Lục Khải Minh cởi quần áo, dội một gáo nước lên người, anh cúi đầu nhìn vết sẹo trên n.g.ự.c mình.
Nó nằm ngay dưới xương quai xanh, vị trí gần sát tim, độ lớn cỡ chừng hộp quẹt diêm, nhưng lại là một hình đa giác bất quy tắc.
Nhìn hình thù vết sẹo, thì xem chừng đã từng bị khoét rất sâu và chỗ sẹo này là thịt mới mọc ra.
Anh ấn tay lên nó, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên vô số ký ức đáng sợ.
Đột nhiên toàn thân anh lạnh ngắt, khí tức nặng nề khiến người ta khó thở, trần nhà đen kịt trên đỉnh đầu nặng nề như muốn rơi xuống.
Anh cảm thấy mình như rơi vào vũng lầy, cảm giác bất lực từ từ lún xuống.
Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói.
“Lục Khải Minh, anh có ở bên trong không?”
Anh nhanh chóng thoát khỏi sự thống khổ, trở về với thực tại.
Anh lao lên khỏi mặt nước, thở hồng hộc.
“Có.”
“Làm em sợ muốn chết, còn tưởng anh xảy ra chuyện gì. Chạy khắp nơi tìm kiếm, lần sau muốn đi tắm thì nói trước với em một tiếng.”
Cô ở bên ngoài lải nhải, lồng n.g.ự.c của anh kịch liệt phập phồng, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ.
“Được rồi, anh xin lỗi.”
“Không sao, em cũng đi tắm đây. Đúng rồi, em đã thay anh dạy dỗ Nhục Nhục, anh cũng đừng chấp nó nữa được không?”
“Được.”
“Hì hì, em biết anh là người rất rộng lượng.”
Cô cười với anh một cái rồi quay đi, chắc là đi lấy nước.
Lục Khải Minh cũng không nhìn vết sẹo nữa, nhanh chóng tắm sạch rồi ra ngoài.
Nếu hỏi rằng sống chung với cô ấy có gì không tốt, thì đó chính là bản thân ngày càng không quen với việc ở một mình.
Sáng hôm sau, cả hai bắt đầu phân loại đồ trong siêu thị.
Ngay cả khi đã có rất nhiều thứ bị vứt bỏ, nhưng số lượng đồ vật còn sử dụng được vẫn lớn hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, cần phải dành nhiều thời gian để sắp xếp và phân loại chúng.
Để tiết kiệm thời gian, tránh cho việc muốn lấy mỗi chai nước tương mà phải chạy đến tận cuối siêu thị, họ gom nguyên liệu lại, chất thành đống để ở kệ trống bên cạnh cất giữ để dùng dần.
Giang Diệu Diệu sắp xếp đồ vật dựa vào hạn sử dụng, những thứ sắp hết hạn thì đặt lên trên, thứ nào hạn còn dài thì để phía dưới.
Làm như vậy sẽ đảm bảo rằng mỗi khi họ cần lấy thứ gì chắc chắn vẫn còn hạn sử dụng.
Chỉ trong một ngày, cô đã loại ra thêm một lô thực phẩm hết hạn sử dụng.
Vài thùng mì tôm, vài thùng bún ốc, vài thùng xúc xích dăm bông còn có mấy chai tương ớt cô thích. Giang Diệu Diệu không nỡ vứt cả một xe thực phẩm hết hạn sử dụng.
Đặc biệt là bún ốc, ở thời đại này, không có quán lề đường và quán lẩu thì đây đúng là bảo bối.
Cô dựa vào tay cầm xe đẩy, đứng ngắm Lục Khải Minh.
“Hay là chúng ta bóc nó ra phơi khô rồi giữ lại ăn? Trước đây em đã đọc mấy bài viết trên tạp chí khoa học nói rằng hạn sử dụng thực tế của nhiều loại thực phẩm lâu hơn thời hạn được công bố trên nhãn, cho nên có một số thứ quá hạn vẫn ăn được.”
“Phơi xong em tự ăn nhé!”
Lục Khải Minh đang đứng trên thang, kiểm tra hàng hoá ở kệ cao nhất.
“Ăn được bao nhiêu thì ăn thôi.”
“Được.” Anh gật đầu, nhìn nhãn dán trên hàng hóa rồi thản nhiên nói: “Vào giờ này năm sau, anh sẽ đến mộ em thắp hương”.
“… Này, em chỉ muốn giúp mọi người tiết kiệm đồ ăn thôi. Anh đừng thấy hiện tại có nhiều đồ ăn mà chủ quan, sẽ đến một ngày miệng ăn núi lở.”
Lục Khải Minh nhẹ nhàng nhảy xuống đất, cầm cuốn sổ ghi nhớ trên tay cô viết lên đó vài dòng, rồi lại đưa tay xoa đầu cô.
“Anh không cần em tiết kiệm, em tự nuôi mình béo thêm chút nữa là anh đã cảm ơn trời đất rồi.”
Hai má Giang Diệu Diệu nóng lên, cúi đầu lẩm bẩm.
“Muốn mập là mập chắc? Anh làm như nuôi heo không bằng”
“Đùa thôi, đâu có con heo nào thông minh như em chứ!”
Xấu hổ lập tức bay biến, cô giơ nắm đ.ấ.m lên uy hiếp: “Lục Khải Minh, em cảnh cáo anh đừng có được voi đòi tiên!”
Lục Khải Minh mỉm cười, vẫy tay muốn cô đi theo anh.
“Đi với anh, cho em xem đồ tốt.”
“Cái gì?”
“Cứ xem rồi biết.”
Thần thần bí bí! Rốt cuộc anh định làm gì?
Giang Diệu Diệu đi theo sau anh, vòng qua mấy cái kệ, đi đến trước một bức tường.
Lục Khải Minh giơ tay chỉ.
“Nhìn xem.”
Giang Diệu Diệu nhìn những thứ trên tường, kinh ngạc không nói nên lời.
Một… bức tường toàn băng vệ sinh!
Sophie, Kao, Hushubao, Le Erya… vô số thương hiệu và mẫu mã, có loại dùng ban ngày, còn có cả loại dùng ban đêm, loại chống tràn, loại mặt bông, loại dài dùng ban đêm, đáp ứng mọi nhu cầu của cô.
Hạn sử dụng của băng vệ sinh rất dài, có thể để tận hai ba năm, cô không cần phải lo lắng mỗi lần dì cả ghé thăm nữa.
Lục Khải Minh nói: “Đợi làm xong hết mọi việc, chúng ta sẽ dọn một căn phòng đặc biệt chống thấm và chuyển hết chúng vào trong đó.”