Lục Khải Minh cầm gậy và bẫy tự chế, Giang Diệu Diệu mang theo dù và bình xịt chống nắng, còn tìm được ở trong văn phòng dầu gió là thần dược trị cảm nắng tinh dầu bạc hà.
Chỉ có một lọ bé xíu.
Một giọt khó uống đến mức c.h.ế.t đi sống lại.
Có nó, các mẹ không còn phải lo lắng khi bọn trẻ bị say nắng.
Đến nơi, Lục Khải Minh dựng khung lên, rắc một nắm gạo bên dưới, sau đó buộc một đầu cây gậy bằng một sợi bông mỏng, đầu kia cầm ở trên tay rồi cùng cô đứng dưới cây dù.
Giang Diệu Diệu điên cuồng xịt xịt kem chống nắng lên hai người họ, cau mày nhìn những thứ đó.
“Thế này có ổn không? Có sai góc không? Chim không thể nhìn thấy gạo bên trong. Còn có cái bẫy này hơi nhỏ, anh nên…”
Lục Khải Minh nge thấy phiền, ngẩng đầu hôn lên đôi môi cô đang lải nhải
Giang Diệu Diệu: “…”
Vài phút sau, mặt cô đỏ bừng véo anh một cái.
“Đừng lộn xộn!”
Lục Khải Minh nhướng mày nhìn cô, thu lại nụ cười nhìn về phía trước chờ đợi con mồi đến.
Không lâu sau, một con chim đen lớn từ trên trời đáp xuống nóng lòng đi về phía đống gạo.
Cả hai nín thở sợ làm ồn đến nó.
Con chim đen to lớn từng bước tiến lại gần, cuối cùng đáp xuống cạnh cái bẫy.
Lục Khải Minh đột ngột giật mạnh, cây gậy nhỏ rơi xuống, khung mất trụ đỡ, ụp xuống người con chim lớn màu đen.
Nhưng nó quá nhỏ không thể hoàn toàn nhốt con chim vào bên trong.
Con chim đen vùng vẫy bên trong một lúc lại bay ngược lên.
“Xem này, em đã nói nó quá nhỏ, phải đổi nó thành một cái lớn hơn.”
Giang Diệu Diệu nghĩ rằng mình lại thất bại một lần nữa, đứng lên và phàn nàn.
Lục Khải Minh nhìn chằm chằm vào chằm chằm con chim màu đen kia, nhảy vút lên cuối cùng bắt được nó ở trên không trung.
“Qua —— Qua——”
Con chim đen lớn vỗ cánh, vùng vẫy liều mạng rất dữ tợn.
Lục Khải Minh đ.ấ.m vào đầu nó làm nó ngất xỉu.
Giang Diệu Diệu chạy tới xem, chạm vào thấy con chim bất tỉnh, không khỏi kinh ngạc.
“Trời ạ, không ngờ anh lại là cao thủ bắt chim!”
Cao thủ… bắt chim?
Mấy lời này sao càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.
Lục Khải Minh còn chưa kịp khoe khoang, tay đã bị cô kéo chạy xuống dưới lầu.
“Mau tìm một cái lồng nhốt nó lại!” Con chim này ít nhất cũng nặng hai ba cân, đợi đến lúc nó sinh sản sẽ rất khả quan!
Hai người đi vào siêu thị, định tìm một cái lồng sắt cho con mồi mới
Không nghĩ tới việc này sẽ gặp khó khăn, bởi vì ở trong toà nhà này căn bản không có ai nuôi chim cả.
Mà mấy con chim này lại rất to, cho dù tìm được lồng chim bình thường cũng không chứa được chúng nó.
Cuối cùng Lục Khải Minh lấy một cái thùng đựng chai nhựa rất lớn, dùng d.a.o con cắt trên bề mặt những thanh chắn có độ rộng tầm 2cm, xem như làm được một cái lồng chim sơ sài, sau đó đem chim nhốt vào.
Vì mục đích bắt chúng để nuôi dưỡng, nên sau khi nhốt nó vào lồng thì việc đầu tiên làm là cho nó ăn.
Giang Diệu Diệu đưa ra nửa túi gạo, Lục Khải Minh dùng d.a.o chọc chọc lên đầu con chim, đánh thức nó, bỏ gạo vào ly giấy đưa tới trước mặt nó.
Đại Hắc điểu cũng không thèm nhìn, mắt chim tròn xoe xoay chuyển, quan sát hoàn cảnh chung quanh, nó phát hiện mình mất đi tự do, phẫn nộ đập cánh kêu lên chói tai.
“Có khi nào nó không thích ăn gạo không? Chúng ta thử mấy thứ khác xem?”
Giang Diệu Diệu đề nghị.
Lục Khải Minh gật đầu, trong đầu suy nghĩ mấy thứ mà chim chóc thường hay ăn rồi đi lấy lại đây, nào là đậu xanh, bắp viên, gạo, đậu đỏ linh tinh, mỗi loại đặt vào một ly giấy riêng.
Đặt bốn năm cái ly trước mặt Đại Hắc điểu, nó dùng mỏ nhọn mổ mổ, không có hứng thú, tiếp tục oa oa gào lên, thậm chí húc đầu vào lồng sắt, ý định lao ra ngoài.
Giang Diệu Diệu thấy vậy thì hãi hùng khiếp vía: “Ôi thôi xong, cái gì cũng không chịu ăn, phải làm sao bây giờ?”
Lục Khải Minh lạnh mặt nói: “Anh thấy là nó còn không có đói đến cực hạn. Trước mắt đừng động nó, mặc kệ cho nó húc, đói đến chịu không nổi tự nhiên sẽ ăn.”
Cô bán tín bán nghi, để lồng chim lại siêu thị, theo anh ấy trở về phòng.
Lúc chạng vạng làm cơm chiều, Giang Diệu Diệu nhịn không được qua kia nhìn thử.
Chỉ thấy Đại Hắc điểu đã húc đến mức vỡ đầu chảy máu. Lồng sắt dính đầy phân chim và lông chim, còn con chim thì nằm trong góc, hơi thở thoi thóp.
Cô lập tức kêu lên.
“Lục Khải Minh! Lục Khải Minh!”
Lục Khải Minh đang khiêng đồ uống ở kệ để hàng, nghe tiếng gọi đi qua hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh xem con chim này, hình như nó sắp c.h.ế.t rồi?”
“Nếu thật sự nuôi không được, vậy thì không nên lãng phí, nhanh nhanh đun nước sôi vặt lông đi, bữa cơm tối nay bổ sung thêm thịt.”
Lục Khải Minh thò đầu lại gần nhìn, lấy ra một cây đũa chọc chọc con chim.
Đôi mắt Đại Hắc điểu đang nửa híp đột nhiên trợn tròn, lại bắt đầu phịch, đ.â.m đầu vào lồng sắt.
“Còn chưa có chết, thế thì tốt.”
Anh thu hồi chiếc đũa nói.
Giang Diệu Diệu vẫn không yên tâm.
“Mấy đồ ăn nó cũng chưa chạm vào, cũng không uống nước. Vậy mà còn đ.â.m lồng sắt, lăn lộn cái mấy ngày chắc chắn chịu không nổi.”
“Chim này là thú hoang, trên người có dã tính, thuần phục nó dĩ nhiên tương đối khó khăn. Không giống với mấy con thú cưng vừa thấy người liền thân cận. Chờ một chút đi.”
Cô tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tạm thời mặc kệ.