Vĩnh Ninh hầu như vậy?
“Đi tra liên lạc giữa thái phi và phủ Vĩnh Ninh hầu.” Hoàng đế quay đầu lại nói với Tiêu Khang Thịnh.
Tiêu Khang Thịnh nhận lệnh đi ra ngoài, trong lòng Hoàng đế lại bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Thái phi vì phủ Vĩnh Ninh hầu, đặc biệt tiến cung một chuyến, có phải các đại thần khác cũng cho rằng, y sẽ giận lây lên phủ Vĩnh Ninh hầu không?
Khi chưa phải là hoàng đế, y cả ngày suy nghĩ nếu mình trở thành Hoàng đế sẽ không còn bị chuyện gì ràng buộc. Nhưng sau khi thực sự trở thành Hoàng đế, y phát hiện, càng có nhiều chuyện ràng buộc hơn.
Đôi khi y thực sự tuỳ hứng mà nghĩ, không làm minh quân đáng ghét gì đó nữa. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi.
……
Thái phi rời khỏi hoàng cung trở về Vương phủ, liền đến thư phòng, cầm bút viết một hàng chữ trên mảnh giấy nhỏ, sau đó đi đến trước cửa sổ, mở lồng chim lấy chim bồ câu bên trong ra, sau đó buộc tờ giấy vào chân chim bồ câu, đẩy cửa sổ buông tay ra để chim bồ câu bay đi.
Nhìn chim bồ câu bay càng lúc càng cao, càng ngày càng xa, thái phi lẩm bẩm: “Nhanh thôi, nhanh thôi.”
……
Tiêu Dịch Nguyên lại ở phủ Vĩnh Ninh hầu thêm vài ngày, trong khoảng thời gian này, Đường Thư Nghi vẫn luôn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Nhị hoàng tử. Thấy phủ Nhị hoàng tử bị ngự lâm quân bao vây kín như bưng, ngay cả một con chó cũng không thể ra khỏi phủ Nhị hoàng tử. Cho dù là thức ăn, cũng có người mỗi ngày đặc biệt đưa đến.
Hoàng đế cho dù có đau lòng nhi tử đến đâu, nhưng nhi tử so sánh với hoàng vị, vẫn là hoàng vị quan trọng hơn. Lần này Nhị hoàng tử đã phạm phải cấm kỵ của Hoàng đế.
Cho dù thế nào, nguy cơ tạm thời được giải quyết, nàng liền để Tiêu Dịch Nguyên trở về Thượng Lâm thư viện. Trùng hợp, khi Tiêu Dịch Nguyên rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu, vừa hay ở cửa gặp được Đường An Lạc đến tìm Tiêu Ngọc Châu chơi.
Hai người gặp mặt nhau liền sững sờ, sau đó Tiêu Dịch Nguyên cong lưng chắp tay về phía Đường An Lạc trước, Đường An Lạc cũng hồi lễ với hắn, sau đó hai người một người đi ra một người vào trong.
Mà Tiêu Dịch Nguyên cuối cùng cũng biết, đó chính là tiểu thư của phủ Đường Quốc Công. Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy ngột ngạt.
Khi đến Thượng Lâm thư viện, hắn đến thư phòng của Phương đại nho trước, không giấu diếm, nói cho Phương đại nho biết tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
“Thật sự không nghĩ tới, ngươi và phủ Vĩnh Ninh hầu còn có loại quan hệ như vậy.” Phương đại nho nói: “Chuyện lúc đầu lão Hầu gia tìm tức phụ, ta cũng nghe nói qua. Ai, chỉ có thể nói tạo hoá trêu người.”
Tiêu Dịch Nguyên gật đầu, Phương đại nho nhìn hắn nói: “Mặc dù Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hành sự không làm theo lẽ thông thường, nhưng là người nói đạo lý. Tính khí của Tiêu Ngọc Thần càng đoan chính, mặc dù Tiêu Ngọc Minh bướng bỉnh, nhưng cũng chưa từng làm ra chuyện đại gian đại ác nào, phủ Vĩnh Ninh hầu có thể giao lưu. Người hướng chỗ cao mà đi, giữ quan hệ tốt với phủ Vĩnh Ninh hầu đối với ngươi không có chỗ xấu.”
“Học sinh hiểu.” Tiêu Dịch Nguyên chân thành nói: “Người của Hầu phủ đối xử với học sinh rất tốt.”
Phương đại nho cười hai tiếng: “Vậy là tốt rồi, chỉ là trong khoa cử, ngươi phải cạnh tranh cao thấp với Tiêu Ngọc Thần. Ngươi phải nỗ lực, hắn còn có một sư phụ khoa cử đậu trạng nguyên.”
“Học sinh nhất định sẽ nỗ lực.” Tiêu Dịch Nguyên nói.
Mà giờ phút này, tình huống của Tiêu Ngọc Thần mà bọn họ đang nhắc tới cũng không tốt lắm, đang chạy thục mạng đây.
Trong khu rừng rậm rạp, một nhóm người đang điên cuồng chạy, phía sau bọn họ có mấy chục tên sơn phỉ cường tráng đang đuổi theo.
Tiêu Ngọc Thần dùng hết sức bình sinh mà chạy, búi tóc trên đầu đã lỏng lẻo, khuôn mặt dính đầy tro bụi, áo choàng màu xám nhạt cũng trở nên bẩn thỉu không ra dạng gì. Đây có lẽ là thời gian nhếch nhác nhất trong mười bảy mười tám năm nay của hắn. Quan Nghi Niên bên cạnh cũng nhếch nhác không kém.
Phía sau họ có một nữ tử mặc hoa phục, cũng đang cầm váy dùng hết sức bình sinh mà chạy, chỉ là hoa phục của nàng ấy cũng bẩn đến không ra hình dáng gì. Đột nhiên, đôi chân nàng ấy chùng xuống cả người ngã xuống đất.
Tiêu Ngọc Thần nghe thấy thanh âm, quay đầu lại nhìn, thấy nàng ấy ngã xuống đất, rối rắm một lát, xoay người đi tới, đỡ nàng ấy dậy, sau đó kéo tay nàng ấy tiếp tục chạy. Hai người không ai nói chuyện, ăn ý tiếp tục chạy về phía trước.
Phía sau thị về của Hầu phủ cùng với thị vệ của nhà nữ hài nhi, vì ba người kéo dài thời gian. Nhưng đám sơn phỉ phía sau càng ngày càng gần, một lúc sau liền đuổi kịp. Thị vệ và đám sơn phỉ đánh nhau, nhưng người ít không đánh lại đông, hai tên thủ lĩnh đám sơn phỉ đuổi kịp Tiêu Ngọc Thần và nữ hài nhi.
Thân là nam tử hắn tự nhiên nên xông lên phía trước, Tiêu Ngọc Thần kéo nữ hài nhi ra phía sau mình. Tên sơn phỉ kia thấy vậy cười nói: “Tiểu bạch kiểm, người lão đại chúng ta nhìn trúng là ngươi.”
“Ta nhìn trúng đứa ở phía sau, tiểu thư thế gia đại tộc đúng là khác biệt, vừa nhìn liền khiến lòng người ngứa ngáy.” Một tên sơn phỉ khác ngoái đầu đầu nhìn nữ hài nhi phía sau Tiêu Ngọc Thần.
304
Hai tên sơn phỉ từng bước từng bước tiến tới hai người, nữ hài nhi từ phía sau Tiêu Ngọc Thần đi ra, đứng cạnh hắn, nhìn hai tên sơn phỉ nói:
“Phụ thân ta là Đoan Vương, hắn là thế tử của phủ Vĩnh Ninh hầu, các ngươi suy nghĩ cho kỹ, bắt chúng ta trở về, cho dù chúng ta chết hay còn sống, các ngươi cũng sống không nổi. Không những không sống nổi, mà còn các ngươi còn bị tru di cửu tộc. Nếu bây giờ các ngươi để chúng ta đi, chúng ta không nhắc chuyện cũ.”
Nàng ấy nâng cằm lên, phát huy hết khả năng tư thế của một quận chúa Hoàng gia, hai tên sơn phỉ kia thật sự bị nàng ấy làm cho sợ hãi, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhất thời không biết làm sao. Tiêu Ngọc Thần và nữ hài nhi đứng sát vào nhau, nín thở, chờ hai quyết định của hai tên kia.
“Nhị ca, không thì thả bọn họ ra.” Một tên sơn phỉ nói với một tên sơn phỉ khác, hắn ta thật sự sợ bị tru di cửu tộc!
Tên sơn phỉ kia cau mày, suy nghĩ một hồi, nói: “Không được, đừng nghe nha đầu kia nói, nếu thả bọn họ ra, gia tộc bọn họ nhất định sẽ phái binh đến trấn áp sơn trại của chúng ta. Bọn họ phải chết.”
Nói rồi, hắn ta tiến lên một bước, giơ đại đao lên muốn chém về phía nữ hài nhi….
“Bạc, ta có rất nhiều bạc.” Tiêu Ngọc Thần hét to lên.
“Đánh rắm, chúng ta đã lục soát ngươi sạch sẽ rồi, ngươi còn một cắc tiền gì?” Một tên sơn phỉ mắng Tiêu Ngọc Thần.
Tiêu Ngọc Thần lo lắng siết chặt nắm đấm, mới phát hiện, mình vẫn đang nắm tay nữ hài nhi nhà người ta. Nhưng hắn cũng không buông tay, lát nữa nói không chừng còn phải chạy cùng nhau.
Hắn nói: “Con dấu nhỏ mà các ngươi tìm được trên người ta, là tín vật của nhà ta ở tiền trang Thông Đạt, chỉ cần ta cầm con dấu nhỏ đến tiền trang Thông Đạt, ta có thể lấy được bạc. Tất cả bạc của nhà ta đều có thể lấy ra.”
Hai tên sơn phỉ lại liếc mắt nhìn nhau, một tên sơn phỉ nhìn Tiêu Ngọc Thần hỏi: “Ngươi có thể lấy bao nhiêu bạc?”
Tiêu Ngọc Thần khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Rất nhiều, ước chừng có mấy trăm vạn lượng.”
Đôi mắt của hai tên sơn phỉ sáng lên, một trong hai tên sơn phỉ hỏi: “Cần phải có ngươi cầm con dấu nhỏ kia mới có thể lấy tiền ra?”
Tiêu Ngọc Thần: “Nếu ngươi mở tiền trang, có thể để một người tuỳ tiện cầm tín vật đến liền đưa tiền cho hắn không?”
Tên sơn phỉ cảm thấy chỉ số trí tuệ của mình bị sỉ nhục, khuôn mặt mang theo vẻ tàn nhẫn, nhưng cũng không có ý định động tay. Hai tên sơn phỉ chụm đầu lại với nhau, bắt đầu thì thầm bàn bạc, nhưng bọn họ vẫn để mắt tới Tiêu Ngọc Thần hai người.
“Ngươi nói tiểu bạch kiểm kia, lời của hắn có thật không?”
“Rất có khả năng là thật, đại công tử thế gia, không thể mang theo tất cả bạc được trên người được.”
“Vậy ngươi nói nên làm thế nào? Bắt tiểu bạch kiểm này lại sơn trại, đến lúc đó chúng ta phải phân cho họn họ một phần bạc.”
“Vậy thì giấu nó đi, nhưng con dấu nhỏ đang ở trong nhà kho.”
“Trộm ra là được rồi?”
“Ta thấy cũng được.”
…..
“Viện binh đến.”
Hai tên sơn phỉ đang thảo luận làm thế nào xử lý Tiêu Ngọc Thần, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét, bọn họ vội vàng nhìn trái nhìn phải, nhưng nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng viện binh đâu, lúc quay đầu lại thì thấy đám người Tiêu Ngọc Thần đã chạy được một đoạn.
Hai tên đó biết mình đã bị lừa, vội vàng đuổi theo, nhưng vừa mới đuổi theo được vài bước, lại nghe thấy tiếng vó ngựa, hai tên đó quay đầu lại nhìn, thấy vài mũi tên bắn về phía mình. Bọn hắn muốn trốn nhưng đã không kịp rồi, hai mũi tên c ắm vào cổ và mắt của bọn họ.
Tiêu Ngọc Thần, nữ hài nhi và Quan Nghi Niên đang điên cuồng chạy ở phía trước, nghe thấy âm thanh này liền quay đầu nhìn lại, thấy hai tên sơn phỉ đã ngã xuống đất, cách đó không xa có vài con ngựa đang chạy về phía bọn họ. Cả ba đều thở phào nhẹ nhõm, rồi cùng nhau ngồi phịch xuống đất.
Lúc này Tiêu Ngọc Thần và nữ hài nhi phát hiện, tay bọn họ vẫn đang nắm chặt với nhau. Hai người nhanh chóng buông tay, sau đó lúng túng cười với đối phương.
“Tỷ tỷ!”
“Đại công tử!”
Trường Phong và đệ đệ của nữ hài nhi nhảy xuống ngựa, chạy về phía họ, theo sau còn có một người hơn năm mươi tuổi, trên người mặc quan phục. Ông ấy là huyện lệnh địa phương -Thẩm Mậu Học.
Tiêu Ngọc Thần được Trường Phong đỡ dậy, nữ hài nhi cũng được đệ đệ đỡ dậy. Lúc này, Thẩm Mậu Học cúi xuống hành lễ với nữ hài nhi và Tiêu Ngọc Thần, “Hạ quan gặp qua Giai Ninh quận chúa và Tiêu thế tử, hạ quan quản chế không nghiêm, làm hai vị chịu kinh hãi.”
Giọng nói của ông ấy cung kính mang theo vài phần thận trọng, ông ấy thật sự sợ hai vị này vì chuyện hôm này mà giận chó đánh mèo lên người ông ấy!
“Đứng dậy đi.” Tiêu Ngọc Thần nói.
Hắn không có tâm trạng để tức giận với người khác, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng tìm một nơi để tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Thẩm Mậu Học là người có mắt nhìn, thấy Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa đều nhếch nhác không chịu được, vội vàng nói: “Hạ quan đã chuẩn bị xe ngựa, ngay bên ngoài rừng cây, mời hai vị qua.”
Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, quay đầu ý bảo cho Giai Ninh quận chúa đi trước. Giai Ninh quận chúa cũng không hề kiêu ngạo, hơi cúi đầu về phía hắn, nắm tay đệ đệ rồi đi ra ngoài. Tiêu Ngọc Thần được Trường Phong đỡ, theo sát phía sau.
Trường Phong báo Tiêu Ngọc Thần về việc cầu viện binh: “Nô tài và công tử phủ Đoan Vương sau khi chạy ra ngoài, thấy bên cạnh một trà quán có hai con người, tình hình khẩn trương chúng ta liền cưỡi ngựa đi đến huyện thành. Đến huyện nha, chúng ta lấy danh thiếp ra, người của huyện nha vội vàng gọi huyện lệnh ra.”
“Vị Thẩm huyện lệnh kia hành động còn tính là khá nhanh, nghe chúng ta kể chuyện xong, ông ấy lập tức dẫn bộ khoái nha dịch trong huyện nha đến. Ban đầu chúng ta muốn đến sơn trại, đi qua đây, qua thấy tiếng động nên đến xem xem, không nghĩ tới thật sự là ngài.”
Tiêu Ngọc Thần ừm một tiếng, “Chúng ta sợ huyện nha ít người, không cách nào tấn công sơn trại, mới chạy thoát ra ngoài.”
Trường Phong sợ tới mức sắp khóc, “Thẩm huyện lệnh cũng nói, mấy người của ông ấy cũng không thể nào tấn công sơn trại, chỉ có thể nghĩ cách cứu ngài và quận chúa ra.”