Khi zombie nổ ra, anh ta đã linh hoạt tổ chức một đội hộ tống để bảo vệ các vị lãnh đạo và gia đình của họ rút về căn cứ, lấy được đợt tài nguyên đầu tiên sau ngày mạt thế, bây giờ ở trong căn cứ địa vị rất cao.
Ngoài ra còn có sự hợp tác với chính phủ.
Nữ chính quen biết với anh ta trong một lần đi thực hiện nhiệm vụ cứu viện, anh vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình, vẫn luôn muốn cô về đầu quân dưới trướng anh ta, nhưng cô lại không chịu.
Vì đây là nhà của anh nên việc có s.ú.n.g cũng không có gì lạ, anh là một trong số ít người ở Trung Quốc có thể cầm s.ú.n.g một cách hợp pháp.
Còn về việc tại sao lại có phòng quần áo của phụ nữ trong nhà anh ta…
Theo mô tả trong nguyên tác, Cố Trường Châu đã hơn 40 tuổi, năm 20 tuổi, mối tình đầu của anh ta ngoài ý muốn mang thai.
Vì hoàn cảnh gia đình của anh chỉ ở mức cơ bản, nên ba mẹ người bạn gái không đồng ý cho hai người kết hôn, khi đứa trẻ được sinh ra họ đã ném cho Cố Trường Châu, đưa bạn gái của anh đi, từ đó về sau hai người chưa từng gặp lại.
Anh ấy vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc cô con gái mới chào đời, trải qua những ngày tháng khá gian nan.
Cuối cùng, khi công ty của anh đã tốt hơn, con gái của anh lại bị bảo mẫu bắt cóc. Bà ta đã bị gia đình bạn gái cũ anh mua chuộc, ném đứa bé xuống sông cho nó c.h.ế.t đuối.
Sau đó, anh cũng không kết hôn nữa, cho dù sống ở đâu, đều có một phòng quần áo dành cho con gái có đủ quần áo, giày dép, thậm chí cìn có cả mỹ phẩm dưỡng da, đều dựa theo số tuổi hiện tại của con gái mà chuẩn bị.
Khi Giang Diệu Diệu đọc đến đoạn này, đã đau lòng cho anh rất lâu.
Lúc này, cô đang đứng trong căn phòng mà anh chuẩn bị cho con gái mình. Nhớ tới lời mô tả trong nguyên tác mà tưởng tượng ra hoàn cảnh cuộc sống của Cố Trường Châu ở nơi này.
Lục Khải Minh quan sát cô cả nửa ngày vẫn không thể hiểu được vẻ mặt của cô.
“Em đang nghĩ gì thế?”
“Nếu anh có một đứa con gái, anh sẽ thể hiện tình yêu với nó như thế nào?”
“Tại sao anh phải có một đứa con gái?”
Lục Khải Minh không thể giải thích được, anh ngay lập tức nghĩ đến một khả năng, sắc mặt khẽ biến.
“Không phải em muốn có con đấy chứ?”
Đương nhiên là không rồi, có điên mới muốn sinh con trong hoàn cảnh hiện tại.
Nhưng biểu hiện của anh sao lại thế kia?
Đột nhiên Giang Diệu Diệu cảm thấy bực bội, quay đầu lại nói: “Đi thôi, về nhà.”
Để quay lại siêu thị, bạn phải leo hơn sáu mươi tầng, so với trèo đèo lội suối cũng gần như nhau.
Khi về đến nhà, màn đêm đã buông xuống, hai người tuỳ tiện ăn chút gì đó, tắm rửa rồi vội vàng trở về khách sạn nằm nghỉ.
Leo cầu thang liên tiếp mấy ngày, Giang Diệu Diệu cảm thấy dường như chân không còn là của mình nữa, bước đi mềm oặt như sợi bún, cả người mềm như bông không còn chút sức lực nào. Cô nằm trên giường nhìn thấy Lục Khải Minh đi vào, muốn anh giúp cô xoa bóp chân.
Nhưng cô chưa kịp nói thì người kia đã ném cho cô một thứ gì đó.
Cô cầm nó lên và nhìn nhìn, khó hiểu hỏi: “Tại sao anh lại đưa s.ú.n.g cho em?”
Cô không biết sử dụng nó, khi còn nhỏ cô chỉ mới đụng vào s.ú.n.g nước còn bị bạn học b.ắ.n cho chạy không kịp.
Lục Khải Minh nói: “Anh dạy em, em cầm lấy phòng thân.”
“Vậy sao anh không cho em cây nhỏ nhất ấy? Cầm cây này rất tốn sức.”
Thân s.ú.n.g to, rất khó cầm bằng một tay nên phải cầm bằng cả hai tay.
Sau khi thêm đạn, trọng lượng ước tính là năm sáu cân, tương tự như cảm giác xách một con gà mái già, cầm không được bao lâu sẽ thấy cổ tay đau nhức.
Anh lắc đầu.
“Không, cái kia muốn nhắm chuẩn tương đối khó, lực sát thương cũng nhỏ. Trừ khi em b.ắ.n trúng đầu của zombie, nếu không vết thương sẽ không đủ mạnh để hạ gục nó.”
“Cái này thì sao?”
“Em chỉ cần nhắm vào lồng n.g.ự.c của đối phương, thậm chí lệch một chút cũng có thể xé rách lồng n.g.ự.c của nó.”
Phía sau lồng n.g.ự.c là xương sống, chỉ cần xương sống cũng bị tổn thương, cho dù zombie vẫn còn sống nhưng cũng không thể tấn công được nữa.
Rất phù hợp với cô.
Giang Diệu Diệu nghe vậy thì cực kỳ kích động, hưng phấn vô cùng.
“Vậy còn chần chờ gì nữa? Mau dạy em đi.”
Dựa theo số lượng zombie trong thành phố, chỉ cần cô học được bản lĩnh này, về sau trong thành phố có thể tha hồ tung hoành.
Lục Khải Minh nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười giảo hoạt.
“Em chắc chắc chắn mình đã sẵn sàng rồi chứ?”
“Chắc chắn!”
“Vậy thì đi, chúng ta đi đến chỗ nào rộng một chút.”
Trong khách sạn có một phòng tập thể dục, diện tích lớn bằng một sân bóng rổ.
Lục Khải Minh bê tới một cái bàn và đặt ba chai bia lên đó.
Theo chỉ dẫn của anh, Giang Diệu Diệu đứng cách bàn chừng mười mét, chuẩn bị bắn.