Ăn xong đang lo rửa bát thì có người ở ngoài hô lên có nước rồi.
Giang Diệu Diệu nghĩ đến việc cấp nước có hạn mà Lưu Lan nói, liền nhanh chóng lấy xô hứng dưới vòi nước trong phòng tắm.
@#¥%……
Vòi giống như một ông lão bị hen suyễn, phát ra đủ loại tiếng động kỳ quái, dòng nước nhỏ đến đáng thương.
Cô ngồi xổm đợi nửa giờ, chỉ nhận được một xô nước lạnh nhỏ, trong đường ống cũng không còn nước chảy ra nữa.
Sau nửa giờ nữa, nước nóng bắt đầu được cung cấp.
Giang Diệu Diệu mang theo phích nước, hứng được một bình nước nóng nhỏ.
Nước được lấy từ những ngọn núi phủ tuyết, có vị ngon, ngọt dịu và rất ít tạp chất.
Nhưng khẩu phần quá ít, uống không đủ no, tắm thì phải làm sao?
Cô đổ một chút nước nóng vào chậu, thêm một chút nước lạnh, vừa đủ làm ẩm khăn, lau người và mặt.
Khi chuẩn bị lên giường đi ngủ thì người phụ nữ hàng xóm sang gõ cửa.
“Cô mới tới đây đúng không, ồ, còn có một con ch.ó béo thế.”
Khi Giang Diệu Diệu nghe thấy từ “béo”, tóc của cô dựng đứng, liền nhanh chóng giải thích.
“Không béo không béo, chỉ là lông dày, bọng mắt cũng to, thật ra thịt không nhiều.”
Người bên kia cũng không quan tâm lắm, kéo cô nói chuyện phiếm hơn một tiếng đồng hồ, lúc rời đi còn được Giang Diệu Diệu tặng cho một con cá lớn và hai con sò khô.
Không dễ dàng gì mới tiễn được đối phương đi, Giang Diệu Diệu thởi phào nhẹ nhõm, lúc đóng cửa trong lòng thầm hạ quyết tâm: Sau này sẽ bớt tiếp xúc với người khác.
Cô hoàn toàn không phải là kiểu người như thế, đấu võ mồm cứng miệng với Lục Khải Minh còn được, chứ lúc giao tiếp với người khác thì đều bị người ta bắt nạt.
Bằng cách nào đó, máy sưởi trở nên lạnh hơn rất nhiều sau khi đêm muộn, cô vẫn còn rùng mình mặc dù đã đắp chiếc chăn bông quấn chặt.
Nhìn thấy Giang Nhục Nhục cũng đang nằm trên thảm mà run cầm cập, cô kéo nó lên giường, ôm nó đi ngủ.
Giang Nhục Nhục thật sự rất béo, cái bụng bự bự áp vào cô, bên trong còn kêu òng ọc, hiển nhiên còn chưa no. Cô chạm vào cái mũi ướt át của nó và nhỏ giọng hỏi: “Mày có nhớ anh ấy không?”
Giang Nhục Nhục chớp chớp mắt.
Cô vùi đầu vào bộ lông bạc trắng của nó và cất giọng buồn bã.
“Tao thì rất nhớ.”
Kể từ khi xuất hiện làn sóng zombie cho tới trước khi anh chọn quay lại, hai người chưa bao giờ tách rời nhau, ăn ngủ cùng nhau.
Đột nhiên khi ngủ không có anh ở bên, thật sự cực kỳ không quen.
Giang Diệu Diệu xoay chiếc nhẫn bạc thô sơ trên ngón tay mình, tưởng tượng ra dáng vẻ ngốc nghếch của một người nửa đêm mò dậy mài nhẫn, nước mắt cô lặng lẽ ướt đẫm bộ lông chó của Nhục Nhục.
Vào ngày thứ năm chuyển vào căn cứ, thẻ căn cước chính thức của cô đã có rồi.
Vào ngày lấy được chứng chỉ, có người từ Phòng Nhân sự đến thu xếp công việc cho cô.
Người đến là một cô gái trẻ rất dịu dàng, cầm máy tính và hỏi: “Cô đã từng làm gì trước đây? Có yêu cầu gì cho công việc của mình không?”
“Tôi từng là sinh viên và chỉ làm việc bán thời gian trong một nhà hàng. Nếu được yêu cầu…”
Giang Diệu Diệu có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói thật: “Có công việc nào nhẹ nhàng chút không?”
Lục Khải Minh rời đi đã rất buồn rồi, nếu cô còn phải nhận một công việc khó khăn khác và nửa ngày nửa mệt mỏi vì không có đủ thức ăn thì sẽ không thể sống nổi.
Cô em gái không nhịn được cười gật đầu.
“Được, để tôi tìm cho cô.”
Cô ấy gõ bàn phím một lúc và đẩy màn hình ra trước mặt cô.
“Cô xem công việc này thế nào? Người dọn dẹp căng tin. Chịu trách nhiệm chính dọn dẹp đồ ăn thừa cho mọi người. Thời gian làm việc không lâu. Mỗi bữa ăn cũng gần hai tiếng là xong rồi, một ngày làm việc khoảng sáu tiếng, nhưng tan làm sẽ muộn hơn người khác một chút.”
Sau khi cơm còn bận rộn 2 tiếng đồng hồ.
Tất cả mọi người sẽ kết thúc bữa tối lúc tám hoặc chín giờ, có nghĩa là ít nhất sau mười giờ cô ấy mới có thể tan làm, lúc đó thì nguồn cung cấp nước nóng và lạnh đã ngừng hoạt động rồi.
Giang Diệu Diệu: “Còn công việc nào khác không?”