601
Lam Phi Bạch đi làm không bao lâu, Lam nhị tiểu thư đến, đầu tiên là thỉnh an Lam lão phu nhân, sau đó nói: “Nghe nói Tam muội muội thân thể không được khoẻ, vừa hay cháu về nhà, muốn qua thăm muội ấy.”
Lam lão phu nhân biết Lam Thư Ngữ ghen tị Lam Thư Dĩnh gả vào nhà tốt, bây giờ nếu Lam Thư Dĩnh xuất hiện trước mặt Lam Thư Ngữ, nhất định sẽ bị kích động không nhỏ, cho nên liền từ chối: “Thân thể cháu cũng yếu ớt, đừng để nó lây bệnh cho cháu, lát nữa ta nói với nó một tiếng là được rồi.”
Lam Thư Dĩnh liếc nhìn Lam phu nhân, nhận được ra hiệu của nàng ấy, vẻ mặt lo lắng nói: “Vậy cũng được, chỉ là cháu mang theo vài vị thuốc quý tới, phái người đưa cho Tam muội muội vậy, mong sao giúp ích cho bệnh tình của Tam muội muội.”
Nói rồi nàng ấy vẫy vẫy tay, một tiểu nha hoàn bước vào, nàng ấy đưa vài hộp tinh xảo cho tiểu nha hoàn. Tiểu nha hoàn kia nhận được đồ vật xong lập tức rời đi, Lam lão phu nhân muốn ngăn cản cũng không biết nên ngăn cản như thế nào.
Đây cũng chính là nguyên nhân bà ấy không thích nhi tức phụ, rõ ràng biết nàng ấy đang tính kế, nhưng lại không sao phá được bày bố của nàng ấy.
Sắc mặt Lam lão phu nhân không được tốt, Lam phu nhân và Lam Thư Dĩnh lại nói chuyện với bà ấy một lúc rồi cáo từ rời đi, mọi chuyện đã xong xuôi, tất nhiên không cần nhìn sắc mặt của người khác.
Ra khỏi viện của Lam lão phu nhân, Lam Thư Dĩnh nhỏ giọng nói với Lam phu nhân: “Hôm qua Dung thị khóc lóc cầu xin trước phủ Định Quốc Công, có rất nhiều người nhìn thấy. Em chồng nhà con nghe nói Lam Thư Ngữ muốn làm thiếp của Tiêu thế tử, tức giận đến mức quăng vỡ mấy chén trà.”
Lam phu nhân khịt mũi: “Nam tử đẹp trai cũng là mối hoạ.”
Lam Thư Dĩnh không tiếp lời nàng ấy, nghĩ đến lúc đầu, thành Thượng Kinh có bao nhiêu quý nữ tiểu thư muốn gả cho Tiêu thế tử chứ, chỉ là có người tự mình biết mình, có người chấp mê bất ngộ mà thôi.
Nghĩ đến lúc đầu nàng ấy cũng từng mơ tưởng được gả cho Tiêu thế tử, chỉ là nàng ấy biết mình không có số mệnh đó. Nàng ấy chỉ hy vọng Tiêu thế tử không nạp thiếp giống như phụ thân hắn, để hình tượng hoàn mỹ của hắn mãi mãi được gìn giữ.
……..
Sau khi mẫu nữ hai người Lâm phu nhân rời đi, Lam lão phu nhân thở dài một hơi, “Mặc dù ta đối xử hơi tốt một chút với Uyển Như và Thư Ngữ, nhưng trước giờ chưa từng bạc đãi nàng ấy, mà nàng ấy lại dùng trăm ngàn thủ đoạn đối phó ta.”
Ma ma đứng bên người bà ấy nghe vậy, nhịn không được nói đỡ cho Lam phu nhân: “Phu nhân cũng có cái khó của ngài ấy.”
Lam lão phu nhân hừ một tiếng “Nam nhân nhà ai không tam thê tứ thiếp?”
Ma ma không nói nữa, lúc này rèm cửa được vén lên, Dung di nương đỡ Lam Thư Ngữ bước vào. Không đợi Lam lão phu nhân lên tiếng, hai người đã quỳ xuống trước mặt bà ấy, Lam Thư Ngữ vừa khóc vừa nói: “Tổ mẫu, ngài đồng ý cho cháu đi.”
Lam lão phu nhân thấy nàng ta gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, cả người lung lay sắp đổ, vẻ mặt hiện lên vẻ đau lòng. Bà ấy đứng dậy đi đến bên cạnh Lam Thư Ngữ, cúi xuống đỡ nàng ta dậy, nhưng Lam Thư Ngữ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỡ chảy đầy nước mắt lên nhìn bà ấy, nói:
“Tổ mẫu, cháu biết cháu là thứ nữ, thân phận không so được đích nữ, nhưng đây cũng không phải thứ cháu muốn!”
Câu này lại khiến Lam lão phu nhân cảm thấy đau khổ, lúc đó bà ấy muốn Lam Phi Bạch cưới Dung di nương làm chính thất, nhưng phụ thân của Lam Phi Bạch – lão Lam đại nhân không đồng ý, cuối cùng chỉ có thể để nàng ta làm thiếp.
Cũng vì vậy, những năm này Dung di nương mặc dù làm thiếp nhưng có một vài đãi ngộ lại không thua gì chính thất. Thậm chí sự chiều chuộng của bà ấy với Lâm Thư Ngữ vượt xa Lâm Thư Dĩnh rất nhiều.
Cho nên bà ấy cũng cảm thấy, Lam Thư Ngữ nên làm đích nữ. Bà ấy đã từng muốn để Lam Thư Ngữ dưới danh nghĩa của Lam phu nhân, nhưng Lam phu nhân đã dùng thủ đoạn, khiến Lam Thư Ngữ sống chết không đồng ý, mọi chuyện cứ vậy mà qua đi.
“Dì,” Dung di nương cũng khóc lên, “Ngài đồng ý với Thư Ngữ đi, chỉ cần ngài và biểu ca mở miệng, Định Quốc Công phu nhân sẽ không từ chối.”
Về phần Giai Ninh quận chúa, Định Quốc Công phu nhân là mẹ chồng nạp thiếp cho nhi tử, nhi tức phụ thành hôn một năm không mang thai, căn bản không có lý do gì để từ chối.
“Đứng dậy trước đi.”
Lam lão phu nhân bảo nha hoàn đỡ hai người dậy, sau đó nhìn Dung di nương nói: “Con không ra ngoài không biết chuyện giao thiệp, Định Quốc Công phu nhân không dễ nói chuyện như lời đồn. Đừng quên, nàng không chỉ là Định Quốc Công phu nhân, mà còn là đế sư. Phong cách hành sự tác phong của nàng khác những phu nhân nội trạch bình thường.”
“Nhưng chuyện đã như vậy, bên ngoài chắc chắn đã có tin đồn, Thư Ngữ chỉ có thể gả cho Tiêu thế tử!” Dung di nương nói.
“Nhưng làm thiếp của người ta nào có dễ dàng dàng được chứ,” Lam lão phu nhân nói: “Con có ta và Phi Bạch chăm sóc, mấy năm nay mới có thể sống cuộc sống êm đềm như vậy.”
Dung di nương dùng khăn tay lau nước mắt, nói: “Nhưng Thư Ngữ không phải tiểu thư nhà bình thường, phụ thân nó là đại quan nhị phẩm, nó còn được ngài yêu thương, Tiêu thế tử cũng vì mặt mũi của biểu ca mà chăm sóc nó nhiều hơn.”
“Về phần Giai Ninh quận chúa, mặc dù nàng ấy là quận chúa, nhưng trong tay Đoan thân vương không có quyền thế, còn là công tử bột, hắn ta còn không bằng biểu ca. Tiêu thế tử và Định Quốc Công nhất định sẽ biết, ai mới là người hữu dụng với bọn họ.”
602
Dung di nương bắt đầu từ khi mười tuổi đã được Lam lão phu nhân nuôi ở bên người, tất nhiên biết nói lời gì có thể đả động được bà ấy. Giống như bây giờ, Lam lão phu nhân nghe nàng ta nói, khuôn mặt rơi vào trầm tư. Nhưng qua một lúc sau bà ấy vẫn do dự nói:
“Tiến sĩ mà lúc trước Phi Bạch nói kia là do Phi Bạch tỉ mỉ tuyển chọn. Mặc dù xuất thân từ nhà nông, nhưng cũng không phải nghèo đến mức không có gì ăn, nghe nói trong nhà còn có hơn trăm mẫu đất. Hơn nữa, khi cháu xuất giá ta cũng sẽ chuẩn bị của hồi môn cho cháu, đến lúc đó cuộc sống của cháu mặc dù không hiển hách là bao, nhưng cũng sẽ không tệ. Cài này còn tốt hơn làm thiếp cho người ta.”
Lam Thư Ngữ lại bắt đầu khóc lóc, “Tổ mẫu, cháu đã thấy người kia, vừa lùn vừa gầy lại còn đen, loại tướng mạo đó cháu vừa nhìn liền thấy chán ghét, làm sao có thể sống cùng hắn ta?”
Lam lão phu nhân bất lực nói: “Dung mạo của nam tử không quan trọng, hơn nữa, toàn thành Thượng Kinh này có mấy người có thể so được với tướng mạo của Tiêu thế tử? Con đừng so sánh người nọ với hắn.”
“Dù sao cháu cũng chỉ muốn gả cho Tiêu thế tử, nếu không cháu sẽ chết.”
Lam Thư Ngữ lại khóc, Dung di nương cũng ở bên cạnh rơi lệ, Lam lão phu nhân bị bọn họ làm cho phiền não, cuối cùng chỉ có thể nói: “Để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ cho kỹ.”
Lam Thư Ngữ và Dung di nương thấy bà ấy cuối cùng cũng thỏa hiệp, trong lòng thở phào một hơi.
……….
Đường Thư Nghi và Giai Ninh không để Lam Thư Ngữ ở trong lòng, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Hoài càng là như vậy. Chỉ là bọn họ không ai nghĩ tới, qua mấy ngày bên ngoài bắt đầu có chút tin đồn.
Lam Thư Ngữ có tình yêu sâu đậm với Tiêu Ngọc Thần, đã tương tư thành bệnh. Mà Tiêu Ngọc Thần cũng không phải không có tình cảm với Lam Thư Ngữ, đã từng nhường xe ngựa của mình cho Lam Thư Ngữ.
Tin đồn này vừa xuất hiện lại dẫn đến những chủ đề khác. Ví dụ như Giai Ninh và Tiêu Ngọc Thần đã thành thân được gần một năm, vẫn chưa mang thai, chẳng lẽ là không sinh được hài tử? Nhi tức phụ vẫn luôn không có thai, liệu Định Quốc Công phu nhân có nạp thiếp cho nhi tử hay không? Các loại chủ đề khác.
Khi Đường Thư Nghi bọn họ nghe được những tin đồn này tất nhiên tức giận, nhưng mà bọn họ không có thời gian chú ý đến những tin đồn đó, bởi vì bữa sáng hôm nay, Giai Ninh vừa ăn vào liền bắt đầu nôn mửa, Đường Thư Nghi vội vàng mời đại phu đến.
Trong phủ có nuôi đại phu, không lâu sau người liền đi tới. Ông ấy bắt mạch, dưới ánh mắt mong đợi của cả nhà, nghiêm túc cảm nhận mạch đập dưới cánh tay. Tiêu Ngọc Thần đứng bên người Giai Ninh, ôm lấy bả vai nàng ấy, hắn rất căng thẳng.
Mặc dù hắn cũng không vội có hài tử, nhưng Giai Ninh vẫn luôn vì chuyện chưa có thai mà lo lắng, bên ngoài còn truyền ra những tin đồn ác ý, hắn hy vọng lần này thật sự có thai, như vậy mọi người liền yên tâm.
Qua một lúc sau, đại phu rút tay về mỉm cười nói: “Chúc mừng, Thế tử phu nhân mang thai rồi, khoảng một tháng.”
Những lời này làm cho căn phòng trở nên yên tĩnh, sau đó là tiếng cười ha ha của Tiêu Ngọc Thần, trên mặt Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều nở nụ cười tươi rói. Tất nhiên hạnh phúc nhất vẫn là Giai Ninh, lúc này ánh mắt nàng ấy đã đong đầy nước mắt. Cho dù tình cảm của nàng ấy với Tiêu Ngọc Thần có tốt đến đâu, nhưng mãi chưa có thai vẫn khiến nàng ấy cảm thấy một loại áp lực rất lớn.
Lúc này, Triệu quản gia đến báo cáo, Lam lão phu nhân cầu kiến. Đường Thư Nghi nghĩ cũng không thèm nghĩ nói: “Không gặp.”
Không cần nghĩ cũng biết tin đồn bên ngoài là do Lam gia bịa ra, thật đúng là không muốn chút mặt mũi nào, vì muốn làm thiếp cho người ta, còn dám làm ra loại thủ đoạn hèn hạ này.
Triệu quản gia trả lời một tiếng rồi rời đi, Đường Thư Nghi nhìn Giai Ninh nói: “Con yên tâm, nương trút giận cho con.”
Nhưng Giai Ninh lại nói: “Cảm ơn nương, nhưng để con sẽ tự làm đi.”
“Con định làm thế nào?” Đường Thư Nghi hỏi. Nếu là bình thường, chuyện này nàng sẽ không để tâm, hài tử lớn rồi tự giải quyết chuyện của mình. Nhưng bây giờ Giai Ninh đang mang thai, tốt nhất vẫn không cần quá lao tâm.
Liền nghe thấy Giai Ninh nói: “Để phụ vương con trút giận cho con.”
Lời này khiến căn phòng rơi vào im lặng, sau đó mọi người đều cảm thấy cách làm này rất hay, vô cùng hay. Đoan thân vương là người hồ đồ, hắn ta đi giày vò Lam gia, Lam gia thậm chí còn không có chỗ để lý luận. Về phần Đoan thân vương có nguyện ý trút giận cho Giai Ninh hay không, căn bản không cần suy nghĩ, dù sao cuối cùng hắn ta cũng sẽ đồng ý.
“Chuyện con có thai, trước tiên không nói ra bên ngoài, chỉ là nên nói cho ngoại tổ mẫu với phụ vương con biết.” Đường Thư Nghi mỉm cười nói với Giai Ninh.
Thai nhi ba tháng đầu không ổn định, bình thường sẽ không nói ra bên ngoài.
Giai Ninh gật đầu, Đường Thư Nghi sắp xếp người đến phủ Lễ Quốc Công và phủ Đoan thân vương để báo tin. Khi lão Lễ Quốc Công phu nhân nghe tin Giai Ninh mang thai, vui vẻ đứng dậy chuẩn bị đi đến phủ Định Quốc Công nhưng lại bị ma ma bên người ngăn lại.
“Quận chúa vừa mới phát hiện mang thai, Quốc Công phu nhân chắc chắn đang bận rộn sắp xếp mọi thứ. Hơn nữa, ngài cũng phải chuẩn bị đồ ăn đồ dùng cho quận chúa.”
“Đúng đúng, vậy ta để ngày mai rồi đi.” Lão Lễ Quốc Công phu nhân vui vẻ nói.
Bên phía phủ Đoan thân vương, khi nhận được tin tức, Đoan thân vương và Lý Cảnh Hạo vừa hay đang ở cùng nhau. Lý Cảnh Hạo nghe tin tỷ tỷ mang thai, vui đến mức nhảy cẫng lên, còn vẻ mặt Đoan thân vương lại bình đạm, nói một câu biết rồi.
Lý Cảnh Hạo biết tính khí của hắn ta như thế nào, cũng không tức giận, cậu bé muốn chuẩn bị quà khi đến thăm tỷ tỷ. Chỉ là trước khi đi, cậu bé nói với Đoan thân vương: “Phụ vương, ngày mai ngài đừng đi ra ngoài, cùng con đến phủ Định Quốc Công thăm tỷ tỷ.”
Đoan thân vương cau mày. “Ta có hẹn với người khác rồi, ngươi tự mình đi đi.”
Lý Cảnh Hạo đứng trước mặt hắn ta, ánh mắt nghiêm túc nói: “Những lời đồn đãi bên ngoài ngài không biết sao? Lúc này chính là lúc chúng ta chống lưng cho tỷ tỷ, ngài cần phải đi.”
Đoan thân vương hừ một tiếng: “Nó lợi hại như vậy, còn cần cần ta chống lưng?”