611
“Vậy Tiêu Ngọc Châu nói thế nào?” Dung vương hỏi.
Hạ Đại Lan: “Không nói gì cả!”
Dung vương hít sâu một hơi, với đầu óc của nữ nhi nhà hắn, không bằng đẳng cấp với người ta. Xem ra chuyện để nàng ấy vào cung thật sự cần phải tính toán lại.
Lúc này, lại nghe Hạ Đại Lan nói: “Phụ vương, tại sao cứ phải là con liên hôn? Bảo đại ca nhị ca con không phải được rồi sao? Nếu hai huynh ấy không được, phụ vương ngài tự mình liên hôn là được rồi.”
Dung vương: “……”
Đè lên thái dương đau nhức, hắn phất phất tay để Hạ Đại Lan ra ngoài. Không thể nói chuyện với nàng ấy nữa, nếu không sẽ bị tức đến chết.
…………
Sau khi Hạ Đại Lan rời đi, Tiêu Ngọc Châu viết thư cho Lý Cảnh Tập, kể lại những lời Hạ Đại Lan nói với nàng ấy. Lý Cảnh Tập đọc thư xong lo lắng một hồi, vội vàng viết thư bảo đảm.
Buổi tối Tiêu Ngọc Châu nhận được thư hồi âm của hắn, nhìn thấy sự cẩn thận từ giữa những hàng chữ, nhào lên giường mỉm cười. Thật ra, nàng cũng không quá để ý đến Hạ Đại Lan.
Dung vương là một người thông minh, sau khi hiểu rõ thế cục ở Thượng Kinh, hắn sẽ đưa ra lựa chọn thông minh. Hắn muốn để nữ nhi tiến cung, chẳng qua là muốn ổn định địa vị ở triều đình, ở Tây Bắc. Nhưng nữ nhi của hắn biến khéo thành vụng, đó chính là mất cả chì lẫn chài.
Cùng lúc đó, Lý Cảnh Tập bắt đầu lựa chọn những người có tuổi phù hợp trong tông thất. Cho nên mấy ngày sau, khi Tiêu Ngọc Châu và Hạ Đại Lan đi cưỡi ngựa, cũng có vài vị công tử tông thất đi theo. Mà Phạm đại công tử nghe nói Tiêu ngọc Châu đến trại ngựa, cũng đi theo.
Trại ngựa hôm nay có thể gọi là vô cùng náo nhiệt, công tử tiểu thư đỉnh cấp quyền quý ở Thượng Kinh gần như đều đến. Tiêu Ngọc Châu giới thiệu Tạ Hi Hoa với Hạ Đại Lan, “Đây là Tạ nhị tiểu thư.”
Sau đó, nàng ấy còn nhỏ giọng nói với Hạ Đại Lan: “Tỷ ấy là nhị tẩu tương lai của muội.”
Hạ Đại Lan đánh giá Tạ Hi Hoa từ trên xuống dưới một phen, sau đó không nói gì. Mặc dù nàng ấy cảm thấy gả cho Hoàng thượng không bằng gả cho Tiêu Ngọc Minh, nhưng nàng ấy cũng không thích Tiêu Ngọc Minh.
Gần đến cửa ải cuối năm, trời vô cùng lạnh lẽo, nhưng trại ngựa lại náo nhiệt ngất trời. Một đám công tử tiểu thư hoặc là cưỡi ngựa hoặc trò chuyện, vốn dĩ chỉ là Tiêu Ngọc Châu mời Hạ Đại Lan đi cưỡi ngựa, nhưng cuối cùng lại biến thành buổi tụ họp.
Hạ Đại Lan cũng coi như con cháu tướng môn, cưỡi ngựa tất nhiên không thành vấn đề, Tiêu Ngọc Châu cũng không chịu thua kém, hai người song hành phi nước đại trong trại ngựa. Cưỡi xong hai vòng, hai người xuống ngựa nghỉ ngơi.
Hạ Đại Lan hỏi Tiêu Ngọc Châu: “Nếu như ta liên hôn, muội nói ta chọn ai mới tốt?”
Tiêu Ngọc Châu sững sờ, nàng ấy không ngờ Hạ Đại Lan lại hỏi mình câu này, còn thẳng thắn như vậy. Nhưng bây giờ xem ra, mặc dù Hạ Đại Lan tính tình thẳng thắn, nhưng không hề ngốc chút nào. Lời nói của nàng ấy mặc dù thẳng thắn, nhưng đi thẳng vào vấn đề.
Chỉ là nàng ấy thật sự không tiện trả lời câu hỏi này của Hạ Đại Lan, cho nên nhất thời hơi im lặng.
“Lúc đầu phụ thân muội đánh bại Nhu Lợi Quốc, đã từng hợp tác thân thiết với phụ thân ta.” Hạ Đại Lan nhìn Tiêu Ngọc Châu nói: “Hai nhà chúng ta coi như bạn bè đồng cam cộng khổ, muội không thể lừa ta.”
Tiêu Ngọc Châu: “……”
Nàng ấy thật sự không thể lừa Hạ Đại Lan, nếu nàng ấy đưa ra lời khuyên sai, ngày sau Hạ Đại Lan sống không tốt, nhất định sẽ trách nàng ấy. Đến lúc đó nói không chừng Dung vương sẽ vì lý do này, bất mãn với phủ Định Quốc Công bọn họ.
Cũng không phải sợ Dung vương, chỉ là không cần vì chuyện này mà giữa hai nhà xảy ra mâu thuẫn. Suy nghĩ một lúc nàng ấy nói, “Tính cách giữa người với người khác nhau, yêu thích cũng như vậy. Muội nói với tỷ ai phù hợp, tỷ không thích thì cũng nào có tác dụng?”
Hạ Đại Lan suy nghĩ một lát: “Đúng là như vậy. Nhưng phụ vương ta muốn lấy ta để liên hôn, muội nói phải làm sao? Ta cũng không thể tuỳ tiện chọn một người được?”
Tiêu Ngọc Châu nhìn về phía những công tử đang tụm ba tụm bảy ở đằng kia, nói: “Như này đi, tỷ chọn trong số bọn họ, sau đó ta nói tình hình của người đó với tỷ, tỷ và phụ vương tỷ quyết định thế nào?”
Hạ Đại Lan gật đầu: “Ý kiến hay, vậy để ta chọn.”
Nàng ấy đứng dậy đi tới đó, Tiêu Ngọc Châu vội vàng đi theo. Vừa đi được vài bước ngẩng mặt liền đụng phải Phạm đại công tử. Hắn ta mặc gấm bào màu xanh, văn nhã thanh lịch, khen một câu công tử phong lưu cũng không quá đáng.
“Khang Lạc quận chúa, Đại Lan quận chúa.” Phạm đại công tử hành lễ với hai người.
Tiêu Ngọc Châu hành lễ lại, Hạ Đại Lan đánh giá trên dưới hắn ta một vòng, sau đó nói: “Công tử xuất thân nhà nào?”
Phạm đại công tử không ngờ nàng ấy lại nói chuyện trực tiếp như vậy, nhưng thần sắc hắn ta chỉ khẽ khựng lại một chút, sau đó nói: “An Cẩm Phạm gia.”
Hạ Đại Lan không biết nhiều về Phạm gia nhưng cảm thấy tướng mạo của Phạm đại công tử rất hợp tâm ý của nàng ấy, liền nói: “Hôm nay công tử cũng đến đây cưỡi ngựa?”
Phạm đại công tử liếc nhìn Tiêu Ngọc Châu rồi đáp: “Đúng vậy, hôm nay không có chuyện nên đến đây cưỡi ngựa giải trí.”
“Vậy chúng ta đấu một vòng thế nào?” Hạ Đại Lan nói.
Phạm đại công tử nhìn Tiêu Ngọc Châu: “Quận chúa muốn đấu cùng không?”
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu: “Ta hơi mệt, không đấu.”
Phạm đại công tử gật đầu: “Ta vừa mới cũng cưỡi ngựa đi vài vòng, hơi mệt, không thể đấu với quận chúa.”
Ánh mắt Hạ Đại Lan liếc qua liếc lại giữa hai người, sau đó mỉm cười sải bước đi. Tiêu Ngọc Châu vội vàng đi theo nàng ấy, Phạm đại công tử không gần không xa đi theo hai người.
Hạ Đại Lan nhỏ giọng hỏi Tiêu Ngọc Châu: “Hắn thích muội?”
Tiêu Ngọc Châu không tỏ rõ ý kiến, nhưng trả lời rất khẳng định: “Muội không thích hắn.”
“Hắn có chỗ nào không tốt?” Hạ Đại Lan hỏi.
Tiêu Ngọc Châu đáp: “Không hiểu biết.”
Hạ Đại Lan hiểu rõ gật đầu: “Muội không thích loại hình như hắn.”
612
Tiêu Ngọc Châu không trả lời nàng ấy, ngoại trừ Lý Cảnh Tập, nàng ấy cũng không nghĩ đến ai khác.
Ở rìa trại ngựa, Tiêu Ngọc Minh, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đứng cùng nhau. Tề Nhị đụng vào cánh tay của Tiêu Ngọc Minh, nhỏ giọng nói: “Nhìn gã họ Phạm kìa, hắn muốn cạy chân tường.”
Tiêu Ngọc Minh hừ lạnh một tiếng không nói chuyện, nhưng Nghiêm Ngũ lại nói: “Nếu không thu thập hắn một trận?”
Nghĩ đến lúc đầu khi Lý Cảnh Tập còn không phải là Hoàng thượng, mặc dù quan hệ giữa bọn họ không thể nói là thân thiết, nhưng cũng rất tốt. Bây giờ có người muốn phá hủy quan hệ giữa Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu, bọn họ tất nhiên nhìn không được.
Tiêu Ngọc Minh không trả lời hắn, Nghiêm Ngũ và Tề Nhị coi đây thành ngầm chấp nhận, xoay người kéo ngựa vào trại ngựa, không lâu sau, hai người đến trước mặt Tiêu Ngọc Châu bọn họ.
Tề Nhị cưỡi ngựa nhìn Phạm đại công tử nói: “Phạm đại công tử, dám đua một vòng không?”
Lời này mang ý khiêu khích rõ ràng, Phạm đại công tử không thể không đồng ý, hắn ta nói: “Được thôi!”
Tề Nhị lại nói với Tiêu Ngọc Châu: “Ngọc Châu muội muội, muội qua bên cạnh xem đi.”
Tiêu Ngọc Châu mỉm cười: “Được.”
Nàng ấy kéo Hạ Đại Lan đến bên trại ngựa, sau đó xem ba người thi đấu. Hạ Đại Lan hỏi về tình hình của Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, Tiêu Ngọc Châu không chút giấu diếm mà kể ra. Nàng ấy cảm thấy, nếu Hạ Đại Lan thành đôi với Tề Nhị hoặc Nghiêm Ngũ thì tốt rồi.
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều không phải trưởng tử trong nhà, thê tử của bọn họ không cần là tông phụ, quy tắc và yêu cầu cũng không nhiều lắm, tính khí như này của Hạ Đại Lan rất thích hợp. Chỉ có điều, còn phải xem bọn họ có hợp mắt nhau hay không.
Ở đằng kia, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ vốn dĩ có ý muốn dạy cho Phạm đại công tử một bài học, hai người cưỡi ngựa chạy một lúc, sau đó bắt đầu tấn công trái phải, ép Phạm đại công tử vào giữa.
Ngựa của Phạm đại công tử bị chèn ép, bắt đầu trở nên bất an, va trái chạm phải, Phạm đại công tử kéo chặt dây cương mới không để bị xuống dưới.
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ cũng biết đúng mực, thấy vậy liền cười lớn rồi chạy đi. Phạm đại công tử nắm chặt dây cương, nheo mắt nhìn bóng lưng hai người. Hắn ta biết hai người này có quan hệ rất tốt với Tiêu Ngọc Minh, hành động trêu chọc vừa rồi của bọn họ chẳng lẽ là ý của Tiêu Ngọc Minh?
Nếu đã như vậy, vậy đây cũng chính là thái độ của phủ Định Quốc phủ đối với hắn ta. Nghĩ đến đây, bàn tay đang nắm dây cương của hắn ta lại siết chặt.
Dựa vào cái gì?
Hắn ta không cam tâm.
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ chạy quanh trại ngựa một lần, khi trở về thì dừng lại trước mặt Tiêu Ngọc Châu và Hạ Đại Lan, hai người mỉm cười nhìn về phía Tiêu Ngọc Châu tranh công.
Nói cười vài câu, Hạ Đại Lan đột nhiên nhìn Tề Nhị nói: “Tề công tử, có muốn đấu với ta không?”
Tề Nhị thấy tính cách nàng ấy sảng khoái, liền mỉm cười nói: “Được thôi!”
Hạ Đại Lan đứng dậy dắt ngựa vào trại ngựa, sau đó xoay người lên ngựa, giơ roi lên thúc ngựa chạy ra ngoài. Tề Nhị thấy vậy lập tức giơ roi ngựa đuổi theo.
Tiêu Ngọc Châu và Nghiêm Ngũ nhìn bóng lưng hai người bọn họ, cả hai đều sững sờ hồi lâu, đây là nhìn trúng nhau sao?
“Đây… Hoàng thượng không phải muốn nàng ấy chọn trong tông thất sao? Tại sao lại chọn đến chỗ Tề Nhị?” Nghiêm Ngũ ngạc nhiên nói.
Tiêu Ngọc Châu: “Nói rõ Tề Nhị ca đáng yêu hơn đám người tông thất kia.”
Nghiêm Ngũ cười lớn, sau đó nghe Tiêu Ngọc Châu nói: “Nghiêm Ngũ ca, nếu như Tề Nhị ca cũng định thân, vậy chỉ còn mình huynh thôi.”
Nghiêm Ngũ sững người, sau đó vỗ vỗ đùi nói: “Đến lúc đó nương huynh càng là mỗi ngày khóc nháo bắt huynh định thân.”
Tiêu Ngọc Châu cười khúc khích, Phạm đại công tử ở phía xa nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng ấy, trái tim như bị đánh mạnh một cái.
Lúc đầu khi hắn ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng ấy, nàng ấy cười thoải mái giống như bây giờ, như nhành hoa rạng rỡ nhất mùa hè, khiến hắn ta mãi mãi không thể nào quên.
Trận đấu giữa Tề Nhị và Hạ Đại Lan kết thúc, kết quả là Hạ Đại Lan thắng. Nghiêm Ngũ nhỏ giọng nói với Tề Nhị: “Ngươi giỏi lắm! Cố tình thua người ta.”
Tề Nhị: “….”
Hắn là thật sự thua.
Tiêu Ngọc Châu lại không hỏi Hạ Đại Lan, Dung vương có địa vị đặc biệt, chuyện hôn sự của Hạ Đại Lan cũng liên quan đến rất nhiều thứ. Hạ Đại Lan chủ động nhờ nàng ấy tham mưu là một chuyện, nàng ấy chủ động tham gia vào lại là một chuyện khác. Lần này Hạ Đại Lan cũng không hỏi nàng ấy, sau khi kết thúc liền vui vẻ về nhà.
Sau khi Tiêu Ngọc Châu về nhà, nói chuyện xảy ra ở trại ngựa ngày hôm nay cho Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài nghe, chủ yếu là chuyện giữa Hạ Đại Lan và Tề Nhị.
Đường Thư Nghi nghe xong nói: “Hạ Đại Lan kia tính tình thẳng thắn, thật ra cũng đã tính toán từ trước. Ngược lại phù hợp với hài tử Tề Nhị, chỉ là còn phải xem ý của Tề đại nhân.”
Tiêu Hoài ừm một tiếng, “Dung vương liên hôn với Tề phủ, tốt hơn liên hôn với Hoàng thất.”
Thứ Dung vương muốn chính là có chỗ đứng nhất định trong triều đình, tông thất phần lớn đều là người có chức quan nhàn tản, không có quyền lực gì. Nhưng Tề Lương Sinh đã ở trong nội các, quyền lực tất nhiên những người trong tông thất kia không thể so được. Quan trọng nhất nhất là, Tề Lương Sinh ở cùng một trận doanh với bọn họ, tuyệt đối trung thành với Hoàng thượng.
Trong trường hợp này hai nhà liên hôn, đối với Dung vương bọn họ là song thắng.
Cho nên nói, Hạ Đại Lan chỉ là người thẳng thắn, nhưng đầu óc lại không hề đơn giản chút nào. Nàng ấy biết rõ mình nên làm gì không nên làm gì.
Bên này Hạ Đại Lan trở về phủ Dung vương, nhìn thấy Dung vương liền nói: “Phụ vương, con nhìn trúng công tử Tề phủ, người đi cầu thân đi.”
Dung vương sững sờ một lát, “Tề phủ nào?”