471
Dương phu nhân mới không thèm sợ, thả lỏng thân thể, đặt tay lên chiếc gối mềm mại, nói: “Mấy năm nay ta đều suy nghĩ, vì sao ngươi vẫn luôn nhớ tới nàng ta không quên. Nghĩ đến nghĩ đi, cảm thấy rất có khả năng bởi vì ngươi không có được. Miếng thịt đã sắp đến miệng lại không thể nuốt xuống, không phải sẽ luôn nghĩ đến sao.”
Sắc mặt Dương thái sư đen như đáy nồi, nhưng ông ta không lên tiếng. Tình cảm giữa ông ta và Viên phi, người khác không thể hiểu được.
Trong phòng một mảnh yên lặng, sắc trời bên ngoài đã tối. Trong phòng không thắp đèn, một mảnh tối tắm. Gió ngoài cửa sổ thổi vi vu, đánh vào khung cửa kêu lên kẽo kẹt. Phu thê bất hoà nhiều năm ngồi đối diện nhau, bị bị ngăn cách bởi núi sâu biển rộng.
Không biết đã bao lâu, giọng nói của Dương lão phu nhân lại lần nữa vang lên: “Ta thật sự rất tò mò, ngươi thật sự chưa từng một lần gian díu với nàng ta?”
“Lâm Đình Tú!” Dương thái sư nhìn Dương lão phu nhân bạo nộ: “Ngươi…. Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy? Giáo dưỡng của ngươi đâu?”
Căn phòng mờ mịt, Dương lão phu nhân không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt ông ta, nhưng cho dù có nhìn thấy, bà ấy cũng sẽ không sợ. Bà ấy nói: “Ta nói sai cái gì? Không mai mối không phải là quan hệ bất chính sao? Nếu không thì gọi là gì?”
Dương thái sư giơ tay chỉ vào bà ấy: “Ngươi…. Ngươi điên rồi, ta không nói chuyện nhiều với ngươi nữa.”
“Ta không nói chuyện nhiều với ngươi.” Giọng nói của Dương lão phu nhân lạnh lùng, “Dương Hoa Xán, mặc dù ta và ngươi không hòa hợp, nhưng nhi tử tôn tử đều là người Dương gia ngươi, ngươi cũng nên nghĩ cho bọn nó một chút chứ, nếu không ngươi có xứng với liệt tổ liệt tông của Dương gia không?”
Dương thái sư và Dương lão phu nhân đương nhiên chia tay trong không vui, tối nay vài vị chủ tử của Dương gia chú định một đêm không ngủ.
Trong cung, Viên phi ngồi trước gương trang điểm. Vừa nãy, tiểu thái giám bên người Hoàng đế đến truyền lời, một lát nữa Hoàng đế sẽ đến. Nàng ta lập tức tắm rửa thay y phục một phen, bây giờ đang chờ Hoàng đế đến.
Hoàng đế gần đây thích sủng hạnh những nữ tử sinh dưỡng tốt, những phi tần tuổi lớn lại đã sinh dưỡng rồi như nàng ta, y gần như đều không đụng tới. Nàng ta biết hôm nay Hoàng đế tới đây là vì chuyện của Định Quốc Công, nhưng cho dù là như vậy nàng ta vẫn phải ăn mặc chỉnh trang một hồi.
Đây chính là nữ tử trong cung, giờ giờ khắc khắc phải tranh sủng.
Đúng lúc này, một giọng nói the thé truyền đến: “Hoàng thượng giá đáo.”
Viên phi lập tức đứng dậy, trên mặt nở nụ cười dịu dàng. Đi ra bên ngoài, nhìn thấy Hoàng đế bước vào cửa, nàng ta vội vàng hành lễ: “Thỉnh an Hoàng thượng.”
Hoàng đế ừm một tiếng, vẫy tay đi vào trong, “Đứng dậy đi.”
Viên phi đứng dậy, Hoàng đế đã ngồi sẵn ở chính vị. Nàng ta nhận lấy trà do cung nữ đưa lên, mỉm cười đặt vào tay Hoàng đế, “Hoàng thượng mời dùng trà.”
Hoàng đế ừm một tiếng, nhưng không cầm tách trà lên. Viên phi rất hiểu ý mà vẫy tay để cung nữ thái gián trong phòng lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hoàng đế rất hài lòng với sự biết điều của nàng ta, biểu cảm trên mặt cũng hoà nhã hơn, “Nàng cũng ngồi xuống đi.”
“Cảm tạ Hoàng thượng.” Viên phi ngồi ở một bên, lại nghe Hoàng thượng hỏi: “Mọi chuyện làm như thế nào rồi?”
“Ngày đó về nhà, thần thiếp gặp mặt Định Quốc Công phu nhân, những lời nên nói với nàng, thần thiếp đều đã nói.” Viên phi trả lời.
“Ừm, tâm tư của trẫm nàng cũng hiểu rõ, chỉ cần mọi chuyện thành công, chuyện đã hứa trẫm nhất định có thể làm được.”
Hoàng đế cầm chén lên uống trà, Viên phi mỉm cười nói: “Thần thiếp đều hiểu. Thần thiếp thấy phu thê Định Quốc Công rất xem trọng nữ nhi của mình. Nếu như con bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ nhất định không nhịn được.”
Trên mặt Hoàng đế mang theo ý cười: “Trẫm làm tất cả những chuyện này là vì giang sơn Đại Càn.”
“Hoàng thượng là quân chủ anh minh, là Định Quốc Công hắn không biết an phận.” Viên phi lập tức nói.
Lời này Hoàng đế thích nghe, y nắm lấy tay Viên phi: “Viên phi hiểu trẫm.”
Viên phi vẻ mặt ngại ngùng, Hoàng đế nhìn nàng ta mỉm cười: “Cảnh Dương là một hài tử ngoan, trẫm sẽ bồi dưỡng nó thật tốt.”
Viên phi vội vàng đứng dậy, hành lễ nói: “Tạ ơn Hoàng thương.”
Hoàng đế đứng dậy xua tay: “Được rồi, trẫm còn có chuyện cần đi trước, ái phi nghi ngơi cho tốt.”
Viên phi sững sờ một lát, sau đó lập tức nói: “Cung tiễn Hoàng thượng.”
Hoàng đế vỗ vỗ tay nàng ta, “Không cần tiễn, trời lạnh.”
Vừa nói y vừa sải bước ra ngoài, y sẽ không ở lại. Bây giờ tinh lực của y có hạn, phải nên dùng vào những chỗ cần dùng. Người thừa kế là chuyện làm y đau đầu nhất lúc này.
Bên này Viên phi nhìn bóng lưng rời đi của y, trên mặt mang theo nụ cười khổ. Đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước trở về nương gia, nhìn thấy dáng vẻ của Dương Hoa Xán. Ánh mắt ông ta khi nhìn nàng ta vẫn còn nóng bỏng như vậy, nói chuyện vẫn rất cẩn thận, dáng vẻ chỉ sợ nàng ta tức giận.
Sau khi trở về nàng ta luôn nghĩ, nếu lúc đầu không vào cung mà gả cho Dương Hoa Xán, cuộc sống của nàng ta sẽ như thế nào? Liệu ông ta có giống Định Quốc Công đối xử với Định Quốc Công phu nhân vẫn luôn chỉ có một mình nàng?
Nghĩ đến đây, nàng ta lại đè nén suy nghĩ này xuống. Nàng ta vẫn luôn rất tỉnh táo, tình nghĩa của Dương Hoa Xán với nàng ta vẫn không thay đổi theo năm tháng không đổi, thứ nhất cảm thấy năm đó vì do ông ta, mình mới vào cung “chịu khổ”. Thứ hai là, không có sớm chiều ở chung, hình tượng của mình trong lòng ông ta mới vẫn y như lúc đầu.
Nếu họ thành hôn, mỗi ngày bên cạnh nhau, sẽ có lúc cảm thấy buồn chán. Cho nên, rất nhiều cảnh tượng đẹp đẽ đều do bọn họ tự tưởng tượng ra mà thôi. Chỉ có điều, nàng ta vẫn rất biết ơn Dương Hoa Xán.
472
Đường Thư Nghi phái Thuý Vân và Triệu quản gia điều tra hạ nhân trong phủ, kết quả đúng là tra ra được vài người. Chỉ là những người này đều là hạ nhân làm việc nặng, hơn nữa đều ở ngoại viện, gần như không nghe ngóng được tin tức gì. Tuy nhiên, nàng vẫn bảo Triệu đại nhân thẩm tra cho kỹ một lượt. Cuối cùng thẩm tra ra, hai người do Hoàng đế phái tới, một người do nương gia Ngô gia của Hoàng hậu phái tới, còn có một người là của phủ Thái sư.
“Quốc Công gia định xử lý như thế nào?” Nhận được kết quả thẩm vấn, Đường Thư Nghi hỏi Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài tách hạnh đào cho nàng, miệng nói: “Chuyện trong phủ phu nhân làm chủ là được rồi.”
Đường Thư Nghi suy nghĩ một hồi, “Đưa người của phủ Thái sư về đi. Cũng có thể coi là một lời nhắc nhở với Dương lão phu nhân, bảo bà ấy tranh thủ thời gian.”
Tiêu Hoài mỉm cười đưa hạch đào cho Đường Thư Nghi, “Chủ ý của phu nhân không tồi.”
Đường Thư Nghi nhận lấy hạch đào cho vào miệng, qua một lúc lại nói: “Người của Hoàng đế và người của Ngô gia thì giữ lại, nói không chừng đến lúc nào đó lại hữu dụng.”
Tiêu Hoài gật đầu: “Được.”
Hắn lại đưa thêm một miếng nhân hạch đào qua, Đường Thư Nghi cầm lấy, nhìn hắn nói: “Ngài nói bọn họ sẽ động thủ trước Tết hay sau Tết?”
Tiêu Hoài thấy nàng cũng không muốn ăn nữa, cầm lấy khăn lau tay nói: “Xem thời cơ, chỉ cần có thời cơ bọn họ sẽ động thủ.”
“Vậy trước Tết chúng ta phải thật cẩn thận, nên để bọn họ sau Tết mới hạ thủ, nếu không ăn Tết cũng không ngon.”
“Phu nhân nói đúng.”
Đường Thư Nghi liếc nhìn hắn, không nhịn được bật cười. Như này quả thật rất tốt!
Ngày hôm sau, Thuý Vân ngồi xe ngựa đến phủ Dương thái sư, đi cùng còn có thám tử của phủ Thái sư, một bà tử tầm hơn bốn mươi tuổi. Khi đến phủ Thái sư, Thuý Vân cầm lấy bái thiếp của phủ Định Quốc Công, mỉm cười đưa cho gã sai vặt đứng gác cổng, “Phu nhân nhà ta có đồ muốn tặng cho lão phu nhân của quý phủ, mong thông báo một chút.”
Gã sai vặt nhìn danh thiếp, lập tức chạy vào trong, không lâu sau một vị ma ma bên người Dương phu nhân mỉm cười đi tới: “Cô nương mời vào phủ.”
Thuý Vân xua tay, “Ta cũng chỉ là chân chạy vặt thôi, phu nhân nhà ta phái ta qua tặng đồ cho lão phu nhân của quý phủ.”
Vừa nói nàng ấy vừa nhìn xe ngựa, ma ma thấy nàng ấy dáng vẻ giữ kín như bưng, mỉm cười đi về phía xe ngựa, duỗi tay vén rèm lên, khi nhìn thấy tình cảnh bên trong, kinh sợ tới mức suýt hét lên.
Lúc này, giọng nói của Thuý Vân lại vang lên: “Mấy ngày trước phu nhân nhà ta sắp xếp đồ vật trong phủ, kết quả phát hiện ra đồ vật có liên quan đến quý phủ, liền phái ta mang qua.”
Ma ma vừa nghe liền biết đây là có ý gì, nhanh chóng gật đầu nói, “Cảm….. Cảm ơn Quốc Công phu nhân.”
“Đồ vật giao cho ma ma, ta xin cáo từ.” Thuý Vân hành lễ với bà ta, sau đó lên một chiếc xe ngựa khác.
Ma ma nhìn xe ngựa đi xa, hít sâu một hơi, xoay người nói với gã sai vặt canh cửa: “Đánh xe ngựa đến viện lão phu nhân.”
Gã sai vặt canh cửa nghe vậy thì sững người, xe ngựa này bình thường đều sẽ không vào hậu viện. Nhưng ma ma là người thân cận của lão phu nhân, bà ấy đã ra lệnh, bọn họ phải làm theo, ngay lập tức đánh xe ngựa đến viện của lão phu nhân.
Sau khi đến nơi, ma ma bảo gã sai vặt rời đi, sau đó đóng cửa viện lại, gọi vài người đến kéo người trong xe xuống. Phải kéo ra ngoài, bởi vì người trong xe ngựa toàn thân là máu, nằm gục trong xe như thể đã chết.
Mấy người kia nhìn thấy một người toàn thân là máu, gần như không còn hô hấp thì sợ đến mức hét lên.
“Câm miệng!” Ma ma nghiêm giọng mắng, đám người hầu lập tức câm miệng lại.
Ma ma thấy vậy, thở ra một hơi: “Mau khiêng người vào trong phòng.”
Đám người hầu vội vàng khiêng người đến một căn phòng nhỏ hẻo lánh, ma ma bước nhanh vào phòng của lão phu nhân. Dương lão phu nhân nhìn thấy bà ấy liền gấp gáp hỏi: “Người của phủ Định Quốc Công đến làm cái gì?”
“Người đến là đại nha hoàn bên người Định Quốc Công phu nhân, hình như tên là Thuý Vân.” Ma ma đến gần Dương lão phu nhân, hạ thấp giọng: “Nàng ấy nói mấy ngày qua Định Quốc Công phu nhân dọn dẹp đồ đạc trong phủ, phát hiện có đồ vật liên quan đến phủ chúng ta, cho nên mới gửi qua.”
“Là đồ vật cái gì?” Dương lão phu nhân có chút căng thẳng hỏi.
Bà ấy bây giờ nghe đến ba chữ Định Quốc Công liền căng thăng, không còn cách nào khác, người ta còn đang nắm giữ tử huyệt của bọn họ.
“Là một người, lúc trước lão nô đã nhìn thấy ở trong phủ, là một bà tử trong viện Thái sư.” Ma ma rối rắm một hồi cuối cùng vẫn nói thật: “Bà tử đó bị đánh đến nỗi cả người gần như không có chỗ nào lành lặn, hẳn là không chống đỡ được lâu.”
“Cái này…..”
Dương lão phu nhân kinh sợ ngồi thẳng dậy, sau đó lại chán nản dựa lưng vào ghế, “Ta sớm đã nghĩ tới, ông ta muốn nắm lấy Định Quốc Công, nhất định phải phái người qua.”
Nói xong bà ấy trầm mặc một hồi, tâm tình mang theo bi thương. Lúc đầu phụ thân của bà ấy, vì sự thịnh vượng của gia tộc mà gả bà ấy cho Dương Hoa Xán, Lâm gia cũng vì Dương Hoa Xán mà không lụi bại, Dương Hoa Xán cũng vì có Lâm gia mà đi đến địa vị ngày hôm nay.
Bọn họ đều tốt, còn bà ấy thì sao? Phu thê mười mấy năm như người xa lạ, thậm chí vì cái gọi là đại cục, bà ấy còn phải nhịn đau lòng giúp Dương Hoa Xán làm việc. Cả đời bà ấy rốt cuộc là sống vì cái gì!
“Đinh Quốc Công phu nhân đây là thúc giục ta đưa ra quyết định.” Một lúc sau, Dương lão phu nhân nói.
Ma ma thấy bà ấy như vậy thì đau lòng không thôi, “Ngài định làm như thế nào?”