“Cô Hồ và bạn cũ ôn lại chuyện xưa, vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa. Chúng tôi sẽ đưa bọn nhỏ về khách sạn trước nhé.”
Hắn ta nói xong rồi mỉm cười, không cho Hồ Trân Trân có thời gian kịp phản ứng, quay người đi về phía lối ra.
Hồ Trân Trân cũng không biết nói gì để thuyết phục họ ở lại.
Tại sao mấy người này lại chuồn nhanh như thế?
Chẳng lẽ không có ai muốn làm quen với Thomas sao?
Dù sao hiện tại Thomas cũng là nhà thiết kế chính của Kỷ Tiên Sinh, vậy mà không ai muốn làm quen với anh ta sao?
Hồ Trân Trân nhìn chằm chằm vào những bóng lưng đang đi về phía cửa ra, trong lòng nhen nhóm ý định rời đi cùng.
Nếu có thể, cô không muốn ở đây ôn lại chuyện xưa với buổi lễ chào đón gì mà “Đại ca, đại ca…” kia đâu.
Trong suy nghĩ của Thomas, hai người bọn họ đã quen nhau được bảy tám năm, nhưng vẫn luôn là bạn bè trên mạng, chưa bao giờ gặp mặt ngoài đời.
Và để chào đón một người bạn tốt mà chưa từng gặp, anh đã đặc biệt nghiên cứu văn hóa của nước Z và chuẩn bị một buổi lễ chào mừng hoành tráng, chỉ vì muốn làm cô ngạc nhiên.
Sau khi nghe điều này, Hồ Trân Trân chỉ có thể mỉm cười và giả vờ thích nó.
“Thomas, cậu đúng là người rất chu đáo, tôi rất cảm động.”
Mở loại nhạc này ở sân bay quả là mang tính lễ hội.
Hồ Trân Trân chuẩn bị tinh thần nói: “Thomas, cứ để họ về trước đi. Bây giờ chúng ta cùng nhau dùng bữa được không? À, tôi còn mang quà của nước Z cho cậu này.”
Nói xong, cô không quên giới thiệu Giang Thầm với anh ta, đứa trẻ mà vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh cô.
“Đây là con trai tôi, tên là Giang Thầm, Tiểu Thầm đây là chú Thomas.”
“Ôi! Tiểu Thầm à! Tôi cũng đã để ý đến đứa bé dễ thương này từ đầu rồi.”
Thomas tỏ ra rất nhiệt tình, Hồ Trân Trân vừa mới giới thiệu Giang Thầm, trong chốc lát anh ta đã đưa tay ra bế Giang Thầm lên cao.
Đây là trò chơi yêu thích của trẻ em nhưng đáng tiếc là chỉ dành cho trẻ từ một đến hai tuổi.
Còn Giang Thầm đã tám tuổi rưỡi, nhưng vẫn chưa từng trải qua chuyện này nên cảm thấy rất hoảng sợ, theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay anh ta.
Thomas vẫn nghĩ đó là sự thích thú của Tiểu Thầm.
“Ôi bé cưng dễ thương quá, đại ca nhìn này, Tiểu Thầm vui quá còn nắm lấy tay tôi.”
Không, có vẻ như là ngược lại thì đúng hơn.
Hồ Trân Trân nghẹn ngào không nói nên lời, nhanh chóng nắm lấy tay Thomas, “Thomas, Tiểu Thầm vẫn còn say máy bay, mau thả thằng bé xuống đi.”
Thomas thực sự rất thích một đứa bé dễ thương như Giang Thầm, nên khi nghe Hồ Trân Trân nói, anh ta liền thở dài tiếc nuối.
“Đáng tiếc, tôi còn muốn dẫn bé cưng đi tàu lượn siêu tốc của quỷ mà.”
Thôi xin, chỉ nghe cái tên thôi cũng có thể tưởng tượng được độ dốc của tàu lượn siêu tốc cao đến mức nào rồi.
Hồ Trân Trân giữ chặt cánh tay Thomas, nụ cười gượng vẫn nở trên môi.
“Cái này để lần khác đi. Lần này chúng tôi đến đây chủ yếu là đi trượt tuyết. Cậu có muốn đi cùng không, Thomas?”
“Trượt tuyết, được đó, tôi cũng rất thích!”
Thomas đã ba mươi tuổi rồi nhưng tính cách vẫn trẻ con như một cậu bé.
“Trượt tuyết là sở trường của tôi, cô tìm đúng người rồi đấy, hay để tôi làm thầy của bé cưng đi, tôi nhất định sẽ giúp bé cưng trở thành chàng trai trượt tuyết đẹp trai nhất toàn nước F này.”
Nói xong anh ta quay qua nắm lấy tay Giang Thầm.
“Bé cưng, con có muốn ăn gì không?”
Trẻ con vốn dĩ rất dễ bị hấp dẫn, nên cùng dưới sự dẫn dắt của một người hướng ngoại như Thomas, Giang Thầm cũng trở nên vui vẻ hơn.
“Con muốn gà tây!”
Trước khi đến đây trượt tuyết, cậu đã tìm kiếm thông tin trên mạng rất lâu và ngay lập tức yêu thích món gà tây cực bự được cư dân mạng nước ngoài đăng tải.
Tiểu Thầm chưa bao giờ ăn gà tây nên vô thức liên tưởng đến mùi gà nướng.
Dù sao thì gà tây cũng là gà nướng mà, đây là phiên bản mở rộng của mỹ vị.
Sau khi Giang Thầm nói với Hồ Trân Trân chuyện này, cô cười gượng, không muốn phá vỡ trí tưởng tượng của trẻ nhỏ.
Tóm lại, thằng bé phải ăn một lần mới có thể thực sự biết được mùi vị thực sự của gà tây, nhưng thay vì sớm phá vỡ giấc mộng đó, cứ thà để đứa bé tự mình nếm thử còn hơn.
Nhưng cô không ngờ rằng, Giang Thầm vừa mới đặt chân tới nước F, cậu lại tự mình phá vỡ sự tượng tưởng nhanh như thế.
“Gà tây? Con có chắc không.”
Vẻ mặt Thomas có chút miễn cưỡng, dường như không muốn ăn gà tây.
Nhưng khi anh ta cúi đầu nhìn thấy dáng vẻ chờ đợi của Giang Thầm, hắn lại lần nữa mềm lòng mà thỏa hiệp với cậu.
“Bé cưng, chú hy vọng cháu sẽ không hối hận.”
Không thể nói rằng gà tây ăn không ngon, lý do chính là bởi vì nó quá to, thịt quá dày nên gà nướng nguyên con ăn sẽ không có vị và không ngon cho lắm.
Nếu đặt nhiều hy vọng vào thì sẽ càng thất vọng.
Anh ta xoay người gọi Hồ Trân Trân: “Đi thôi, muốn ăn gà tây cũng không dễ chút nào, nhất định phải tìm nhà hàng nào ngon mới được, nếu không e rằng chúng ta sẽ phải chịu đói cả đêm mất.”
Hồ Trân Trân gật đầu hiểu ý anh ta.
Với tư cách là người hướng dẫn, Thomas đã đặt chỗ tại một cửa hàng có đầu bếp năm sao.
Với khả năng của anh ta, có đến cửa hàng hay không cũng không quan trọng, anh ta có thể thuê đầu bếp đến nhà nấu một bữa ăn ngon.
Vì cho rằng Hồ Trân Trân đến từ nước Z và quan niệm về việc chào đón khách ở chỗ cô ấy có thể khác với nước F, nên Thomas quyết định chọn địa điểm ở trong nhà hàng.