Hồ Trân Trân không thể chịu được cái thái độ kiêu ngạo của hắn ta.
Cô ngắt lời: “Nhưng vừa rồi tôi đang bàn chuyện công việc rất quan trọng với Thomas. Ở nước F, tình huống này có thể coi là nghe lén bí mật kinh doanh phải không?”
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, ngẩng đầu nhìn cô.
Thomas vỗ tay cười nói: “Đúng vậy, cậu thật thông minh!
Và dĩ nhiên phần còn lại đều do của Thomas làm chủ.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Hồ Trân Trân tới nước F, riêng về tình hình bên này cô cũng không biết nhiều nên chỉ có thể đưa ra ý kiến đại khái.
Người đàn ông ngồi trên mặt đất nhìn chằm chằm vào mặt cô, sự căm ghét hiện rõ trên khuôn mặt.
Khuôn mặt ngoại quốc của Hồ Trân Trân khiến người đàn ông khó nhân ra, phải mất một thời gian dài hắn mới nhớ ra cô với người trong một bản tin.
“Tao nhớ ra rồi, mày là người đã mua lại thương hiệu Kỷ Tiên Sinh.”
Hồ Trân Trân nhướng mày tỏ vẻ khinh thường và phớt lờ hắn.
Người đàn ông nói thêm: “Mày có chắc việc mua lại Kỷ Tiên Sinh là một điều tốt không? Mày không tò mò một thương hiệu lớn như Kỷ Tiên Sinh lại bán cho một người nước ngoài như mày sao?”
Để chứng tỏ sự thật trong lời nói của mình, hắn hạ giọng và nghiêng người về phía trước.
“Hoặc vì sao Thomas không bán cho doanh nhân trong nước mà lựa chọn bán cho mày. Nước F vốn không thiếu người giàu, chỉ thiếu người nước ngoài dễ bị lừa như mày thôi.”
Chắc hắn ta cũng nghĩ nát óc lắm mới có thể trong thời gian ngắn như vậy liền nghĩ ra những lời dài dòng gây bất hòa đôi bên.
Nếu đây không phải là phần thưởng từ hệ thống, Hồ Trân Trân có lẽ đã thực sự nghi ngờ rằng Thomas có ý đồ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hồ Trân Trân, muốn xem rõ từng phản ứng của cô.
Nhưng lúc lâu sau Hồ Trân Trân không phản ứng gì càng khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Thomas chửi vài câu: “Hừ, cậu đừng nghe tên khốn này nói! Tôi…”
Anh ta chưa kịp giải thích thì Hồ Trân Trân đã giơ tay ngăn anh ta lại.
Đôi mắt cô dán chặt vào người đàn ông trên mặt đất, nhưng lời nói của cô lại hướng vào Thomas.
“Thomas, đừng lo lắng, tôi đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Làm sao một người ngoài cuộc như hắn có thể biết chi tiết giao dịch giữa chúng ta chứ.”
Hồ Trân Trân cố ý cười nói: “Anh tưởng rằng những lời này có thể gây ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi sao, nhưng có lẽ anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Đúng là nước F có rất nhiều người giàu.”
Hồ Trân Trân lắc ly đồ uống trong tay và nhấp một ngụm đầy tao nhã.
“Còn về việc tại sao Thomas lại yêu cầu tôi tiếp quản Kỷ Tiên Sinh thay vì chọn người từ quê hương của anh ấy chẳng phải là rất đơn giản và rõ ràng hay sao?”
Cô cong môi tự tin: “Bởi vì tôi giàu, giàu hơn những người giàu nhất mà anh có thể nghĩ tới.”
“Và quan trọng nhất là lựa chọn hợp tác với người đáng tin cậy như tôi là một lựa chọn sáng suốt.”
Người đàn ông kia hiển nhiên là không tin: “Tốt hơn hết là mày đừng quá ngạo mạn, trên đời có rất nhiều người giàu. Mày còn không có tên trên bảng xếp hạng thì mõm cái gì?”
“Thứ hạng có nói lên toàn bộ không?”
Hồ Trân Trân không quan tâm đến lời nói đầy sự kiêu ngạo của mình và thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
“Việc tôi có thể trực tiếp bỏ ra 85 tỷ để mua Kỷ Tiên Sinh cũng đủ thể hiện được thực lực tài chính của tôi.”
85 tỷ.
Đôi mắt của người đàn ông lập tức mở to.
Thông tin chi tiết về việc mua lại Kỷ Tiên Sinh vẫn chưa được tiết lộ ra bên ngoài, nhiều người suy đoán rằng Thomas có thể đã bán cổ phiếu của mình với giá thấp và không dám tổ chức họp báo để thảo luận về những chi tiết này.
Người đàn ông khi nghe con số 85 tỷ chỉ nghĩ rằng thật nực cười.
Trên thế giới có rất nhiều người có 85 tỷ nhưng chỉ có số ít có thể chi hơn 85 tỷ để mua đồ bất cứ lúc nào họ muốn.
Thường những người giàu ở cấp độ này không có trong danh sách tỷ phú, vì số tiền họ có không thể tính được!
Người đàn ông vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, hắn ta chỉ là con trai thứ của một doanh nhân địa phương, huống hồ gia đình hắn ta cũng không hề có ý định sẽ đào tạo hắn, và hắn cũng chưa từng gặp nhiều nhân vật lớn nào trong khu trung tâm mua sắm.
Trong suy nghĩ của người đàn ông này, Thomas đã là một người giàu có bậc nhất.
Hắn ta không dám xúc phạm Thomas nên đã gây áp bức lên Hồ Trân Trân, với hy vọng bản thân có thể lấy lại sự kiêu hãnh khi chà đạp cô.
Nhưng hắn lại không ngờ rằng người phụ nữ ngoại quốc vô danh này còn mạnh hơn Thomas.
Hắn ta hoàn toàn không thể xúc phạm một người giàu có ở cấp độ này.
Người đàn ông biết điều đó và lập tức trở nên im lặng, sợ rằng Hồ Trân Trân sẽ ghi hận hắn vì những gì hắn vừa nói.
Thomas thì trông rất thích thú với vẻ mặt của người đàn ông.
“Này, cậu mau nhìn hắn kìa, cả mặt hắn trắng bệch như xác c.h.ế.t ấy thật đúng là buồn cười mà.”
Hồ Trân Trân liếc nhìn Thomas rồi thản nhiên đáp lại, nhưng cũng không khỏi phàn nàn.
Tuy làn da người đàn ông này tái nhợt, nhưng trong mắt cô làn da này không khác gì Thomas.
“Mẹ ơi, Cocacola đây ạ!”
Khi giọng nói của Giang Thần vang lên, Hồ Trân Trân lập tức giật mình đứng dậy, trở lại bàn ăn.