Nếu là trước đây Lục Khải Minh có lẽ sẽ chế giễu vài câu.
Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt thảm đến nỗi không nỡ nhìn của Giang Diệu Diệu, bỗng dưng anh chỉ cảm thấy đau lòng.
“Nếu như để lại sẹo, cô có mắng tôi không?”
Là anh nói với cô nếu bị zombie đuổi thì cứ chạy thẳng.
Nếu anh không nói câu đó, có lẽ cô sẽ không sao.
Giang Diệu Diệu vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn cô sống không được bao lâu nữa, không còn cơ hội để được thưởng thức những món ăn ngon và phong cảnh đẹp.
“Để lại thì để lại thôi chứ sao!”
“Cô không ngại sao?”
Giang Diệu Diệu cười khổ nói: “Ngay cả mạng cũng sắp mất rồi, còn quan tâm có sẹo hay không để làm gì”.
Lục Khải Minh cau mày: “Ai nói là cô sắp mất mạng?”
“Còn lựa chọn nào khác sao? Chúng ta thậm chí còn không thể địch nổi một cô gái zombie yếu ớt. Nếu như sắp tới bọn chúng tấn công theo bầy đàn, chúng ta chỉ có thể ngồi yên chờ chết.”
Hình như cô nghĩ ra điều gì đó, vỗ đùi một cái đầy tiếc nuối.
“Lúc trước chuyển nhà lẽ ra phải mang bình gá theo.”
Dùng cưa điện nếu không may không thể hạ được zombie trong một lần, lại còn bị điện giật cho sống dở c.h.ế.t dở, ngay cả đi tiêu tiểu cũng không thể tự chủ được, đến lúc đó sống còn không bằng c.h.ế.t đi cho rồi.
Vẫn là khí gas đáng tin cậy hơn.
Lục Khải Minh nghe cô nói vậy sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
“Cô phải có lòng tin vào bản thân mình chứ!”
“Tin tưởng vào…”
Giang Diệu Diệu còn muốn phản bác lại vài câu, nhưng lại cảm thấy không cần thiết nữa, liền vươn tay về phía anh.
Anh thắc mắc hỏi: “Cô làm gì thế?”
“Muốn ôm anh một cái.”
Lục Khải Minh: “???”
Cô chủ động ôm anh, n.g.ự.c áp vào n.g.ự.c anh, nhịp tim của họ cũng cùng chung nhịp đập.
“Dù sao thì được cùng anh sống đến giờ phút này tôi cũng rất vui vẻ, Bây giờ tôi hy vọng anh có thể đồng ý với tôi một chuyện, nếu một ngày nào đó tôi bị zombie cắn, xin anh đừng cứu tôi, hãy cho tôi c.h.ế.t một cách thật sảng khoái.”
Cô không tin rằng mình có thể may mắn như Lục Khải Minh, cho dù bị cắn cũng không bị biến thành zombie.
Giang Diệu Diệu chỉ cần nghĩ tới đến một ngày nào đó mình cũng bị biến thành zombie, không còn minh mẫn cũng không có tình cảm, mỗi ngày đều đi lang thang ăn thịt người, kể cả chân bị chặt đứt cũng vẫn đi, thì cả da đầu cô đều tê dại, cô không muốn trải qua những ngày tháng như vậy, cho dù chỉ một giây Giang Diệu Diệu cũng không hề muốn.
Nếu vậy cô thà c.h.ế.t còn hơn, cô vốn dĩ đã chuẩn bị đi tìm chết, chỉ là hoãn lại thêm một chút.
Lục Khải Minh cũng không biết nói thế nào cho cô hiểu, giúp cô bôi thuốc xong, anh thu dọn đồ đạc rồi nói: “Ngủ ngon.” Có lẽ chờ đến khi tâm trạng của cô tốt hơn sẽ không còn suy nghĩ đó nữa.
Đợi anh thu dọn xong đi ra ngoài, Giang Diệu Diệu trốn vào trong chăn nhắm mắt lại.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay quá khủng khiếp, cứ lởn vởn trong đầu cô, cô lăn qua lộn lại cũng không tài nào ngủ nổi, quá bức bí cô quay ra cửa sổ hét lên một tiếng.
“Lục Khải Minh?”
Không có tiếng trả lời, chắc là ngủ rồi.
Haizz, anh ta đúng là thần kinh thô, cho dù trời có sập xuống thì vẫn có thể ngủ ngon.
Thật ngưỡng mộ mà.
Giang Diệu Diệu đang cố gắng chìm vào giấc ngủ, thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lục Khải Minh ôm gối đầu đi tới giường của cô.
“Đêm nay tôi ngủ ở đây nhé.”
“Ai cần anh ngủ cùng chứ!…”
Cô theo phản xạ định đẩy anh ra, nhưng khi bàn tay chạm vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, cô bất giác đổi ý vòng tay qua ôm lấy anh.
“Được, cảm ơn anh.”
Bọn họ chỉ đơn thuần ôm nhau như những người bạn, Lục Khải Minh ngửi hương dầu gội thoang thoảng trên tóc cô, đột nhiên anh lên tiếng: “Sau này cô nên thường xuyên mặc áo lót hơn đi.”
“Cái gì?”
“Nếu không thì sau khi cởi quần áo là đến n.g.ự.c rồi, như vậy sẽ rất xấu hổ.”
“…”
Giang Diệu Diệu bẻ tay kêu răng rắc: “Không phải anh nói tôi trước sau như một sao? Còn để ý tôi có mặc áo n.g.ự.c hay không làm gì chứ?”
“Khi cô mặc đồ thì nhìn không khác gì nhau, nhưng cởi ra vẫn là có chút khác biệt.”
Cô không nhịn được nữa, giơ tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh.
“Biến!”
Lục Khải Minh bật cười, xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cô rồi ôm cô vào lòng.
“Không giỡn nữa, ngủ đi!”
Giang Diệu Diệu bị anh chọc sắp tức c.h.ế.t rồi, sao còn có thể ngủ được nữa chứ?
Nhưng khi nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, cô cảm giác như vừa được uống một viên thuốc ngủ, tinh thần cũng thả lỏng hơn rất nhiều, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lục Khải Minh dậy sớm vo gạo nấu cháo như mọi ngày.
Giang Diệu Diệu thường rất ít khi thức dậy sớm, đặc biệt là mỗi lần cô mặc nội y thường hay đứng bên cửa sổ suy nghĩ vẩn vơ.
Cô thoáng nhìn thấy Lục Khải Minh đang đổ gạo vào nồi cơm điện, vội nói: “Bớt lại một chút đi!”
Lục Khải Minh khó hiểu hỏi: “Thường ngày vẫn nấu bằng này, bây giờ bớt lại cô có đủ ăn không?”