491
“Được rồi, dẫn đi.” Kinh Triệu Doãn ra lệnh cho thuộc hạ đưa La Tiếu Nam đi, đồng thời phái người đến La gia mời La Tường Văn rồi mới rời đi.
Hắn về đến nha môn, La Tường Văn cũng đến. Liếc nhìn La Tiếu Nam dáng vẻ nhếch nhác, hắn ta mỉm cười đi tới hàn huyên với Kinh Triệu Doãn. Cả hai đều là quan tam phẩm, nói chuyện cũng không phân cao thấp.
Kinh Triệu Doãn nghi hoặc hỏi La Tường Văn: “Ngươi có vướng mắc gì với Định Quốc Công?”
La Tương Văn nặng nề thở dài một hơi, hắn ta có thể có vướng mắc gì với Định Quốc Công? Hắn ta nào dám có vướng mắc gì. Chỉ là Hoàng đế muốn lợi dụng nữ nhi của hắn ta để đối phó với Định Quốc Công. Chỉ là, hắn ta cũng muốn chiếm được lợi ích từ giữa. Lúc trước Hoàng đế đã đáp ứng hắn ta, chỉ cần chuyện này thành công sẽ thăng chức cho hắn ta.
Nhưng bây giờ mọi chuyện không thành, bây giờ hắn ta chính là mất cả chì lẫn chài, đồng thời còn đắc tội Định Quốc Công.
Hắn ta thở dài, kể chuyện trong yến hội ngày hôm nay. Đương nhiên, hắn ta sẽ không nói ra thỏa thuận giữa hắn ta và Hoàng đế. Nhưng người có thể làm Kinh Triệu Doãn đều là kẻ lõi đời, hơi suy nghĩ liền biết là xảy ra chuyện gì.
Cung yến hôm nay, đại quan nhị phẩm trở lên mới có thể dẫn theo gia quyến đến tham gia. La Tường Văn là một tam phẩm làm sao tham gia được? Đương nhiên là do Hoàng đế cho phép rồi!
“La đại nhân! Ngươi nói chuyện này nên làm thế nào? Ngươi để nữ nhi đến cổng phủ Định Quốc Công gây chuyện cũng vô dụng, người mất mặt còn không phải là các ngươi sao?” Kinh Triệu Doãn nói.
“Cái này…” La Tường Văn nặng nề thở dài một hơi, “Hoàng thượng đã mở lời ban nữ nhi ta cho Định Quốc công rồi, nếu nữ nhi ta không bước vào phủ Định Quốc Công, sau này gả cho ai?”
“Nhưng mà, trong yến hội Định Quốc Công đã từ chối, Hoàng thượng cũng bỏ qua chuyện này, phủ Định Quốc Công không nhận người, cũng là chuyện có lý!” Kinh Triệu Doãn nói.
“Vậy… Vậy giờ ta phải làm như thế nào, nữ nhi nhà ta cũng là tiểu thư khuê các trong sạch, chuyện này…”
La Tường Văn lộ vẻ khó xử, Kinh Triệu Doãn ngồi đó uống trà không nói. Chính mình vô năng gây ra chuyện, chỉ có thể tự mình giải quyết. Tranh đấu giữa Hoàng đế và Định Quốc Công cũng dám tham gia, chỉ có thể nói lá gan của hắn ta không nhỏ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Hoàng đế đã tìm đến hắn ta, hắn ta cũng không thể không đồng ý. Thân làm thần tử, thật khó!
Qua một lúc sau, La Tường Văn nói: “Vậy ta dẫn nha đầu của ta về nhà vậy.”
Kinh Triệu Doãn liếc mắt nhìn hắn ta: “La đại nhân, Đinh Quốc Công là người thế nào, ngươi hẳn là cũng biết đi. Nữ nhi nhà ngươi làm ầm ĩ ở cổng phủ Định Quốc Công, ngươi nói dẫn người đi là có thể dẫn người đi?”
“Này… Nếu không còn có thể làm thế nào? Bây giờ người chịu thiệt là nữ nhi của ta.” La Tường Văn bực bội nói, hắn ta thật sự cảm thấy đúng là năm hạn xui xẻo.
“La đại nhân.”
Kinh Triệu Doãn bắt chính mình kiên nhẫn nói chuyện với La Tường Văn, ai bảo hắn là Kinh Triệu Doãn chứ. Nói dễ nghe, toàn bộ Thượng Kinh thuộc về sự quản lý của hắn, nhưng những huân quý đại quan ở Thượng Kinh, mỗi một người hắn đều không đắc tội nổi.
Hắn lại nói: “Cho dù là vì nguyên do gì, nữ nhi nhà ngươi gây sự trước cổng lớn nhà người ta là thật, nếu ngươi cho rằng Định Quốc Công không chấp nhận nữ nhi của ngươi là không đúng, vậy ngươi có thể tìm Hoàng thượng làm chủ cho mình. Nhưng mà, phủ Định Quốc Công đã kiện các ngươi, ta không thể kết án qua loa được.”
“Cái này…”
La Tường Văn thật sự không ngờ tới, Định Quốc Công và Định Quốc Công phu nhân lại không quan tâm đ ến danh tiếng của mình chút nào. Hắn ta cho rằng, La Tiếu Nam khóc lóc làm ầm ĩ ở cửa phủ Định Quốc Công, Đinh Quốc Công sợ người khác đồn ra tán vào, sẽ để La Tiếu Nam vào cửa nói chuyện. Chỉ cần người vào cửa, vậy thì không thể ra nữa, mọi chuyện cũng thành, chức quan của hắn ta cũng được thăng lên.
Nhưng không nghĩ tới, Định Quốc Công người ta căn bản không thèm để ý đến danh tiếng của chính mình.
“Xin Nhân huynh chỉ cho ta một con đường sống.” La Tường Văn chắp tay hành lễ về phía Kinh Triệu Doãn.
Kinh Triệu Doãn đến gần hắn ta: “Chuyện Lương Kiện An đột nhập trạch tử bên ngoài phủ Định Quốc Công, ngươi có biết không?”
La Tường Văn gật đầu: “Có nghe nói qua.”
“Có biết cuối cùng xử lý như thế nào không?” Kinh Triệu Doãn hỏi.
La Tường Văn lắc đầu, Kinh Triệu Doãn nói với hắn ta: “Cuối cùng Lương gia phải bồi thường ba vạn lượng bạc.”
“Cái này…” La Tường Văn sửng sốt, ba vạn lượng bạc cũng không phải là một số tiền nhỏ.
“Tiếp theo phải làm gì, La đại nhân tự mình xem mà làm. Nữ nhi nhà ngươi bị giữ ở đây trước, ngươi yên tâm, sẽ không phải chịu khổ.” Kinh Triệu Doãn nói.
La Tường Văn: “……”
Hắn ta không quan tâm nữ nhi hắn ta có phải chịu khổ hay không, thứ hắn ta quan tâm là bạc. Nghĩ xong, hắn ta thấp giọng hỏi Kinh Triệu Doãn: “Nhân huynh cảm thấy ta bồi thường bao nhiêu mới phù hợp?”
Kinh Triệu Doãn liếc mắt nhìn hắn ta không nói, chuyện này hắn không làm chủ được. Với sự hiểu biết của hắn về Định Quốc Công phu nhân, nếu ít chắc chắn sẽ không giải quyết được chuyện này.
La Tường Văn không phải kẻ ngốc, nhìn biểu cảm của Kinh Triệu Doãn liền biết là ý gì. Hắn ta thở dài một hơi đứng dậy cáo từ với Kinh Triệu Doãn, về nhà suy nghĩ đối sách. Về phần La Tiếu Nam, hắn ta căn bản không thèm nhìn nàng ta lấy một cái.
Kinh Triệu Doãn thấy vậy, ở phía sau không khỏi lắc đầu, có một người cha như vậy, vị La tiểu thư này cũng coi như xui xẻo tám đời. Nhưng vị La tiểu thư này không phải là người thông minh, nàng ta làm loạn ở phủ Định Quốc Công, còn có thể giữ lại một cái mạng. Nếu đổi thành nhà khác, để ngươi vào cửa mấy ngày nữa rồi cho ngươi chết bệnh, cũng chẳng ai nói được gì.
Ỷ có mỹ mạo liền cho rằng có thể chiếm được trái tim nam nhân, nào ngờ nam nhân thật ra rất thực tế. Ai có thể làm chính thất ai là đồ chơi, trong lòng đều có tính toán.
492
Hoàng cung.
Hoàng đế nghe Tiêu Khang Thịnh báo cáo: “… La tiểu thư ở cổng phủ Định Quốc Công, khóc lóc cầu xin Định Quốc Công phu nhân chấp nhận nàng ta vào phủ, Định Quốc Công phu nhân phái người đến Kinh Triệu Doãn, cáo trạng La đại nhân và La tiểu thư.”
“Bốp!”
Một chén nước bị đập xuống đất, mặt Hoàng đế giận đến tái xanh, y cảm thấy Tiêu Hoài lại đang tát vào mặt y.
“Loạn thần tặc tử! Loạn thần tặc tử!”
Hoàng đế giận dữ hét lên, hất văng tất cả đồ trên bàn xuống đất, cho dù có làm vậy cũng không giải tỏa được cơn tức giận của y, y đứng dậy tiếp tục đập phá thư phòng một hồi, cơn tức giận trong lòng mới hoãn lại đôi chút.
“Gọi Chương Nguyên tới đây.” Hoàng đế dựa vào bàn thở hổn hển nói.
Tiêu Khang Thịnh vừa nghe vậy, rầm một tiếng quỳ xuống. Chương Nguyên là sát thủ của Hoàng đế, thời khắc này gọi Chương Nguyên, ý muốn làm gì lại không thể rõ ràng hơn.
“Hoàng thượng không thể như vậy được!” Giọng nói của Tiêu Khang Thịnh mang theo tiếng nức nở, hắn thật sự cảm thấy Hoàng đế quá khó khăn. Không có tài năng để làm Hoàng đế, nhưng lại ngồi ở vị trí này. Nếu y thật sự là một vị hôn quân cuộc sống còn tự tại hơn một chút, nhưng y cứ khăng khăng muốn mình làm minh quân, ngày ngày dằn vặt đến mức một nô tài là hắn cũng thấy khó chịu.
“Tiêu Hoài sỉ nhục trẫm như vậy, trẫm còn không thể giết hắn?” Hoàng đế nghiến răng nói.
“Hoàng thượng, Định Quốc Công nên chết, nhưng bây giờ không phải cơ hội để giết hắn!” Tiêu Khang Thịnh quỳ trên mặt đất khuyên ngăn: “Định Quốc Công có thể ở giữa vạn quân, lấy được thủ cấp của nguyên soái địch quốc, người bình thường không dễ gì giết được hắn. Nếu như không thành công, không biết Định Quốc Công sẽ làm như thế nào đây.”
“Nhưng trẫm không nuốt trôi cục tức này.” Hoàng đế cảm thấy cơn tức của mình, nếu như không phát ra, y sẽ bị tức đến chết. Y kiên định nói: “Gọi Chương Nguyên tới đây.”
Tiêu Khang Thịnh không còn cách nào khác, chỉ có thể ra ngoài gọi người. Không lâu sau, Chương Nguyên cả người hắc y nhân quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, “Xin Hoàng thượng ra lệnh.”
Hoàng đế cúi đầu nhìn xuống hắn ta: “Đêm nay ngươi đi giết Định Quốc Công.”
Chương Nguyên nghe xong hơi cau mày lại, nhưng vẫn nói: “Vâng.”
Hoàng đế xua tay bảo hắn ta ra ngoài, sau đó ngồi trên ghế thoải mái thở dài một hơi, cho dù lần này Tiêu Hoài không chết, trong lòng y cũng thấy thoải mái hơn một chút.
Ở bên phía phủ Định Quốc Công, Đường Thư Nghi đang tiếp đón Kiều thị – kế thất phu nhân của La Tường Văn. La Tường Văn cũng đến, muốn xin lỗi Tiêu Hoài, nhưng Tiêu Hoài hoàn toàn không muốn nhìn thấy hắn ta, La Tường Văn chỉ có thể lúng túng uống trà ở sảnh đường trong tiền viện.
“….. Kế mẫu khó làm, những năm qua ta tận tâm dạy dỗ, nhưng nàng ta vẫn trở thành dáng vẻ đó. Cho dù thế nào, cũng là ta quản giáo không nghiêm, mong phu nhân lượng thứ.”
Kiều thị nói rồi lại đứng dậy hành lễ với Đường Thư Nghi, sau đó đẩy chiếc hộp nhỏ trong tay đến trước mặt Đường Thư Nghi, “Đây là lễ bồi tội của chúng ta, mong Quốc Công phu nhân vui lòng nhận lấy.”
Đường Thư Nghi không liếc nhìn chiếc hộp lấy một cái, phất tay để nàng ta ngồi xuống, “Hôm nay ngươi cũng đến dự yến hội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi và La đại nhân hiểu rõ hơn ai hết.”
Trên mặt Kiều thị lộ ra một tia xấu hổ. Lúc trước thái giám bên người Hoàng đế đến phủ bọn họ, nói muốn bọn họ chọn một nữ nhi đưa cho Định Quốc Công làm thiếp, nàng ta và La Tường Văn thực sự rất vui mừng.
Một mặt Hoàng đế hứa nếu chuyện này thành, sẽ thăng chức cho La Tường Văn. Mặt khác, nữ nhi nhà bọn họ có thể hầu hạ Định Quốc Công, cũng coi như leo lên người Định Quốc Công. Bọn họ cũng không cảm thấy nữ nhi đại quan tam phẩm làm thiếp của người ta có gì mất mặt, bởi vì đây là nhân duyên mà Hoàng đế ban cho!
Nhưng cho dù là như vậy, lúc mới bắt đầu, nàng ta và La Tường Văn cũng không nghĩ tới việc để La Tiếu Nam làm thiếp của Tiêu Hoài, dù sao nàng ta cũng là đích nữ của vợ đầu, truyền ra ngoài không được dễ nghe.
Hơn nữa, xuất phát từ lòng ích kỷ của mình, nàng ta càng không muốn đồng ý. Dáng vẻ nhỏ nhắn kia của La Tiếu Nam, khả năng mê hoặc được Tiêu Hoài thật sự không hề nhỏ. Nếu lúc đó nàng ta được Tiêu Hoài nâng đỡ, quay lại trả thù mình thì cũng không tốt.
Nhưng sau khi La Tiếu Nam biết chuyện này, đã chủ động nói muốn gả cho Tiêu Hoài làm thiếp, còn thuyết phục được La Tường Văn, nàng ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ mọi chuyện không thành, Hoàng đế đổ lỗi cho bọn họ, La Tường Văn cả đời này hẳn là không thể nào thăng chức được nữa. Nói không chừng lúc nào đó Hoàng đế nhớ tới chuyện này, còn trị tội bọn họ.
Muốn để La Tiếu Nam dính vào phủ Định Quốc Công, Đinh Quốc Công phu nhân còn tuyệt tình hơn nữa, trực tiếp đến Kinh Triệu Doãn kiện bọn họ, bây giờ bọn họ không chỉ phải bồi tiền mà còn phải chịu thiệt. Đúng là không phải cơn ấm ức bình thường.
Mỗi người đều có tính toán riêng, tính toán đúng thì những gì mong muốn sẽ thành công, tính toán sai là gà bay trứng vỡ. La Tường Văn và Kiều thị bây giờ chính là khổ không nói nên lời.
Đường Thư Nghi cũng không muốn nói nhiều với bọn họ, người bọn họ thật sự đang đối đầu chính là Hoàng đế, La gia và La Tiếu Nam chẳng qua chỉ là vật hy sinh mà thôi. Lại tán gẫu với Kiều thị một lúc, Đường Thư Nghi liền để nàng ta rời đi, sau đó phái người đến Kinh Triệu Doãn huỷ bỏ cáo trạng.
Về phần cuối cùng La Tiếu Nam sẽ như thế nào, đó không phải là chuyện nàng cần quan tâm.
La Tường Văn và Kiều thị biết phủ Định Quốc Công phái người đến rút cáo trạng, đều mạnh mẽ thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhờ người đưa La Tiếu Nam về nhà.
“Ngươi an phận ở trong nhà đi, qua một đoạn thời gian ta tìm một gia đình ở Nam Ổ cho ngươi.” La Tường Văn nói với La Tiếu Nam.
Nam Ổ là nguyên quán của La gia.
La Tiếu Nam cúi đầu không nói, nàng ta đã vì số phận của mình mà đấu tranh một lần, nhưng lại rơi vào tình cảnh như vậy, nàng ta không còn muốn đấu tranh nữa.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, Thế An Uyển trong phủ Định Quốc Công, giờ khắc này đèn đuốc sáng trưng. Chuyện của cung yến cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Đường Thư Nghi bọn họ, Tiêu Ngọc Châu nói muốn ăn lẩu, Đường Thư Nghi phái người đi sắp xếp, lúc này cả nhà đang ngồi bên nồi lẩu nóng hầm hập, ăn uống vui vẻ.
Ăn uống vui vẻ, tất nhiên không thể thiếu rượu đến góp vui, chỉ có điều Tiêu Ngọc Châu còn nhỏ, chỉ uống chút rượu trái cây chua chua ngọt ngọt. Tiêu Hoài rót cho Đường Thư Nghi một ly rượu, sau đó cầm ly của mình lên lên chạm vào ly của nàng, quay đầu sang thì thầm bên tai nàng: “Tân hôn vui vẻ.”
Đường Thư Nghi sau khi nghe xong thì cười, cũng nhỏ giọng nói với hắn: “Tân hôn vui vẻ.”
Sau đó, hai người họ ngẩng đầu uống cạn rượu, nói theo một nghĩa nào đó, hai người quả thật là tân hôn.