Trong màn tuyết bay, một zombie đã nhảy từ trên đỉnh tòa nhà xuống và vồ vào Cố Trường Châu.
Ông ta giơ s.ú.n.g lên, và ngọn lửa b.ắ.n ra từ họng súng, đập tan nó giữa không trung.
Cả hai người Giang Diệu Diệu và Lục Khải Minh đã dành nửa ngày để hoàn thành chuyến đi quanh đảo.
Họ đã bơi trên biển cạnh bến tàu.
Đã bơi ở biển cạnh vùng đất canh tác.
Đã bơi trên biển bên cạnh đồi.
Trong hồ… Nước hồ còn dùng để uống, thôi không bơi nữa vậy, Giang Diệu Diệu rũ tấm thảm ra trải trên mặt đất, nằm ở trên đó cùng Lục Khải Minh phơi nắng ăn cà chua cho bữa trưa.
Giang Diệu Diệu không thích cà chua, bàn bên cạnh vẫn chưa dọn, còn lại một nửa con cá hồi muối từ tối hôm qua.
Giang Diệu Diệu cầm lên ngửi, không thấy mùi vị lạ, liền nhét vào miệng.
Trời xanh mây trắng, gió thổi vi vu.
Cô giơ tay lên và không ngừng phàn nàn.
“Ở trong nước lâu quá, ngón tay của em nhăn hết lại rồi.”
Lục Khải Minh đung đưa chân thong thả, dùng ngón chân chạm vào ngón chân cô.
“Ai khiến em không có việc gì lại cứ nhảy xuống nước cơ.”
“Không bơi thì có thể làm gì chứ? Haizz, sớm biết thế này thì lúc trước dù thế nào cũng phải cướp lấy mấy cái điện thoại di động.”
Ngay cả khi chỉ có Tetris() trong đó, vẫn tốt hơn là không có trò giải trí nào cả.
Lục Khải Minh suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Anh nhớ trên đảo có một thư viện nhỏ, buổi chiều có nên đi đọc sách không?”
Bơi trong biển văn chương cũng là một loại hình du lịch.
Giang Diệu Diệu lắc đầu.
“Không đọc.”
“Tại sao?”
Cô không chịu nói, Lục Khải Minh suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên bật cười.
“Em không biết chữ, phải không hả?”
“… Anh mới không biết đọc, trình độ tiếng Trung của em cao hơn của anh rất nhiều, hứ!”
Giang Diệu Diệu đ.ấ.m anh rồi quay sang phớt lờ anh.
Lục Khải Minh cúi xuống rồi vòng tay qua vai cô ấy và mỉm cười: “Tiểu thất học, để anh dạy em tiếng Anh.”
“Không học.”
“Tại sao không? Em có thể đọc sách tiếng Anh nếu em học.”
Lúc còn đi học cô còn không thèm học, bây giờ anh lại kêu cô học á? Trêu cô à.
Giang Diệu Diệu quay đầu lại nói: “Nếu như anh thật sự muốn giúp em làm việc, anh cứ việc…”
“Ừm.” “Đi lấy trứng chim đi!”
Có một đàn mòng biển sống ở bờ biển phía Nam, đầu của chúng rất lớn, có đôi cánh dang rộng như đại bàng, chúng luôn đến ăn cá muối khô của cô.
Giang Diệu Diệu không thể bắt được chúng, nhưng cô đã thèm muốn những quả trứng của chúng từ lâu.
Cá tuy ngon nhưng ăn hai tháng thì cũng ngán quá, không thể tiếp tục ăn được nữa.
Lục Khải Minh không đồng ý.
“Không đi.”
Giang Diệu Diệu nắm lấy cánh tay của anh và lắc lắc nó.
“Đi, đi đi mà, anh lấy về cho em rồi sẽ muối trứng muối cho anh. Trước đây em thấy bà ngoại ngâm rồi, rất đơn giản.”
Lục Khải Minh hất chiếc cằm xinh đẹp lên.
“Anh lấy cho em trứng chim rồi, em giúp anh làm gì?”
“Em giúp anh….”
Cô suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra được, không nói nên lời, đành phải hỏi: “Anh muốn em làm gì?”
Ý cười của anh rất rõ ràng.
“Chúng ta đã kết hôn rồi.”
“Ừm.”
“Mặc dù không có giấy đăng ký kết hôn, nhưng thời gian này cũng không tìm được chỗ đăng ký.”
“Cho nên?”
“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, gọi anh một câu chồng ơi nghe xem nào.”
Lục Khải Minh cuối cùng cũng tiết lộ mục đích thực sự của mình và dỏng tai lên chờ đợi.
Giang Diệu Diệu không phản bác, dù sao cô cũng đã kết hôn, gọi người đối diện như vậy là chuyện bình thường, lúc thường cô cũng không ngại.
Nhưng lúc này, miệng của cô như bị keo dính chặt, dù thế nào cô cũng không thể thốt được ra câu đó.
Kìm nén hồi lâu, mặt Giang Diệu Diệu trở nên đỏ bừng, vẫn không nói được lời nào.
Lục Khải Minh thật không thể tin được.
“Khó khăn như vậy sao?”
Cô không hề khách khí: “Có bản lĩnh thì anh gọi đi xem nào.”
“Gọi em là chồng á? Anh vẫn nên thay đổi xưng hô thì hơn.”
Anh không biết xấu hổ cúi xuống, áp trán mình vào trán cô, khoảng cách rất gần và nói một câu.
“Vợ ơi.”
Chú thích:
(
)Tetris (tiếng Nga: Тетрис) là một trò chơi điện tử đầu tiên được thiết kế và phát triển bởi nhà khoa học máy tính người Liên Xô Alexey Pajitnov. Trò chơi được tạo ra vào ngày 6 tháng 6 năm 1984, trong lúc ông đang làm việc tại Trung tâm Tính toán Dorodnicyn của Viện hàn lâm Khoa học Liên Xô tại Moskva.