547
Đường Thư Nghi đã bỏ ra không ít tinh lực trên người Lý Cảnh Tập, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng. Thậm chí có thể nói, không có Đường Thư Nghi sẽ không có Lý Cảnh Tập ở hiện tại.
“Không nói chuyện này nữa.” Đường Thư Nghi nói. “Ngày mai ta sẽ đi một chuyến tới Lễ Quốc Công phủ, thương nghị chuyện hôn nhân của Ngọc Thần và Giai Ninh.”
Dưới tình huống bình thường, chuyện này hẳn là nên bàn bạc với Đoan thân vương, nhưng dựa vào đức hạnh của Đoan thân vương kia, đoán chừng cũng chẳng thương lượng ra được kết quả gì.
“Năm trước tháng hai thi hội, tháng ba thi đình, năm nay hẳn là sẽ không thay đổi.” Tiêu Hoài nói. “Hôn kỳ có thể diễn ra trong tháng bốn tháng năm là được.”
Đường Thư Nghi gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng còn phải đi xem ngày.”
Phu thê hai người bàn bạc xong xuôi, ngày hôm sau, Đường Thư Nghi đi tới Lễ quốc Công phủ, lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe nàng nói tới thảo luận về hôn kỳ, mặt mày cười tít như hoa cúc. Hiện tại thanh thế Định Quốc Công phủ to lớn, bộ dáng của Tiêu Ngọc Thần ở trên kinh lại là số một số hai, bà ấy chỉ sợ hôn sự có biến, hiện tại rốt cuộc cũng có thể yên tâm.
Nhưng chuyện hôn kỳ này lão Lễ Quốc Công phu nhân cũng không dám tự đưa ra quyết định, ấy còn phải hỏi Giai Ninh quận chúa vài câu. Đường Thư Nghi cũng hiểu việc này, hai người thảo luận sơ qua về hôn kỳ, sau đó sẽ định ngày cụ thể.
Đường Thư Nghi không ở lại lâu, chuyện tình bàn bạc xong xuôi liền lập tức đứng dậy cáo từ. Ai ngờ sau khi hồi phủ, đã thấy Triệu quản gia hấp tấp chạy tới nói với nàng: “Phu nhân, bên ngoài đang có tin đồn nhị công tử háo sắc, thường xuyên lui tới kỹ viện.”
Đường Thư Nghi nghe Triệu quản gia nói như thế, nàng sửng sốt một hồi lâu, sau đó hỏi: “Lời đồn đãi nói như thế nào?”
Triệu quản gia cau mày nói: “Kể hết những chuyện lúc trước nhị công tử đi tới kỹ viện, cả tú bà của kỹ viện kia cũng đã xác nhận.”
Đường Thư Nghi trầm mặc suy tư trong chốc lát, nói: “Điều tra rõ ràng tin tức từ đâu truyền ra.”
“Vâng.”
Triệu quản gia đáp lời rồi rời đi, Đường Thư Nghi vẫn ngồi ở đó suy nghĩ thêm chốc lát, sau đó nói với Thúy Vân: “Sai người kêu nhị công tử về đây.”
Thúy Vân lên tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài, Đường Thư Nghi đứng dậy quay về phòng ngủ đi thay quần áo. Chờ sau khi Tiêu Ngọc Minh trở về, bọn họ phải đi tới Tạ gia. Chuyện quan trọng bây giờ chính là giải thích rõ ràng với Tạ gia.
Thật ra Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa cũng đã đỉnh hôn, cho dù Tiêu Ngọc Minh có bị truyền ra chuyện tính tình phong lưu, cửa hôn nhân này cũng sẽ không bị hủy. Nhưng chuyện Đường Thư Nghi quan tâm không phải là việc hôn nhân có bị hủy hay không, nàng chỉ muốn sau này Tiêu Ngọc Minh và Tạ Hi Hoa có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Chờ sau khi nàng thay đổi y phục và trang điểm xong xuôi, Tiêu Ngọc Minh đã trở lại. Hắn cũng đã nghe nói về lời đồn đãi, nhìn thấy Đường Thư Nghi, hắn nói: “Nương, là ai truyền tin này, con lập tức giế t chết hắn.”
Đường Thư Nghi trừng mắt liếc hắn một cái: “Hiện tại là lúc nào rồi mà còn đánh đánh giết giết? Đi theo ta đến Tạ phủ.”
Tiêu Ngọc Minh vừa nghe nói phải đi Tạ phủ thì có chút lo lắng, hắn cúi đầu nói: “Đi… Đi Tạ phủ để làm gì?”
“Con không muốn giải thích rõ ràng sao?” Đường Thư Nghi chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, nói. “Có nữ hài tử nào nghe tin vị hôn phu tương lai của mình là một người phong lưu mà lại không thương tâm? Con không muốn đi qua giải thích an ủi sao?”
Tiêu Ngọc Minh vẫn bất động đứng đó: “Con… Con phải giải thích như thế nào? Con thật sự đã từng lui tới nơi đó.”
Đường Thư Nghi tức giận đến mức giơ tay đánh lên người hắn một cái: “Đi, không biết giải thích như thế nào thì cũng phải giải thích.”
Nói xong nàng cất bước đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Minh chỉ có thể chạy đuổi theo nàng. Tới cửa phủ hắn cũng không tự cưỡi ngựa mà là ngồi xe ngựa cùng với Đường Thư Nghi.
Xe ngựa lộc cộc chạy, Đường Thư Nghi nhẫn nại nói với Tiêu Ngọc Minh: “Lát nữa tới Tạ gia, con cũng không được nói xạo. Dù sao trước đây quả thật con đã từng đi qua nơi đó, nương sẽ giải thích với bọn họ, lúc ấy xảy ra chuyện gì.”
Tiêu Ngọc Minh ừ một tiếng, Đường Thư Nghi lại nói: “Nếu có thể gặp Tạ nhị tiểu thư, con phải giải thích rõ ràng với con bé, đừng có kiểu nói đùa nói giỡn.”
Tiêu Ngọc Minh lại ừ một tiếng, Đường Thư Nghi không nhịn được lải nhải tiếp: “Đối với nam nhân, phong lưu không phải là khuyết điểm chí mạng, nhưng đối với nữ nhân mà nói, có một vị hôn phu trăng hoa chính là bất hạnh lớn nhất. Quan hệ phu là phải ủng hộ lẫn nhau, con đối xử với người ta một lòng một dạ, người ta mới có thể đối xử với con toàn tâm toàn ý.”
Thời đại này, yêu cầu đối với nam tử vô cùng thấp, nàng chỉ có thể nói như vậy.
“Con… Con đã biết.” Tiêu Ngọc Minh cúi đầu nói.
Đang nói chuyện thì xe đã tới Tạ phủ, hai người xuống xe, gã trông cửa nhìn thấy là bọn họ, hắn lập tức mời người vào phủ, sau đó chạy nhanh đi thông báo.
Vừa ngồi xuống trong phòng, Tạ nhị gia và Tạ nhị phu nhân cũng đã tới, sau khi hàn huyên vài câu, Đường Thư Nghi đi theo Tạ nhị phu nhân tới hậu viện, còn Tiêu Ngọc Minh đi theo Tạ nhị gia tới thư phòng nói chuyện.
Tới sân viện của Tạ nhị phu nhân, hai người ngồi xuống, Đường Thư Nghi có thể cảm thấy rõ ràng Tạ nhị phu nhân đang rất không vui. Đều là người có nữ nhi, nàng có thể hiểu tâm tình của Tạ nhị phu nhân lúc này.
“Có lẽ Nhị phu nhân đã nghe thấy lời đồn đãi ở bên ngoài rồi.” Đường Thư Nghi nói.
Tạ nhị phu phân thản nhiên ừ một tiếng, Đường Thư Nghi buông ánh mắt, trầm mặc hồi hồi rồi mới chớp mắt nói: “Lời đồn đãi ở bên ngoài có thật có giả, quả thật Ngọc Minh đã từng đi qua chỗ đó, nhưng nói hắn phong lưu thành tánh thì ta không chấp nhận.”
548
Sắc mặt Tạ nhị phu nhân dịu lại một chút, nhưng vẫn không nói gì.
Đường Thư Nghi lại nói: “Trước khi hai đứa nhỏ đính ước, hẳn là Nhị phu nhân đã từng tìm hiểu qua tình huống của Ngọc Minh. Quả thật lúc trước đứa nhỏ này sống quá hoang đường, nhưng đều là vấn đề như ham chơi hoặc dẫn theo hạ nhân đi đánh nhau, địa phương như thanh lâu hắn chỉ mới đi có một lần, hơn nữa vừa mới vào đã bị ta bắt về nhà.”
Tạ nhị phu nhân thở dài, nàng ấy có thể hiểu việc nam tử phong lưu cũng không phải là chuyện lớn gì. Đường Thư Nghi có thể tới đây giải thích đã đủ nói lên sự coi trọng của nàng đối với cửa hôn nhân này rồi.
“Này… Chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng sự việc truyền ra đến đây, mặt mũi của mọi người cũng rất khó coi.” Tạ nhị phu nhân nói.
“Đúng là vậy.” Đường Thư Nghi cười nói. “Thật ra mất mặt cũng không phải là chuyện quan trọng gì, ta chỉ sợ Hi Hoa hiểu lần. Dù sao về sau hai đứa bọn nó sẽ sống chung với nhau, trong lòng không có trở ngại thì mới tốt.”
Tạ nhị phu nhân gật đầu: “Đúng là đạo lý này, nhưng mà ngài cũng yên tâm, tuy rằng Hi Hoa bị ta nuông chiều từ nhỏ, nhưng cũng không phải là một người có tính tình nhỏ nhen.”
Khi nói những lời này, trong lòng Tạ nhị phu nhân cũng không phải là dễ chịu gì. Nhưng thế đạo chính là như vậy, nam nhân tam thê tứ thiếp, làm phu nhân chính thất, cho dù trong lòng có không thoải mái thì cũng không được biểu hiện ra bên ngoài.
Giống như hiện tại, Tiêu Ngọc Minh bị truyền ra thanh danh phong lưu, nàng ấy còn phải cùng mẹ chồng tương lai của nữ nhi nói nữ nhi không phải là kiểu người thích ghen tuông vớ vẩn. Nếu không, người ta sẽ nói Tạ gia nhà nàng ấy không biết dạy nữ nhi.
“Sao ta có thể không an tâm về giáo dưỡng của Tạ gia được chứ.” Đường Thư Nghi cười nói. “Ta chỉ hy vọng sau này hai đứa nó sẽ sống hoài thuận bên nhau, những chuyện khác ta không quan tâm.”
Ý tứ chính là, nàng sẽ không nạp tiểu thiếp cho con mình. Nhưng Tạ nhị phu nhân lại không hiểu, tuy vậy trong lòng nàng ấy cũng thư thái không ít. Hiện tại nhìn thấy mẹ chồng như Đường Thư Nghi cũng không phải là dạng người thích làm khó người khác.
Bên kia, Tiêu Ngọc Minh đi theo Tạ nhị gia đến thư phòng, hắn ngồi xuống mà lòng không yên, chờ đợi Tạ nhị gia răn dạy. Nhưng Tạ nhị gia chỉ nói một câu, đối với nam tử quan trọng nhất vẫn là tiền đồ, sau đó liền nói với hắn những chuyện khác.
Hắn nhẹ nhõm thở phào, hàn huyên cùng Tạ nhị lão gia trong chốc lát, sau đó tìm cớ đi ra ngoài. Tạ nhị gia hiểu hắn muốn gặp Tạ Hi Hoa, nên xua tay bảo hắn ra ngoài.
Hắn là nam nhân, đi vào nội viện sẽ không hay, hắn đành phải đi tìm công tử Tạ gia, nhờ truyền lời tới Tạ Hi Hoa. Hắn đợi người một hồi lâu mới gặp được người ở trong hoa viên của Tạ phủ.
Hai người đứng dưới núi giải, nhất thời Tiêu Ngọc Minh không biết nên giải thích như thế nào, chỉ đành cúi đầu nhìn mũi chân của mình, Trong lòng Tạ Hi Hoa tất nhiên là không thoải mái, nhưng nàng ấy cũng không biết nên phát ti3t như thế nào, nên cứ vo chặt tấm khăn trong tay, cũng không nói lời nào.
Qua một hồi lâu sau, thấy Tiêu Ngọc Minh vẫn cứ nhìn mũi chân của mình, Tạ Hi Hoa xem thường nói: “Ngươi có thể nhìn đôi giày của ngươi thành đóa hoa sao?”
Tiêu Ngọc Minh bị nói như thế thì đỏ mặt, nghĩ đến nam tử hán đại trượng phu làm sai thì không có gì không dám thừa nhận, vậy nên hắn mở lời: “Quả thật ta đã từng đi qua thanh… thanh lâu, nhưng cũng chỉ đi có một lần thôi, vừa mới ngồi xuống đã bị nương ta bắt về rồi, hơn nữa còn bị phạt quỳ từ đường, về sau cũng không tiếp tục tới chỗ đó nữa.”
“Định Quốc Công phu nhân bắt ngươi về như thế nào?” Tạ Hi Hoa thật sự rất tò mò. Cho dù có xảy ra chuyện lớn đến đâu thì nữ tử bình thường đều sẽ không đi tới những chỗ như thanh lâu. Nàng ấy cảm thấy Định Quốc Công phu nhân vô cùng dũng mãnh.
Tiêu Ngọc Minh không nghĩ rằng nàng ấy sẽ hỏi chuyện này, hắn nhăn khó một cái, chớp chớp mắt, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Thì… Chính là đi tới hậu viện của thanh lâu, đá văng cửa phòng rồi nói, Tiêu Ngọc Minh, ngươi lăn ra đây cho lão nương. Ta… Ta lập tức về nhà với nương.”
“Phì!”
Tạ Hi Hoa không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó lại cảm thấy hình như mình không nên cười, nên đành phải kìm nén lại. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngọc Minh rồi nói: “Ta đã biết, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa.”
Tiêu Ngọc Minh nhẹ nhõm thở dài một hơi, hai người còn trò chuyện với nhau thêm chốc lát rồi mới tách ra. Tạ Hi Hoa dẫn theo tỳ nữ đi về sân viện của mình, nhớ tới lời nói lúc nãy của Tiêu Ngọc Minh, nàng ấy không nhịn được mà lại ha ha nở nụ cười.
Tiêu Ngọc Minh đứng ở đằng sau cách đó không xa: “………..”
Đường Thư Nghi ngồi ở Tạ gia không lâu đã dẫn theo Tiêu Ngọc Minh cáo từ. Hôm nay đến Tạ gia, một là giải thích Tiêu Ngọc Minh không giống như lời đồn đãi bên ngoài, hai là cho Tạ gia nhìn thấy thái độ của mình.
Bọn họ đi rồi, Tạ nhị phu nhân và Tạ nhị lão gia ngồi xuống nói chuyện với nhau. Tạ nhị phu nhân kể lại câu chuyện giữa mình và Đường Thư Nghi, Tạ nhị gia nghe xong thì nói: “Định Quốc Công phu nhân là một người biết lý lẽ.”
Tạ nhị phu nhân gật đầu, sau đó hỏi: “Chàng nói chuyện với Tiêu Ngọc Minh thế nào?”
Tạ nhị gia: “Ta nói với hắn phải quan tâm đ ến tiền đồ của mình.”
Tạ nhị phu nhân nghe lời này của ông ấy thì cau mày nói: “Không còn gì nữa sao?”
Tạ nhị gia: “Ta còn có thể nói cái gì nữa?”
Tạ nhị phu sắp bị tức chết rồi, nàng ấy hít một hơi sâu rồi nói: “Ít nhiều gì chàng cũng phải giáo dục một hai câu chứ!”
Tạ nhị gia nhìn vẻ mặt nàng ấy như đang cố tình gây sự: “Ta thì giáo dục chuyện gì? Hắn chỉ đi thanh lâu có một lần, nàng bảo ta giáo dục hắn cái gì? Bảo hắn sau này không được đi thanh lâu nữa, cũng không được nạp thiếp hay sao?”
Gương mặt Tạ nhị phu nhân cương cứng không nói được lời nào, Tạ nhị gia thở dài nói: “Phu nhân à! Tiêu Hoài không nạp thiếp, nhưng con của hắn không nhất định cũng sẽ như vậy. Nàng không thể cho Hi Hoa một hy vọng xa vời như thế được, đó là hại con bé!”
“Ta cũng không nói sau này Tiêu Ngọc Minh không được nạp thiếp, nhưng mà chàng…”
Tạ nhị phu nhân nói được một nửa thì ngừng lại, Tạ nhị gia cũng không có mặt mũi để đi dạy dỗ Tiêu Ngọc Minh. Hậu viện của ông ấy có một vài thiếp thất, ngẫu nhiên những lúc tụ tập bạn bè cũng sẽ gọi người nhảy múa khiêu vũ tới mua vui.