Nó không khác gì một hang động thật sự cả. Trên đỉnh cao ba mét còn có một số thạch nhũ, nơi này thường xuyên có những giọt nước nhỏ xuống, tạo thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.
“Xin hãy đi qua đường hầm và tiến về Núi Vọng Sơn để hỗ trợ cảnh sát tiêu diệt chồn tà ác!”
Cảnh sát ếch xanh phía sau ngồi lên tàu hỏa có hình dạng giống như xe ô tô, mỗi chiếc xe như thế này chỉ chở được hai người mà thôi.
Hiện tại, ở đây chỉ có một mình Tiểu Vũ là khách nên anh ta có thể tuỳ ý chọn chỗ ngồi.
Lúc này, một sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra.
Sự mong chờ của người xem đã được đẩy lên đến đỉnh điểm, họ muốn được trải nghiệm cảm giác ô tô bay cùng Tiểu Vũ.
[Lá gan của Tiểu Vũ hơi nhỏ, nơi này tối như thế nên phát sóng trực tiếp không được rõ cho lắm, nhưng tiếng thét chói tai thì có thể xuyên thủng được bóng tối ở đây đó nha.]
[Mọi người ở đây đều đang rất mong đợi tiếng thét chói tai chuẩn bị online đó nha!]
Tiểu Vũ thực sự đã hét lên.
Trong bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe cọ xát vào đường ray và tiếng hét sợ hãi vọng lại của Tiểu Vũ.
Ban đầu vẫn còn rất bình thường.
Nhưng đã ba phút trôi qua rồi mà vẫn chưa đến điểm cuối cùng của đường hầm. Màn hình phát sóng trực tiếp vẫn như cũ, chỉ có thể nghe được âm thanh va chạm kịch liệt cùng với đó chính là tiếng hét chói tai của chủ phòng sau đó phát sóng trực tiếp cũng kết thúc.
Chỉ trong vài giây, người xem phát sóng trực tiếp đã bắt đầu cảm thấy bất an.
[Không có việc gì chứ Tiểu Vũ, không phải là đã xảy ra sự cố gì đấy chứ?]
[Tại sao lại kết thúc phát sóng trực tiếp vậy? Đợi đã, chủ phòng có ổn không thế?]
[Này! Thật sự không xảy ra chuyện gì đấy chứ?]
Đợi thêm vài phút nữa, nhưng buổi phát sóng trực tiếp vẫn chưa tiếp tục, điều này khiến cho người xem trong phòng phát sóng trực tiếp càng thêm sốt ruột.
[Công viên giải trí này xảy ra sự cố chỉ vài ngày sau khi khai trương. Chất lượng tệ đến vậy sao?]
[Huhu, Tiểu Vũ, xin đừng xảy ra chuyện gì mà.]
[Báo cáo khu vui chơi này làm hại người!!! Xảy ra vấn đề mất an toàn như thế sẽ còn ai đến nữa chứ?]
[Lúc đầu xem tôi vẫn thấy công viên giải trí này khá tốt, nhưng kết quả là trong khi phát sóng trực tiếp lại xảy ra sự cố mất an toàn như thế, chủ phòng sẽ không mất mạng ở trong đó đấy chứ.]
Tình hình ngày càng trở nên hỗn loạn hơn, những người này đều muốn công khai lên án Lâu Đài Chó nên đã tràn vào weibo của Hồ Trân Trân rồi bắt đầu chửi bới ở phần bình luận phía dưới trang chủ.
[Công viên giải trí rác rưởi hại c.h.ế.t người, tẩy chay Lâu Đài Chó!]
[Vừa mới được thành phố quảng bá liền xảy ra sự cố lớn như vậy. Cô là người phụ trách thì ít nhất cũng phải lên tiếng xin lỗi công chúng đi chứ.]
[Thông báo cho nhân viên công viên giải trí ngay lập tức!! Hãy đến giúp đỡ đi!!!]
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều lên mạng để cầu cứu, trong đó có không ít bài đăng có tích xanh.
Một lúc sau, chuyện này đã trực tiếp nhảy lên hot search.
[Giải cứu Tiểu Vũ!]
Người hâm mộ đã đẩy chuyện này lên đứng đầu bảng hot search, nên Hồ Trân Trân đã chú ý đến nó.
Lúc đầu, những khách hàng mua sữa để ý đến những bình luận trên mạng và nói chuyện này cho Phương Bình biết, vì vậy cô ấy mới nhanh chóng nhắn tin cho Hồ Trân Trân.
Tất cả nhân viên ở Lâu Đài Chó đều là diễn viên.
Hồ Trân Trân đưa ra mức lương rất cao, phúc lợi cũng khá tốt hơn nữa còn tuyển cả người mới chưa có kinh nghiệm. Trong số đó có những người tốt nghiệp không tìm được việc làm, những diễn viên quần chúng đóng vai phụ mờ nhạt trong nhiều năm và có cả những diễn viên gạo cội không có việc làm, họ đều đến xin làm nhân viên của cô.
Hồ Trân Trân không có yêu cầu nào khác, chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là tuyệt đối tin tưởng mà nhập tâm vào vai diễn của mình.
Bất kể có điều gì xảy ra, bạn phải diễn đúng vai trò của mình.
Đối với những diễn viên mà nói đây chính là một cơ hội tốt để rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình, nhưng khi ở trong vòng luẩn quẩn này ngay cả những sinh viên chưa có kinh nghiệm cũng học được không ít.
Hoạt động được hai ba ngày, Hồ Trân Trân cảm thấy không có vấn đề gì nên mới giao cho người khác quản lý. Nhưng cô không ngờ chỉ mới bàn giao ngày đầu tiên mà lại xảy ra chuyện lớn như thế.
Cô nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
“Có một chủ phòng phát sóng trực tiếp khi chơi ở Lâu Đài Chó đã biến mất. Tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra rồi thông báo cho tôi.”
“Nhân tiện, nếu thực sự có người bị thương thì nhớ gọi xe cấp cứu trước rồi sau đó hãy gọi điện báo cho tôi. Nhanh lên đừng chậm trễ.”
Hồ Trân Trân không nghĩ rằng sẽ có một sự cố ngầm xảy ra trong Lâu Đài Chó như thế.
Khi vừa mới hoàn thành xong công trình cô đã mời các chuyên gia đến để kiểm tra sự an toàn ở đây. Không ngờ lại bị vả mặt nhanh như vậy.
Nhưng trước mắt đã xảy ra loại chuyện như thế này, cô cũng không thể cứng miệng lên tiếng phủ nhận được mà chỉ có thể nhanh chóng giải quyết mọi chuyện.
Đây mới là ngày đầu tiên Hà Tất nhận chức, mà đã xảy ra loại chuyện như thế này nên anh ấy cũng nhanh chóng chạy đi xử lí.
Anh ấy dùng một phút chạy phòng phát thanh của khu vui chơi: “Các vị cảnh sát chú ý. Tôi vừa nhận được thông báo rằng cảnh sát Tiểu Vũ đã mất tích ở trong hầm. Ai tìm được cảnh sát Tiểu Vũ hãy nhanh chóng thông báo cho tôi biết.”
Mỗi nhân viên đều có một bộ đàm riêng nên Hà Tất nhanh chóng nhận được phản hồi của vị cảnh sát ếch xanh.