Hình như người nhà cậu bé kia rất để ý đến danh dự.
Lúc sáng, Hồ Trân Trân cũng đã nhìn thấy rõ được mặt của cậu bé đó, nhưng đó cũng chỉ là khuôn mặt mà thôi. Không biết cậu bé có di truyền cái tính đó của cha mẹ mình không nữa.
Nếu đã như vậy, sau này Đồng Soái có thấy mặt của Giang Thầm cũng phải tránh đi chỗ khác rồi.
Một cậu bé to cao như vậy, mà phải đứng trước mặt toàn bộ học sinh lớp 2 lớp 3 xin lỗi như thế, người có da mặt dày còn thấy xấu hổ chớ huống chi là một cậu bé như thế.
Chưa kể cậu bé này cũng rất để ý đến thể diện của mình.
Đột nhiên Hồ Trân Trân cảm thấy có chút hãnh diện, cô xoa đầu Giang Thầm.
Cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cô thấy Giang Thầm.
Lúc đó cậu rất nhỏ bé lại còn gầy nữa, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, vừa nhìn là biết không được chăm sóc tốt rồi.
Người của nhà họ Giang đối xử tệ bạc với cậu, nhưng Hồ Trân Trân cũng chưa bao giờ nghe Giang Thầm mắng những người ở nhà đó dù chỉ là một câu.
Cho đến khi Giang Hoa xảy ra chuyện, Hồ Trân Trân mới đến đưa cậu bé đi, Giang Thầm chỉ khóc thật to một lúc rồi nói với cô rằng cậu rất sợ mà thôi.
Về phần họ hàng, cậu cũng chưa từng đề cập tới.
Trước đây, Hồ Trân Trân cảm thấy Giang Thầm giống như một cái túi đã bị người ta nhàu nát. Khi bị ức h.i.ế.p cậu chỉ im lặng chứ không phản kháng.
Nhưng bây giờ con trai cô đã học được cách đáp trả lại rồi, là một người mẹ cô cảm thấy rất vui mừng.
“Hôm nay Tiểu Thầm đã khóc nhiều rồi nên chắc chắn rất mệt đúng không, mẹ dẫn con đi ăn thịt để bồi bổ nhé.”
Hồ Trân Trân trực tiếp kêu Trần Khai lái xe tới quán thịt nướng.
Một bàn đầy thịt nướng. Trần Khai ngồi cạnh cậu chủ nhỏ. Trong khi ăn, ân cần cắt thịt nướng thành những miếng nhỏ để cậu ăn dễ hơn.
Có hắn ở đây, Hồ Trân Trân lại hết việc để làm.
Giang Thầm ăn gần no bụng mới mơ hồ nhớ đến.
Cậu chưa từng nói rằng mình khóc, làm sao mẹ có thể biết được chứ?
Bên này thì tình cảm mẹ con dạt dào, không khí rất vui vẻ.
Nhưng Đồng Soái thì không vui vẻ như vậy.
Vốn dĩ ở trường học bị đánh chảy m.á.u mũi như thế, tâm trạng cậu bé đã không vui.
Vậy mà thầy giáo còn thiên vị Giang Thầm, yêu cầu cậu bé phải ở trước mặt mọi người xin lỗi Giang Thầm.
Trong lòng Đồng Soái cảm thấy không phục, nhưng vẫn phải thuận theo.
Cậu bé chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy. Khi trở lại lớp, cậu bé nghe thấy những tiếng cười của các bạn cùng lớp và cảm thấy như họ đang cười nhạo mình.
Trong mũi Đồng Soái vẫn còn nhét giấy cầm máu, thê thảm đi về nhà.
“Ba, con về rồi.”
Đồng Thụ đang ngồi trong phòng khách “Ừ” một tiếng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bộ dáng thê thảm của cậu bé.
“Chiều nay giáo viên gọi điện cho ba, nói hết mọi chuyện. Con vậy mà lại bị cậu bé học lớp 2 thấp hơn mình một cái đầu đánh.”
Đồng Thụ bất mãn nói: “Khi ba bằng tuổi con, có thể một mình đánh được ba người, nhưng con thì ngược lại. Một chọi một, thậm chí người đó còn thấp hơn con một cái đầu vậy mà lại bị đánh tới chảy m.á.u mũi.”
Ba càng nói, Đồng Soái càng không dám ngẩng đầu lên.
“Đó là do con không đánh trả.”
Cậu bé nói xong, nhỏ giọng tự bào chữa cho chính bản thân mình.
Thế là ba cậu càng mắng to hơn: “Con là đồ ngốc sao? Tại sao không đánh trả?”
“Là con không muốn đánh trả, hay là không dám đánh trả?”
Bên ngoài là một cậu bé quật cường, nhưng khi ở nhà lại bị mắng đến mức hai mắt đỏ hoe.
“Ngay cả dáng vẻ của một người đàn ông nên có cũng không có, thật là…”
Câu nói này chính là cọng rơm cuối cùng có thể đè c.h.ế.t một con lạc đà.
Đồng Soái không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn người ba đang nói những lời lăng mạ mình.
“Chẳng lẽ ba ra dáng một người đàn ông sao?”
“Con nói gì?”
Giọng nói của Đồng Thụ dần trầm thấp, lửa giận xông lên não. Hắn không ngờ con mình lại dám cãi lại như thế.
“Tại sao con lại nói chuyện với ba như vậy hả? Ba bỏ ra rất nhiều tiền để cho con học ở trường tốt nhất trong thành phố, đây là những gì con học được ở đó?”
Đồng Soái cười mỉa mai.
“Ba bỏ ra nhiều tiền cho con học ở trường đó sao, nhưng ba cũng không chi ít tiền để những người kia đi học nhỉ.”
Đồng Thụ bị những lời này dọa đến kinh ngạc, hắn không ngờ cậu bé sẽ nhắc đến chuyện này.
“Bọn họ đều là em trai em gái của con, hiện tại con đang trách ba cho con của mình học trường tốt sao?”
“Anh chị em sao…”
Đồng Soái chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Mẹ con còn chưa chết, mà đã có những đứa con bò ra từ bụng người đàn bà khác.”
Những lời khó nghe này làm mặt Đồng Thụ tức đến đỏ bừng. Trong cơn tức giận, hắn đã tát vào mặt Đồng Soái.
“Câm miệng! Chuyện của người lớn là việc con có thể nói sao?”
Giấy trong mũi của Đồng Soái theo lực mạnh mẽ văng ra ngoài.
Máu mũi đã khô lại vẫn còn dính trên giấy, khi rơi xuống nền trắng thì thấy rất rõ ràng.
Đồng Soái khịt mũi, đè nén cục tức trong cổ họng mình.
Cậu tình nguyện trong bộ dạng thê thảm nhất vẫn nhét giấy vào để cầm m.á.u rồi đi về nhà.
Kết quả là ba cậu thậm chí còn không buồn hỏi thăm dù chỉ là một câu.
Trong vô thức, Đồng Soái đã nhớ đến những lời mình nói với Giang Thầm.
“Cậu phải nịnh bợ mẹ kế nhiều vào, chờ khi mẹ kế cậu sinh con của mình ra, e rằng cậu sẽ trở thành một đứa trẻ đáng thương không ai quan tâm.”
Đồng Soái nói những lời này vì muốn phá hỏng tâm trạng tốt của Giang Thầm, nhưng lời này lại như một lời nhắc nhở với cậu.
Cậu đã phải chịu đựng rất nhiều.