425
Đường Thư Nghi nghe Thái phi nói để Cảnh Tập tập võ với Tiêu Hoài, cảm thấy chuyện này rất có khả năng là hai mẫu tử đã bàn bạc kỹ, đối với chuyện này nàng cũng không có dị nghị gì.
Thứ nhất, chuyện này có lợi cho Lý Cảnh Tập, mặc dù Tiêu Hoài hiện tại không phải là Tiêu Hoài trước đây, nhưng hắn có thể lấy được thủ cấp của nguyên soái địch quốc, dẫn quân chiếm Nhu Lợi quốc, cho nên nói về phương diện dẫn quân đánh trận, hắn không thua kém gì Tiêu Hoài nguyên bản. Thứ hai, Lý Cảnh Tập đi theo Tiêu Hoài tập võ, Thái phi có lý do đến phủ Định Quốc Công, cũng có lý do để tiếp xúc với Tiêu Hoài.
“Chỉ cần Quốc Công gia đồng ý với chuyện này, thần phụ tự nhiên không có vấn đề gì.” Đường Thư Nghi nói.
Nhưng lại nghe Thái phi nói: “Định Quốc Công nói nghe theo ý kiến của ngươi, dù sao ngươi cũng là sư phụ của Cảnh Tập.”
Đường Thư Nghi: “…….”
Chỉ có thể nói, Tiêu Hoài bây giờ thật sự rất tôn trọng người khác.
“Phu thê các ngươi về phủ rồi thương lượng đi.” Thái phi lại nói.
Đường Thư Nghi hạ mắt xuống, chuyện này có khi không đơn giản như nàng nghĩ.
Tiếp theo hai người không nói về Lý Cảnh Tập nữa, mà nói đến chuyện nhà. Không lâu sau, giọng nói của Phùng ma ma truyền đến: “Quốc Công phu nhân đang nói chuyện với Thái phi, Quốc Công gia các ngài vào đi.”
Sau đó rèn được vén lên, Tiêu Hoài, ba huynh muội Tiêu Ngọc Thần cùng Lý Cảnh Tập đi vào. Sau khi ngồi xuống, Đường Thư Nghi nhìn Tiêu Ngọc Thần hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thái phi là người mình, chuyện này Đường Thư Nghi cũng không né tránh bà ấy.
Tiêu Ngọc Thần có chút xấu hổ, hắn mím môi nói: “Bọn con đang thưởng thức phong cảnh sau núi, Huệ Tâm quận chúa đột nhiên đi tới, còn không ngừng tiếp cận con.”
Nói thật, hắn cũng không phải chỉ gặp loại chuyện này lần một lần hai, nhưng cho dù như vậy vẫn khiến người cảm thấy rất phiền phức.
Đường Thư Nghi lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tiêu Ngọc Châu nói: “Sau đó cha đến, nói tìm bọn con có chuyện, bọn con liền cùng nhau đi về.”
“Sau này thấy Huệ Tâm quận chúa thì tránh xa ra.” Đường Thư Nghi nói.
Có một vài người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Những thủ đoạn nhỏ của nữ tử hậu trạch kia nghe thì có vẻ đê hèn, nhưng nếu thật sự bị trúng chiêu, cũng không dễ thoát ra ngoài.
Tiêu Ngọc Thần gật đầu: “Nhi tử hiểu.”
Bên này, Lý Huệ Tâm nhìn bóng lưng Tiêu Ngọc Thần chầm chậm đi xa, tức giận dậm chân. Nàng ta biết Tống đại tiểu thư cũng ái mộ Tiêu Ngọc Thần, hơn nữa An Nguyên Hầu có chút thân thích với Ngô Dương bá phu nhân, mà phủ Võ Dương bá là thông gia của phủ Định Quốc Công, cho nên rất có khả năng An Nguyên Hầu sẽ nhờ Võ Dương bá phu nhân làm mai mối. Cho nên, nàng ta vẫn luôn theo dõi hành động của Tống đại tiểu thư.
Hôm nay, biết được Tống đại tiểu thư đi theo Tống đại phu nhân đến Sùng Quang tự, nàng ta lập tức đuổi theo. Vừa nghe ngóng, biết Tống đại phu nhân và Tống đại tiểu thư đang lôi kéo Đường Thư Nghi nói chuyện, liền biết Tống đại tiểu thư đã bắt đầu hành động. Nàng ta liền hỏi thăm tung tích của Tiêu Ngọc Thần rồi đi theo.
“Quận chúa, bây giờ chúng ta đi đâu?” Nha hoàn cẩn thận hỏi Lý Huệ Tâm.
“Hừ, về nhà, bảo phụ vương ta lập tức vào cung xin thánh chỉ ban hôn.” Lý Huệ Tâm nói. Nàng ta không tin, Tống Thanh Diệc có thể thắng nàng ta.
Nói rồi, nàng ta tức giận đùng đùng đi xuống núi, ngồi lên xe ngựa trở về nhà, sau đó đi thẳng đến chỗ ở của Túc thân vương.
Hôm nay sức khỏe của Túc thân vương đã tốt hơn một chút, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy Lý Huệ Tâm hùng hùng hổ hổ chạy vào, ông ta đột nhiên cảm thấy hơi khó thở.
Nhưng Lý Huệ Tâm hoàn toàn không để ý tới sắc mặt của ông ta, trực tiếp bổ nhào qua nói: “Phụ vương, bây giờ ngài đến Hoàng cung cầu Hoàng thượng hạ chỉ được không?”
Lông mày Túc thân vương nhíu chặt lại, “Con lại làm sao vậy? Không phải đã đợi hai ngày nữa cơ thể ta khoẻ lại rồi đi sao?”
Bị bệnh đi gặp Hoàng thượng, chắc chắn không được tiếp đãi, nếu lây bệnh cho Hoàng thượng thì phải làm sao?
Lý Huệ Tâm vừa nghe phải qua vài ngày nữa mới có thể cầu Hoàng thượng hạ chỉ, càng gấp hơn: “Phụ vương, không được! Lại qua hai ngày nữa thì muộn mất, đến lúc đó nói không chừng Tiêu thế tử đã định hôn rồi.”
Túc thân vương không kiên nhẫn liếc mắt nhìn nàng ta, “Định hôn càng tốt, miễn cho con ngày ngày phát điên vì hắn.”
Lý Huệ Tâm nghe ông ta nói như vậy, liền nói: “Phụ vương thật sự muốn nhìn nữ nhi chết sao?”
Trái tim Túc thân vương càng lạnh lẽo, ông ta coi như hiểu tõ, nữ nhi nàng ta chính là một con sói mắt trắng, có đối xử tốt thế nào cũng uổng công. Nghĩ xong, ông ta nói: “Được rồi, ngày mai ta đi cầu Hoàng đế, được rồi đi.”
Lý Huệ Tâm vui vẻ, nàng ta hành lễ với Túc thân vương, “Nữ nhi cảm tạ phụ vương.”
Túc thân vương xua tay: “Trở về đi.”
Lý Huệ Tâm vui vẻ rời đi, Túc thân vương híp mắt lại. Ông ta không có tài cán gì, nhi tử ông ta sinh ra cũng vậy. Tuy nhiên, làm tông thất Hoàng gia, không có tài cán không phải là chuyện gì xấu. Nhưng không có tài cán không có nghĩa là vô dụng, ông ta phải làm Hoàng thượng cảm thấy ông ta hữu dụng, phủ Túc thân vương mới có thể đứng mãi không ngã.
Tâm bệnh lớn nhất của Hoàng thượng bây giờ là gì? Đương nhiên chính là Tiêu Hoài công lao hiển hách. Chỉ cần làm chuyện gây bất lợi cho Tiêu Hoài, Hoàng thượng liền vui vẻ, sẽ cảm thấy ông ta hữu dụng.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Túc thân vương ngồi lên kiệu đến Hoàng cùng. Đến cửa ngự thư phòng, tiểu thái giám lập tức mỉm cười hành lễ: “Thỉnh an Túc thân vương.”
Túc thân vương ừm một tiếng: “Hoàng thượng có ở bên trong không?”
“Đang ở bên trong, nô tài đi thông báo.” Tiểu thái giám quay người cẩn thận bước vào ngự thư phòng, Kiều Khang Sinh nhìn thấy hắn lặng lẽ đi tới: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu thái giám đáp: “Túc thân vương đến.”
“Nói với Vương gia, ta lập tức bẩm báo với Hoàng thượng.” Tiêu Khang Thịnh nói.
Mặc dù Túc thân vương không có năng lực, không có quyền lực trong tay, nhưng ông ta là người có bối phận cao nhất trong tông thất, Hoàng đế vẫn phải nhường ông ta hai phần thể diện. Cho nên, những người làm nô tài như bọn họ cũng rất cung kính vị lão Vương gia này.
426
Đi tới trước mặt Hoàng đế, Tiêu Khang Thịnh nhẹ nhàng bẩm báo: “Hoàng thượng, Túc thân vương đến, đang chờ ở bên ngoài.”
Hoàng đế đặt cây bút trong tay xuống nói: “Mời vào đi.”
Tiêu Khang Thịnh đi ra ngoài mời người, Hoàng đế bước ra khỏi bàn, ngồi trên ghế gấm ở bên cạnh, sau đó vặn vặn cổ. Mặc dù hôm nay không thượng triều, nhưng y vẫn dậy từ sớm, sau đó phê chuẩn tấu chương. Y đã dựa bàn xem tấu chương một canh giờ, thật sự rất đau lưng.
Nhiều khi y không muốn bận rộn mệt mỏi như vậy, nhưng y là Hoàng đế, Hoàng đế không thể lười biếng, không thể hưởng lạc, nếu không sẽ thành hôn quân. Y không muốn làm hôn quân, mỗi ngày chỉ có thể mệt nhọc như vậy.
Lúc này, Túc thân vương bước vào, đợi ông ta hành lễ với y, Hoàng đế đứng dậy đỡ ông ta ngồi xuống, nói: “Sắc mặt Hoàng thúc trông không được tốt lắm!”
Giờ khắc này cổ họng Túc thân vương có chút ngứa ngáy, nhưng ông ta không dám ho, chỉ có thể chịu đựng, sắc mặt tất nhiên không tốt.
“Mấy ngày trước nhiễm phong hàn, chỉ là bây giờ cũng đỡ hơn nhiều.” Túc thân vương nói.
Hoàng đế ừm một tiếng: “Hoàng thúc phải chăm sóc thân thể cho tốt.”
Túc thân vương cầm ly trong tay lên uống một ngụm trà, cơn ngứa trong cổ họng đã phai nhạt đi rất nhiều, ông ta nói: “Hoàng đế hẳn biết, Thượng Kinh có rất nhiều quyền quý đều đang tranh giành liên hôn với phủ Định Quốc Công.”
Túc thân vương nói, rất nhiều quyền quý ở Thượng Kinh, muốn liên hôn với phủ Định Quốc Công, lông mày y liền nhăn chặt lại. Bây giờ chỉ cần nghe được tin tức liên quan đến Tiêu Hoài, y liền đau đầu kinh khủng.
“Những ai muốn liên hôn với phủ Định Quốc Công?” Hoàng đế hỏi.
“Hoàng thượng ngài cũng biết, ngoại hình kia của Tiêu Ngọc Thần quá chói mắt, không ít quý nữ Thượng Kinh đều thích hắn.” Túc thân vương nói: “Hơn nữa bây giờ Tiêu Hoài đang trong thời kỳ đỉnh cao, người muốn liên hôn với hắn đúng là nhiều không kể xiết.”
Lông mày Hoàng đế nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi, y nói: “Hoàng thúc có lời khuyên gì!”
Túc thân vương cân nhắc lời nói một lát, nói: “Ta thấy không bằng Hoàng thượng ban hôn cho Tiêu Ngọc Thần kia, chuyện gia đình của hôn sự của hắn được định rồi, người muốn liên hôn với phủ Định Quốc Công cũng sẽ không còn nhiều như vậy nữa.”
Hoàng đế trầm mặc không nói, Túc thân vương không đoán được y đang nghĩ gì, đành phải nói tiếp: “Hoàng thượng tìm một người có thận phận cao, nhưng thật ra không giúp ích gì được cho phủ Định Quốc Công, ban hôn cho Tiêu Ngọc Thần, như vậy cũng coi như giáng một đòn vào Định Quốc Công.”
Hoàng đế lại im lặng một hồi, sau đó nói: “Hoàng thúc cảm thấy ban au cho Tiêu Ngọc Thần thì thích hợp?”
“Hoàng thượng cảm thấy, nữ nhi bất hiếu Huệ Tâm của ta thế nào?” Túc thân vương nói.
Hoàng đế quay đầu nhìn Túc thân vương không nói, lúc này y đã hiểu mục đích chính mà hôm nay Túc thân vương đến đây, trong lòng vô cùng thất vọng.
Mà Túc thân vương bị y nhìn đến da đầu căng chặt, vội vàng giải thích: “Hoàng thượng, ta biết suy nghĩ của ngài với Tiêu Hoài, ta sẽ không làm những chuyện tốn công vô ích.”
Hoàng đế ừm một tiếng: “Trẫm không có nghi ngờ ý của Hoàng thúc, chỉ cảm thấy ngươi sủng ái Huệ Tâm nhiều như vậy, làm sao nỡ làm vậy?”
Túc thân vương thở dài nặng nề: “Hai ngày nay ta xem như nhìn rõ, trong lòng nha đầu kia chỉ có mình nó, không suy nghĩ cho người khác nửa phần. Nó nhìn trúng Tiêu Ngọc Thần, ta không đồng nó liền lấy cái chết ra bức ta. Hoàng thượng ngài nói xem, ngày thường ta đối tốt với nó bao nhiêu, nhưng nó lại bức ta như vậy, không phải là bất hiếu sao?”
Hoàng đế gật đầu nhưng không nói gì, Túc thân vương nói: “Cho nên ta nghĩ, đã như vậy, vậy thì cho nó đóng góp một chút công sức cho Hoàng gia của chúng ta đi. Hoàng thượng ngài yên tâm, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sau khi gả nó đi liền không còn chút quan hệ gì với phủ Túc thân vương, với hoàng thất chúng ta. Về sau nó sống hay chết, ta đều không quan tâm.”
Hoàng đế nghe ông ta nói, lại trầm mặc một hồi. Qua một lúc sau y mới nói, “Được rồi, chuyện này trẫm biết. Hoàng thúc để trẫm suy nghĩ.”
Nghe y nói như vậy, Túc thân vương đột nhiên cảm thấy hôm nay ông ta không nên đến, cũng không nên tự cho là thông minh cảm thấy, gả nữ nhi bạch nhãn lang của mình cho Tiêu Ngọc Thần là đang giúp Hoàng đế. Tại sao ông ta lại quên, vị Hoàng đế bây giờ vừa cẩn thận mà lòng đa nghi còn nặng, Hoàng đế liệu có cảm thấy, ông ta cũng muốn liên hôn với phủ Định Quốc Công không?
Ông ta muốn giải thích, nhưng lúc này Hoàng đế lại lên tiếng. Chỉ nghe y nói: “Ta thấy thân thể của Hoàng thúc vẫn chưa được khỏe, về trước đi. Đợi trẫm nghĩ kỹ, sẽ nói với Hoàng thúc.”
Túc thân vương: “……..”
Còn cần suy nghĩ, lại suy nghĩ nữa, không biết lại vòng vo suy nghĩ của ông ta đến chỗ nào.
“Hoàng thượng, ngài cũng biết ta không có tài cán gì, nhờ phước của tiên hoàng và ngài mới có những ngày tháng vô cùng phú quý như bây giờ, ta tâm tâm niệm niệm đều vì tốt cho Hoàng thượng, tốt cho Đại Càn của chúng ta.”
Thần sắc trên mặt Hoàng đế dịu đi một chút, y nói: “Hoàng thúc, trẫm biết tấm lòng của ngài với Đại Càn, ngài yên tâm trở về đi.”