Giang Diệu Diệu càng lo lắng càng không nhớ ra được: “Cái gì… cái gì cơ?”
Viên Mục Băng lấy bản đồ trong túi ra, ghi địa chỉ và số điện thoại của cô vào ô trống, dúi vào tay cô và vỗ vai cô.
“Nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây.”
Cô ấy bước vào thang máy và nhanh chóng biến mất.
Giang Diệu Diệu cầm bản đồ, xung quanh là những con người và cảnh vật xa lạ, cảm thấy vô cùng bất lực.
May mắn thay, một lúc sau, có người giúp cô mang hành lý và con ch.ó đến.
Giang Nhục Nhục bị say tàu xe đến mức nó lập tức trở nên kích động khi nhìn thấy cô, lao tới xin xỏ được ôm.
Giang Diệu Diệu gắng sức bế nó lên và đi theo Lưu Lan về ký túc xá của mình.
Có một ngôi nhà bằng kim loại màu bạc số-1173 trên cửa.
Lưu Lan lấy chìa khóa mở cửa và giới thiệu với cô các tiện nghi trong nhà.
“Đây là căn hộ một phòng ngủ với giường đơn 90 * 180, tủ quần áo một cửa và một bộ bàn ghế. Phòng tắm có toilet, bồn rửa và vòi hoa sen.
Hệ thống sưởi được cung cấp 24/24, nước lạnh được cung cấp từ 20:00 đến 21:00 và nước nóng được cung cấp từ 21:00 đến 22:00.
Nếu ngừng cấp nước, thì sẽ có thông báo trên màn hình thông báo thang máy trước một ngày, nếu muốn sử dụng có thể đến điểm cấp nước tập trung của ký túc xá, nhớ mang thêm xô để đựng.”
Giang Diệu Diệu cố gắng nhớ lại khoảng thời gian, tò mò hỏi: “Nếu mất điện thì sao?”
Mặc dù trong nhà không có đồ điện nhưng bóng đèn và thang máy đều chạy bằng điện, nếu như mất điện lẽ nào phải leo cầu thang trong tình trạng tối om hay sao?
Lưu Lan kinh ngạc nhìn cô.
“Điện? Điện của chúng ta được biến đổi thông qua nhiệt địa nhiệt. Nếu cúp điện, khả năng cao là tất cả chúng ta sẽ tiêu đời rồi.”
“Như vậy hả….”
Cô gật gật đầu.
Đối phương tiếp tục giới thiệu.
“Có một nút màu đỏ ở đây, được kết nối với đồn cảnh sát. Nếu cô gặp phải một cuộc tấn công hoặc các trường hợp khẩn cấp khác, cô có thể nhấn vào nó. Cảnh sát sẽ chạy đến ngay khi nhận được lời kêu cứu. Đây là chứng chỉ nhận dạng tạm thời của cô và cô cần xuất trình cho nhân viên khi kiểm tra ngẫu nhiên. Cô cũng phải sử dụng nó khi cô đến nhà ăn để ăn, có định mức 2.000 tệ mỗi tháng. Ngoài ra, cũng cần phải quẹt thẻ để sử dụng thiết bị liên lạc, mỗi người có thể sử dụng ba lần mỗi tháng.”
Giang Diệu Diệu nhận thẻ từ cất vào túi cẩn thận.
Lưu Lan mở tủ, trong đó có chăn và gối, quần áo cơ bản và đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Sau khi bàn giao từng thứ một, cô ấy hỏi:
“Còn điều gì chưa rõ hay không?”
Đương nhiên là có!
Giang Diệu Diệu vội vàng nói: “Khi nào Lục Khải Minh trở lại? Tôi có thể đi tìm anh ấy không?”
Lưu Lan không hiểu: “Cái gì mà Lục Khải Minh?”
“Chính là người đến đây cùng với tôi ý.”
“Tôi không biết cô đang nói cái gì. Nhiệm vụ được giao cho tôi ở trên là sắp xếp cho một người phụ nữ với một con ch.ó chuyển đến. Còn có ai nữa sao?”
Khi nghe điều này, cô cảm thấy rất thất vọng.
Anh ấy thậm chí còn không được sắp xếp chỗ ở, chẳng lẽ sau này anh ấy sẽ sống trong phòng thí nghiệm hay sao?
Còn tưởng rằng ít nhất còn có thể gặp nhau một lát vào ban đêm chứ.
Thấy cô im lặng, Lưu Lan cũng không có hứng thú hỏi nhiều, định quay lại làm việc khác.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ mười mấy mét vuông, cái đuôi của Giang Nhục Nhục đã cuốn vào lòng cô ấy.
Lưu Lan nhìn xuống nhắc nhở: “Tốt nhất con ch.ó của cô không nên chạy lung tung. Tuy rằng trong căn cứ không được phép tham ô tài sản của người khác, nhưng nếu có người bắt trộm khi cô không chú ý, cảnh sát sẽ không có cách nào giúp cô tìm ra nó.”
Cô vội vàng nói: “Được, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, cảm ơn.”
Lưu Lan gật đầu, bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại cho cô.
Đây là nhà mới của mình ư?
Ngồi ở trên giường gỗ, Giang Diệu Diệu nhìn căn phòng chật chội trước mặt, có một loại cảm giác như đang trong mơ, không hề chân thật tí nào.
Vào thời điểm này ngày hôm qua, cô vẫn đang hưởng tuần trăng mật trên đảo.
“Gâu gâu gâu!”