367
Hoàng đế xua tay, “Trẫm cũng đang thảo luận với Thái phó và Cảnh Nghiệp về chuyện phái thêm binh cho Tây Bắc. Đánh bại Nhu Lợi quốc là di nguyện của tiên đế, cũng là ý nguyện ấp ủ từ lâu của trẫm, vốn dĩ trẫm muốn ngự giá thân chinh, nhưng ngự giá thân chinh liên quan đến quá nhiều chuyện, chỉ đành từ bỏ. Trẫm đang nghĩ để Cảnh Nghiệp thay trẫm đến chiến trường, để nó rèn luyện một chút.”
Y nói xong, trong phòng một mảnh im lặng, một lúc sau, Đường Quốc Công nói: “Hoàng thượng, thần cho rằng để Đại hoàng tử ra tiền tuyến không thích hợp……
Đường Quốc Công chỉ ra rõ ràng 123 lý do Đại hoàng tử không thích hợp ra tiền tuyến. Thái phó đương nhiên không đồng ý, tranh luận qua lại, Đường Quốc Công làm tròn bổn phận không chịu thua, Tạ lão thái gia thích hợp nói giúp Đường Quốc Công một hai lời, toàn bộ cục diện đều gây bất lợi cho Đại hoàng tử và Thái phó.
Hoàng đế không cam lòng, lại phái người mời người của nội các đến, ai biết một nửa người trong nội các đứng về phía Đường Quốc Công, một nửa còn lại đứng về phía Thái phó, lại giằng co một trận, cuối cùng Đường Quốc Công thắng.
“Tất cả nghe theo lời Đường khanh đi.” Hoàng đế sắc mặt không tốt nói.
Có được thứ mình muốn, nhưng Đường Quốc Công cũng không vui lắm, chính diện đối đầu với Hoàng đế, nghĩ như thế nào cũng không phải là chuyện tốt. Đặc biệt là vị Hoàng đế này còn là kẻ thích giữ thể diện lại nhỏ nhen.
“Đường Quốc Công, phải lên kế hoạch sớm.” Ra khỏi cung, Tạ lão thái gia thì thầm vào tai Đường Quốc Công.
Đường Quốc Công đương nhiên hiểu ý của ông ấy, nhưng mấu chốt của vấn đề lại là Tiêu Hoài. Tiêu Hoài nắm giữ quân quyền, nếu lần này có thể đánh bại Nhu Lợi, thế lực của hắn sẽ càng lớn hơn, cụ thể lên kế hoạch như thế nào, còn phải xem hắn.
“Mọi chuyện đợi chiến tranh kết thúc rồi nói đi.” Đường Quốc Công nói.
Tạ lão thái gia gật đầu: “Nên như vậy.”
Ông ấy cũng không đoán được Tiêu Hoài sẽ làm gì.
Hai người tách ra, Đường Quốc Công về phủ, liền gọi người đến phủ Vĩnh Ninh hầu gọi Đường Thư Nghi đến phủ một chuyến. Đêm qua Đường Thư Nghi thức trắng đêm không ngủ, thứ nhất là lo lắng cho Tiêu Ngọc Minh, thứ hai là nghĩ đến tình hình trong triều đình sau này. Nhìn thấy người từ phủ Đường Quốc Công đến, nàng lập tức đến phủ Quốc Công.
Bước vào thư phòng, Đường Quốc Công kể cho nàng nghe chuyện hôm nay, sau đó nói: “Ta sợ Hoàng đế ra tay với con và ba hài tử.”
Tối hôm qua Đường Thư Nghi đã nghĩ đến đây, nàng nói: “Con đã phái người nhanh chóng đi tìm Ngọc Thần, bảo nó đến Tây Bắc càng sớm càng tốt. Còn về phần con và Ngọc Châu, con nghĩ trước khi chiến sự còn chưa kết thúc, Hoàng đế sẽ không làm ra chuyện quá đáng. Hơn nữa, lúc này, nên cho Hoàng đế chút việc để làm.”
Đường Quốc Công mỉm cười: “Làm sao tìm chuyện cho Hoàng đế làm?”
Đường Thư Nghi: “Nhị hoàng tử không phải bị Ngọc Minh giết, chúng ta đều biết, Lương quý phi cũng biết. Lương quý phi vất vả phối hợp diễn kịch với Hoàng đế như vậy, tại vì sao? Còn không phải vì muốn báo thù cho nhi tử của mình sao. Nhưng cho tới bây giờ cũng chưa cho chút tiếng gió nào, Lương quý phi có thể không hận hay không?”
Đường Quốc Công lại mỉm cười: “Đúng vậy, có thể lợi dụng Lương quý phi. Ngoài ra, vài vị Hoàng tử đều không có gì hữu dụng, nên kiến nghị Hoàng thượng tuyển tú sinh tử.”
Đường Thư Nghi cười lớn nói: “Hay, cách này quá hay.”
Hai cha con lại bàn bạc một lúc, sau đó Đường Thư Nghi về phủ. Vừa hay, Triệu quản gia tìm manh mối ở Tây Sơn đã trở lại.
“Có manh mối gì không?” Đường Thư Nghi hỏi.
Triệu quản gia lắc đầu, Đường Thư Nghi cau mày: “Xem ra đối phương là cao thủ!”
Có thể là ai?
Đường Thư Nghi cảm thấy khả năng địch thân Hoàng đế ra tay không lớn, dù sao cũng là thân nhi tử của mình. Nhưng có lẽ Hoàng đế biết ai làm, hơn nữa còn lợi dụng chuyện này. Nếu nghĩ kỹ, người muốn Nhị hoàng tử chết, không phải Đại hoàng tử chính là Tam hoàng tử, có thể còn có Tứ hoàng tử.
Nhưng có thể làm đến mức gọn gàng dứt khoát như vậy, rất có khả năng là Đại hoàng tử và Tam hoàng tử. Phía sau Đại hoàng tử có Thái phó, phía sau Tam hoàng tử có Hoàng hậu, đều là những kẻ đa mưu túc trí.
“Phái người trong cung của chúng ta, chú ý tới động tác của Lương quý phi.” Đường Thư Nghi phân phó Triệu quản gia.
Tin tức Tiêu Hoài không chết, rất nhanh đã lan truyền khắp kinh thành. Không ít người bắt đầu xem xét lại làm sao hoà hợp với phủ Vĩnh Ninh hầu.
Trước khi Tiêu Hoài chết, thái độ của Hoàng đế đối với phủ Vĩnh Ninh hầu là vừa ân sủng vừa cảnh giác. Bây giờ Tiêu Hoài còn chưa chết, còn lập đại công, bây giờ Hoàng thượng có lẽ càng cảnh giác phủ Vĩnh Ninh hầu hơn.
Hơn nữa, bây giờ Tiêu Hoài vẫn chưa hồi kinh, cũng không biết thái độ của hắn như thế nào, cho nên phần lớn các quyền quý, đối đãi tôn trọng với phủ Vĩnh Ninh hầu, nhưng không có ý định tiếp xúc nhiều.
Mọi người đều đang quan sát, nhất thời việc kinh doanh của hội quán cũng không còn tốt như trước. Nhưng những người thân thiết chẳng hạn như phủ Nam Lăng bá, phủ Hướng đại tướng quân, cũng như Tề phủ, phủ Tiêu Dao Vương, vẫn qua lại giống như ngày thường.
Phủ Đường Quốc Công và phủ Võ Dương bá lại càng không cần nói, quan hệ thông gia, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Ngày hôm nay, Đường Thư Nghi đang trò chuyện với Tiêu Ngọc Châu, không biết Tiêu Ngọc Minh đi đến đâu, người phái ra ngoài đã tìm Tiêu Ngọc Thần chưa, Triệu quản gia vội vàng chạy đến báo: “Phu nhân, trong cùng đến truyền thánh chỉ.”
“Ai đến truyền chỉ?” Đường Thư Nghi đứng dậy hỏi.
“Là Tiêu công công bên người Hoàng đế, còn mang theo rất nhiều ban thưởng.” Triệu quản gia nói.
Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, xem ra không phải đến gây chuyện. Nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến tiền sảnh, Tiêu Khang Thịnh nhìn thấy bọn họ vội vàng hành lễ, sau đó nhìn trái nhìn phải hỏi: “Nhị công tử không có ở đây sao?”
Đường Thư Nghi thở dài nặng nề: “Ta cũng vội muốn chết, biết phụ thân chưa chết, liền ồn ào muốn đi Tây Bắc, ta mới không để ý nó một chút liền trốn ra ngoài, ta còn vừa phái người đi tìm nó.”
368
Tiêu Khang Thịnh sững sờ một lát, sau đó nói: “Vậy phải nhanh chóng tìm được.”
Đường Thư Nghi thở dài: “Còn không phải sao, ta cũng buồn muốn chết.”
Tiêu Khang Thịnh thở dài, sau đó nói: “Hầu phu nhân, tiếp chỉ thôi.”
Đường Thư Nghi vội vàng kéo Tiêu Ngọc Châu quỳ xuống, Tiêu Khang Thịnh bắt đầu đọc thánh chỉ. Ý tứ đại khái là, Tiêu Hoài vì lợi ích của Đại Càn Triều mà nhẫn nhịn chịu nhục, bây giờ lại lập đại công, nên ban thưởng, sau đó lại là một loạt khen thưởng.
Hoàng đế hiện tại cũng có chỗ hay, chẳng hạn như thích giữ thể diện. Thích giữ thể diện cũng tốt, nhìn đống phần thưởng này đi, thực sự vô cùng phong phú. Vàng bạc châu báu, lụa là sa tanh cùng với lượng lớn đất đai, đúng là không phải hào phóng bình thường.
Không thể không nói, khả năng kiếm tiền của Tiêu Hoài đúng là hạng nhất.
Này hẳn là được coi như tài sản chung sau hôn nhân của phu thê đúng không?
Đường Thư Nghi đang suy nghĩ lung tung, rồi sai người chuyển đồ vào trong nhà kho. Tiêu Khang Thịnh trở về Hoàng cung, thấy Hoàng đế liền kể lại chuyện truyền chỉ ở phủ Vĩnh Ninh hầu.
Hoàng đế nghe nói Tiêu Ngọc Minh đã tự mình lên đi về Tây Bắc, hừ mạnh một tiếng: “Liên Hưng Châu cũng là kẻ vô dụng, không phải nói không thấy Tiêu Nhị ra khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu sao? Bây giờ Hầu phu nhân cũng đã nói ra, tức là Tiêu Nhị đã đi từ sớm.”
Liên Hưng Châu là người mà y phái đi theo dõi phủ Vĩnh Ninh hầu.
Tiêu Khang Thịnh cúi đầu giả vờ không tồn tại, một lúc sau Hoàng đế lại nói: “Tiêu Hoài trách trẫm không tin hắn, nhưng hắn đã từng tin trẫm chưa? Còn chưa làm gì cả, đã gọi nhi tử đi. Nghĩ lại Tiêu Ngọc Thần kia nhất định cũng đi Tây Bắc.”
Hoàng đế đột nhiên cảm thấy bất lực, vô cùng bất lực. Mấy ngày qua y mất ngủ cả đêm, nghĩ cách làm sao cân bằng Tiêu Hoài, nhưng không có cách nào tốt. Cứ mỗi khi đến lúc này y lại hận, hận mình tại sao không có đến một nhi tử tốt. Nếu y có thể có một nhi tử như Tiêu Hoài, y còn lo lắng gì nữa?
Nặng nề thở dài một hơi, đừng nói y có một nhi tử như Tiêu Hoài, cho dù là công tử bột như Tiêu Nhị cũng đang dần tốt hơn, nhưng nhi tử của y không một đứa nào biết phấn đấu.
Lúc này, một tiểu thái giám bước vào, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, Túc quận vương cầu kiến.”
Hoàng đế cau mày, Túc quận vương này là thứ đệ của tiên hoàng, quan hệ với tiên hoàng coi như hoà hợp, tiên hoàng phong cho ông ta tước hiệu quận vương, nhưng không có đất phong, vẫn luôn ở Thượng Kinh.
Vị Túc quận vương này là người lớn tuổi nhất trong Hoàng thất, tính theo bối phận cũng gần như cao nhất, nói chuyện rất có trọng lượng.
“Mời vào đi.” Hoàng đế nói.
Tiểu thái giám đi ra ngoài, một lúc sau Túc quận vương đi vào. Ông ta đã hơn tám mươi tuổi, đầu tóc râu ria đều đã bạc, nhưng cả người trông rất khoẻ mạnh.
Hoàng đế đứng dậy, “Hoàng thúc, thân thể ngài khoẻ không?”
Túc quận vương được tiểu thái dám dìu ngồi xuống nói: “Ta vẫn khỏe.”
Hoàng đế ừm một tiếng: “Hôm nay Hoàng thúc tới đây có chuyện gì?”
Biểu cảm trên mặt Túc quận vương một lời khó nói hết, ông ta nói: “Hoàng thượng, một gia tộc không người kế vị đã là chuyện đại kị rồi, huống chi là Hoàng đế người chứ.”
Hoàng đế đang uống trà, nghe Túc quận vương nói xong, chợt cảm thấy ngụm trà trong miệng đắng không sao sánh được. Y có mấy đứa nhi tử, nhưng lại bị người nói không có người kế vị.
Lại nghe Túc quận vương nói: “Tuổi của Hoàng thượng còn sinh thêm được, sao không tuyển thêm vài nữ tử vào cung. Tuyển mấy người có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông tuệ một chút.”
Hoàng đế nghe xong những lời này thì suýt nữa không nhịn được, đây là nói nữ nhân trong hậu cung của y ngu xuẩn, cho nên mới sinh ra nhi tử ngu ngốc sao? Y muốn tức giận, nhưng ông ta nói cũng đúng, nhi tử của y đúng là cái nào cũng vô cùng ngu ngốc.
Nghĩ một hồi y nói: “Hoàng thúc có cách nào?”
“Lần này tuyển chọn nữ tử có mỹ danh khắp Thượng Kinh,” Túc quận vương nói: “Ta nghe nói trong kinh có xếp hạng tài nữ, ta muốn chọn từ trong đó.”
Hoàng đế rũ mí mắt già nua trầm tư, cảm thấy đề nghị của Túc quận vương cũng không tồi. Nữ tử thông minh, sinh hài tử ra, khả năng thông minh cũng cao hơn.
“Trẫm sẽ cân nhắc lời Hoàng thúc nói.” Hoàng đế nói.
“Được.” Túc quận vương uống một ngụm trà, lại nói: “Hoàng thượng, đánh bại Nhu Lợi quốc là di nguyện của tiên hoàng, Nhu Lợi quốc luôn coi chúng ta là món mồi béo bở, giành được Nhu Lợi quốc công danh thiên thu. Bây giờ cần nhân nhượng Tiêu Hoài, không được kích thích hắn, nếu có suy nghĩ gì, đợi chiếm được Nhu Lợi quốc rồi nói sau.”
“Hoàng thúc, trẫm hiểu.” Hoàng đế nói.
Y muốn giế t chết Tiêu Hoài à? Muốn, nằm mơ cũng muốn. Nhưng bây giờ không được, y cũng không làm được.
Túc quận vương ừm một tiếng, sau đó đứng dậy, “Hôm nay ta tới đây nói vài lời với Hoàng thượng, không còn chuyện ta liền đi.”
Ông ta đi ra ngoài, Hoàng đế đứng dậy nói: “Tiêu Khang Thịnh, tiễn Túc quận vương.”
Tiêu Khang Thịnh vội vàng đi tới đỡ Túc quận vương đi ra ngoài, Hoàng đế ngồi đó cau mày suy nghĩ.
Đường Thư Nghi không biết việc “giục sinh” của Đường Quốc Công đã bắt đầu rồi, ngày hôm sau nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến Hồ Quang Tạ, hôm qua nàng hẹn Nam Lăng bá phu nhân và Hướng phu nhân đến hội quán đánh bài.
Khi đến nơi, Nam Lăng bá phu nhân và Hướng phu nhân vẫn chưa đến, nàng liền dẫn Tiêu Ngọc Châu đến “phòng làm việc” trước, vừa ngồi xuống Thuý Vân đã đến báo, “Có người cầu kiến, nói là từ Tây Bắc tới.”
Đường Thư Nghi khẽ cau mày, sau đó nói: “Mời vào đi.”